Ngoại truyện 2
Tới nhà vệ sinh rửa mặt, chắc chắn vết son đã được rửa sạch hoàn toàn, Hạ Minh Sầm mới trở về văn phòng.
Thế mà lúc này kẻ đầu sỏ khiến anh mất mặt vẫn còn dám gửi tin nhắn, Hạ Minh Sầm không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp làm lơ, để điện thoại ở chế độ im lặng ném qua một bên.
Tuy đã không còn làm trong đội hình sự, nhưng văn phòng hiện tại cũng chỉ cách đội hình sự hai tầng, đi lại rất thuận tiện, những đồng nghiệp cũ đều thường xuyên tới thăm.
Tới buổi trưa trừ đội trưởng Lê có việc ra ngoài, bọn họ lại tới tìm Hạ Minh Sầm cùng xuống căn tin ăn cơm, chẳng qua lần này không đơn giản là chỉ tới tìm anh đi ăn cơm, mà còn có mục đích khác.
Mấy người ôm vai bá cổ Hạ Minh Sầm, cười híp mắt nói.
"Đội phó, nghe nói sáng hôm nay anh mang theo vết son môi đi làm hả?"
"Của kiểm sát Dụ đúng chứ? Chẹp chẹp, bạn gái người ta tặng cơm hộp tình yêu, bạn gái anh lại tặng dấu son."
"Đồng chí nữ ở văn phòng chúng ta kêu em qua hỏi anh màu son đó là màu số mấy, cô ấy cũng muốn mua."
Càng nói càng không đứng đắn, Hạ Minh Sầm trực tiếp hất cánh tay trên vai anh ra, lạnh lùng nói một câu cút.
Trên miệng anh thì nói cút, nhưng rất khó để che giấu sự bối rối hiện ra giữa hai đầu lông mày khi bị trêu chọc.
Mấy đồng đội vào sinh ra tử với anh lâu như vậy, cho dù đối mặt với tội phạm hung ác thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng nhìn thấy đội phó của bọn họ mất đi tinh thần, cực kỳ sắc sảo nghiêm nghị. Cũng chính vì vậy nên bọn họ giống đội trưởng Lê, đều phục vị đội phó trẻ tuổi này.
Không một ai từng nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Minh Sầm, nhất thời cảm thấy vừa mới mẻ vừa hứng thú, phải trêu ghẹo thêm vài câu mới được.
Sau đó Hạ Minh Sầm thật sự bị ghẹo tới mức phiền, thẳng tay túm cánh tay một người tới vật lộn.
"Cậu thử nói thêm câu nữa xem?"
Biết tay của anh không thể dùng sức, đồng nghiệp kia giả vờ bị chế ngự, cà phất cà phơ bày tỏ không nói nữa.
Tới căn tin, mấy người đồng nghiệp lại nhao nhao muốn giúp đội phó gọi món.
Có lẽ thông cảm cảnh sát bọn họ thường phải chạy ở bên ngoài hành động nhiều, nên căn tin của Cục cảnh sát là tốt nhất trong các đơn vị công- kiểm- pháp, có chay có mặn, rau thịt phong phú, có rất nhiều người từ đơn vị khác cũng tới căn tin của bọn họ ăn cơm.
Đồ ăn đã gọi xong, chân gà, chân vịt, móng heo, gân bò, toàn là các loại món ăn chân động vật, bọn họ nói rằng ăn gì bổ nấy, thúc giục Hạ Minh Sầm mau ăn đi.
"..."
Hôm qua không dễ gì mới khiến "cô giúp việc nhỏ" trong nhà không ngày ngày nhớ nhung tay của anh nữa, thì kết quả mấy con người này lại bắt đầu rồi.
"Đội phó ăn đi, mau dưỡng tay cho tốt, khỏi rồi thì về đội hình sự chúng ta nhé."
Hạ Minh Sầm lườm bọn họ một cái: "Đội phó mới của các cậu còn chưa tới báo cáo à?"
Vốn Hạ Minh Sầm thuyên chuyển công tác, theo quy định thì đội phó mới sẽ được đề bạt từ trong đội, nhưng đội viên của đội bọn họ thực sự quá trẻ, năng lực phá án có, ai cũng ưu tú, nhưng kinh nghiệp lại thực sự không đủ.
Đội trưởng và đội phó của bọn họ được thăng chức rất nhanh, đội trưởng Lê mới ngoài 30 tuổi đã lên cấp sư đoàn, đội phó Hạ thì vì không lâu trước đó đã lập công lớn trong vụ chống băng đảng xã hội đen nên tên của anh đã được xướng lên nhận một bằng khen huy chương ở lễ tuyên dương, chưa đến ba mươi đã được thăng chức cảnh đốc.
Nếu trong đội hình sự mà ai cũng được thăng chức như họ thì sẽ khó thuyết phục được dư luận, sau nhiều lần cân nhắc, cấp trên quyết định điều động một đội phó từ nơi khác đến.
“Trong thời gian cậu nằm viện, cấp trên đã sắp xếp hai người cho chúng tôi, một người trong số họ được chuyển từ đội điều tra hình sự tỉnh.” Cảnh sát Tống nói, “Nhưng đáng tiếc là không phù hợp với quan điểm của đội chúng ta, đặc biệt là đội trưởng Lê, không hòa hợp nổi."
Bình thường đội trưởng Lê không thích lắm mồm, Hạ Minh Sầm thì càng không, chịu sự ảnh hưởng của hai vị này, đội hình sự bọn họ cũng dần dần hình thành phong cách làm việc lạnh lùng ít nói, tác phong làm việc theo thời gian đã trở nên ăn ý, hiển nhiên người ngoài khó mà thích ứng được. Hạ Minh Sầm cúi đầu ăn miếng cơm, thản nhiên nói: "Ở chung lâu rồi không phải sẽ hợp sao?"
Mấy đồng đội nhạy bén hiểu được ý tứ trong câu nói này của Hạ Minh Sầm, cảnh sát Tống không dám tin: "Không phải chứ, đội phó cậu thật sự không về đội chúng ta hả? Bàn làm việc của bọn tôi còn chừa chỗ cho cậu đó."
"Thì sao?" Hạ Minh Sầm giơ tay lên nói: "Cho dù tay tôi có thể hồi phục cũng phải mấy năm, thời gian dài như vậy không cầm súng, tới lúc đó tôi không biết súng, súng cũng không biết tôi."
Câu nói này quả thật có lý, mấy người họ không thể phản bác, nhưng vẫn luyến tiếc anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Bây giờ Hạ Minh Sầm đã được điều đến Phòng Chính trị, tương đương với văn chức, xét về mặt phát triển cá nhân, thì tốc độ thăng tiến trong tương lai của anh sẽ nhanh hơn nhiều so với việc anh tiếp tục làm việc ở tiền tuyến.
Hai mươi bảy tuổi đã là cảnh đốc hai vạch một sao, thêm mấy năm nữa, cấp bậc của anh chắc chắn không chỉ ở mức độ này.
Nhưng trong suy nghĩ của những người cảnh sát trẻ đầy nhiệt huyết này, thăng tiến không phải là mục đích của họ khi làm cảnh sát, họ không sợ vất vả mệt mỏi mà chỉ muốn tận tay bắt tội phạm, trừng trị cái ác và phát huy cái thiện, duy trì ổn định xã hội.
Thế nên bọn họ mới vô cùng tiếc nuối về chuyện xảy ra với đội phó.
Cảnh sát hỗ trợ Tiểu Sa lẩm bẩm: "Đội phó của chúng ta còn trẻ như vậy đã ngồi văn phòng cả ngày, vóc dáng tốt như thế sớm muộn cũng ngồi thành bụng phệ."
"Yên tâm đi." Cảnh sát Tống an ủi: "Cảnh sát Hạ có béo có bụng phệ thì cũng là béo có đẳng cấp, không thấy bây giờ ở trên mạng có bao nhiêu cô gái mê mệt cậu ta hả?"
Hạ Minh Sầm đang nhai cơm, má trái hơi phồng lên, mơ hồ hỏi: "Cái gì trên mạng?"
"Đội phó, anh không biết hả?" Cảnh sát hỗ trợ Tiểu Sa nói: "Anh và kiểm sát Dụ, hai người vì video họp báo kia, mà hot ở trên mạng lắm."
Sau đó lấy điện thoại ra search cho anh coi.
Hạ Minh Sầm đang vô cảm lướt điện thoại, đột nhiên Tiểu Sa chợt nghĩ: "Đội phó, anh nói nếu anh công khai chuyện tình cảm, cư dân mạng biết anh và kiểm sát Dụ ở bên nhau, bọn họ sẽ có phản ứng gì nhỉ? Có phải sẽ có cảm giác thất tình hai lần không ta?"
Cảnh sát Tống giật giật khóe miệng: "Bình thường đọc báo lá cải ít thôi, cũng không phải minh tinh, còn công khai tình cảm gì chứ."
Hạ Minh Sầm không trả lời, ngón tay lưới tới mấy bình luận về Dụ Ấu Tri, vẻ mặt không có hứng thú gì.
-
Thế nhưng hôm đó về nhà anh liền ấn Dụ Ấu Tri lên giường.
Dụ Ấu Tri cũng buồn bực, tố cáo anh vì sao không trả lời tin nhắn của mình, hai người đẩy qua đẩy lại trên giường hồi lâu, cuối cùng Hạ Minh Sầm không kiên nhẫn nổi, nhướng mày nhìn cô, nhếch môi cười xấu xa, trực tiếp rút dây lưng ở eo ra, lật người cô lại, trói ngược hai tay ra sau.
Dụ Ấu Tri chết lặng.
Anh! Lại! Như! Thế!
Trước đây anh dùng còng tay khóa cô, bị cô nói là lạm dụng công cụ hình sự, lần này tôn trong nghề nghiệp của mình không dùng còng tay nữa, nhưng lại dùng DÂY! LƯNG!
Hơn nữa anh còn trói rất có kỹ thuật, vừa nhìn là biết học không ít từ trên người mấy phần tử phạm tội.
Không những áp dụng những gì đã học, mà còn dùng lên người cô.
Dụ Ấu Tri vùng vẫy nói: "Hạ Minh Sầm, anh là cái đồ bi3n thái, em muốn báo cáo với đơn vị của anh."
Hạ Minh Sầm hoàn toàn bất động, thậm chí còn dùng giọng điệu hư hỏng cổ vũ cô: "Đi đi, đúng lúc để bọn họ biết hôm nay rốt cuộc là ai để lại vết son trên mặt anh."
"..."
Dụ Ấu Tri im lặng hai giây, lại đổi giọng: "Em muốn lên mạng bóc phốt anh, để cư dân mạng biết được bản chất mặt người dạ thú của anh."
"Tội phỉ báng xử thế nào trong lòng em biết rõ." Hạ Minh Sầm thảnh thơi nói: "Đi đi, đúng lúc dùng mặt trái này của em để nhắc nhở bọn họ bình thường khi lên mạng phải cẩn, thận, lời, nói."
Anh đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
"..."
Dụ Ấu Tri không còn lời nào để nói, mà Hạ Minh Sầm dùng dây lưng trói cô, không những báo thù việc hôm nay cô đã khiến mình mất mặt ở đơn vị, còn thuận tiện cho cô biết thế nào là vô liêm sỉ.
Sau khi xong việc, Hạ Minh Sầm cũng không buông tha cô, một tay vừa cầm điện thoại lướt bình luận, một tay ôm eo không cho cô trốn thoát, vừa đọc những bình luận kia bên tai cô.
"Chị gái nhỏ nhìn thật sự vừa nhã nhặn vừa ngoan ngoãn."
Sau đó anh chậm rãi nói: "Vừa nãy khi chị gái nhỏ cắn anh không nhã nhặn cũng không ngoan chút nào."
Dụ Ấu Tri: "..."
"Hôm nay ở trường có giờ học may, cô giáo hỏi áo ai bị rách cần vá, tôi giơ tay lên hô, nói vợ của tôi, vợ của tôi."
Anh đọc những lời cợt nhả trên mạng không hề thay đổi sắc mặt, giọng nói trong trẻo và nghiêm túc, không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại, Dụ Ấu Tri xấu hổ đến mức muốn trùm chăn lên người.
Đầu ngón chân cô sắp cào rách ga trải giường luôn rồi.
Hạ Minh Sầm bị bình luận này chọc cười, cong môi, cố ý hỏi ngược lại cô: "Em là vợ của ai?"
"... Ai cũng không phải!" Mặt Dụ Ấu Tri đỏ tới mức sắp nhỏ máu, lại vẫn cứng miệng, cắn răng nó: "Em chưa kết hôn."
Hạ Minh Sầm híp mắt.
Người ta luôn phải trả giá tương ứng cho hành động và lời nói của mình, tuy Dụ Ấu Tri quả thực chưa kết hôn, nhưng tối nay bị ép gọi rất nhiều tiếng chồng, từng tiếng từng tiếng, cùng với tiếng ngâm nga và cầu xin, gọi rất lâu, mới khiến người đàn ông thỏa mãn, hôn lên trán cô, bỏ qua cho cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Dụ Ấu Tri mệt tới mức gần như mềm nhũn, những vẫn giãy giụa bò từ giường dậy, cầm lấy điện thoại của mình quyết định trả thù, cô cũng phải đọc bình luận cho anh nghe, để anh cảm nhận sự nhục nhã lúc nãy của cô.
"Viên cảnh sát này lại thành công khiến tôi cảm nhận được đồng phục cảnh sát nước ta rốt cuộc đẹp trai biết bao!"
"Điều tôi muốn chính là cảm giác cấm kỵ mà loại đồng phục này mang lại nè! Dung mạo càng bất khả xâm phạm, càng khiến người ta muốn cởi bỏ đồng phục ra, để xem linh hồn ẩn giấu dưới bộ đồng phục có bao nhiêu quái thú."
“Các chị em trên lầu, xin hãy mặc quần vào.”
Cư dân mạng bây giờ thật sự lợi hại, chỉ dựa vào một video đã nhìn thấu Hạ Minh Sầm.
Mặc lên người bộ đồng phục thì là anh cảnh sát đẹp trai nghiêm túc đứng đắn, cởi đ ồng phục ra lại là cầm thú buông thả d*c vọng.
Chỉ dùng chữ miêu tả đã khiến người ta nhũn cả chân, càng đứng nói tới cô còn tự mình trải nghiệm.
Đọc bình luận không có tác dụng gì lại còn khiến bản thân xấu hổ, Dụ Ấu Tri vừa nhục nhã vừa tự phụ tắt điện thoại, thở dài, cam chịu số phận dùng chăn che kín mình, biến mình thành một con sâu dưới ánh mắt ngơ ngác nhưng vẫn đầy yêu thương của người đàn ông.
Từ đó về sau hễ Dụ Ấu Tri dám để lại dấu môi trên mặt cảnh sát Hạ nữa, cảnh sát Hạ sẽ báo thù để lại dấu vết toàn thân cô.
-
Ngày nay, Internet cập nhật rất nhanh, sau khi video họp báo thành công trở nên phổ biến trên Internet, chỉ trong vòng vài ngày đã bị các chủ đề nóng hổi khác đẩy xuống.
Công việc và cuộc sống nhanh chóng trở lại bình yên, hai đương sự gần như chẳng bao lâu đã quên đi chuyện này, tuy nhiên, Hạ Minh Sầm bất ngờ bị Cục trưởng gọi lên văn phòng.
Cục trưởng tìm anh chính là vì chuyện này.
"Minh Sầm, có lẽ cậu cũng biết mấy ngày trước trên mạng thu hút không ít sự quan tâm đúng chứ?" Cục trưởng hơi khựng lại, hỏi anh: "Cậu còn nhớ thông báo cấp trên trước đó tôi nói với cậu, tài khoản của chúng ta phải livestream tuyên truyền pháp luật cho cư dân mạng không? Tôi cảm thấy cậu khá thích hợp đó."
Hạ Minh Sầm nhíu mày, im lặng giây lát, vẫn từ chối giống lần trước, chỉ có điều thái độ đã tốt hơn nhiều.
"Ngài đừng làm khó tôi."
Cục trưởng thuyết phục: "Haiz, sao lại làm khó chứ? Cũng không phải bảo cậu đi khoe dáng trước ống kính, chỉ lộ mặt thu hút cư dân mạng một chút, sau đó để phổ cập kiến thức chống lừa đảo chống cờ bạc cho họ thôi, rất đơn giản."
Nếu là người khác, Cục trưởng còn có thể dùng uy nghiêm của lãnh đạo để tạo áp lực, nhưng Hạ Minh Sầm thật sự là người mà ông ấy xem như tiểu bối.
Đặc biệt là sau khi Hạ Minh Sầm phục chức không thể về đội hình sự, Cục trưởng hao tâm tổn trí điều anh vào Phòng Chính Trị để lót đường cho con đường làm quan của anh.
Thế nhưng khuyên nhủ không có kết quả, Hạ Minh Sầm vẫn từ chối.
Cuối cùng nhiệm vụ này rơi trên đầu cảnh sát hỗ trợ Tiểu Sa của đội hình sự trong Cục.
Tiểu Sa tính cách sôi nổi, nói nhiều, bản thân anh ấy cũng thích livestream, không chỉ có thể phổ biến pháp luật cho cư dân mạng mà còn có thể nói đùa với họ, hiệu quả livestream vẫn rất xuất sắc.
Ai mà không thích người có tâm hồn thú vị chứ, từ sau khi livestream, số fan tăng lên ầm ầm.
Hôm nay Tiểu Sa lại có nhiệm vụ livestream, trừ anh ấy ra, mấy người đội hình sự đều không muốn lộ mặt, ngầm hiểu mà di chuyển vị trí, ngồi đối diện với anh ấy, cho dù là đi lại cũng sẽ cố ý đi đường vòng, không đi qua sau lưng anh ấy.
Tiểu Sa không muốn trì hoãn công việc của đồng nghiệp nên điều chỉnh vị trí camera không hướng vào khu vực văn phòng mà nhắm ra cửa.
Sau khi tương tác với bình luận chạy trên màn hình hơn mười phút, cánh cửa văn phòng đội hình sự vốn đang mở bỗng nhiên bị gõ.
Đội trưởng Lê nhìn thấy là Hạ Minh Sầm tới, biết anh tới để đưa tài liệu nhân sự mới của đội, vẫy tay với anh: "Bên này."
Hạ Minh Sầm đi về phía bàn làm việc của đội trưởng Lê.
Lúc này đột nhiên Tiểu Sa dở khóc dở cười quay đầu lại, không rõ ý tứ vẫy tay với Hạ Minh Sầm: "Cảnh sát Hạ, anh qua đây."
"Gì?"
Anh đi tới, cách Tiểu Sa vài mét thì dừng bước chân.
Sau đó anh nhìn thấy điện thoại trên tay Tiểu Sa, vô số bình luận ở góc dưới bên trái màn hình livestream đang nhấp nháy điên cuồng.
"Đm AAAAA là anh cảnh sát trong buổi họp báo đó!"
"Thì ra chồng tôi họ Hạ!! Hu hu hu cuối cùng tôi cũng biết con tôi họ gì rồi!"
"Chồng ơi!"
- -------
Cậu chủ nhỏ: Kêu linh tinh cái gì, ai là chồng của mấy người?