Sau đó, Dụ Ấu Tri chĩa súng vào Mao Lực Uy.
Mao Lực Uy sợ hãi trợn mắt, nhưng trên miệng cười lạnh: "Mày nhắm chuẩn không?"
Do lực đẩy của súng cảnh sát vừa rồi nên tay cô vẫn hơi run, cô mím môi, vết thương trên mặt lấm lem bùn đất, chống lại thân hình gầy gò yếu ớt của mình, cô giơ khẩu súng lạnh lẽo lên trong tư thế chuẩn mực.
Dụ Ấu Tri chưa từng học sử dụng súng có hệ thống bài bản, biết bắn súng cũng chỉ vì tính chất công việc nên đã từng tiếp xúc, và vì lúc rảnh rỗi Hạ Minh Sầm sẽ tiện tay dạy cô.
Đương nhiên cô nhắm không chuẩn, cũng không cần nhắm chuẩn, cô chỉ cần uy hiếp được Mao Lực Uy là đủ rồi.
Mao Lực Uy nhận ra cô biết dùng súng, hiển nhiên sẽ không manh động.
Hơn nữa, không ai có thời gian để nghĩ đến chuyện khác khi đang ở dưới khẩu súng có thể nổ bất cứ lúc nào.
Dù hai tay bị thương, nhưng hai chân vẫn có thể dùng, dưới sự phối hợp im lặng, Dụ Ấu Tri dùng khẩu súng trong tay tạm thời thu hút sự chú ý của Mao Lực Uy, Hạ Minh Sầm duỗi chân, trực tiếp đạp ngã ông ta.
Mao Lực Uy muốn bò dậy ngay lập tức, nhưng đôi chân dài có lực đã kiên quyết trấn áp ông ta trong tư thế khóa chặt
Hai người nhanh chóng vặn vẹo trên mặt đất, Hạ Minh Sầm dùng hết sức nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, chịu đựng cơn đau dữ dội, anh xoay người trên mặt đất, kẹp chặt hai chân, anh bắt chéo một chân của Mao Lực Uy, gót chân thì ghì lên ngực ông ta, dùng khuỷu tay và cổ tay trái chặn gót chân còn lại, khóa chặt chân của ông ta.
Bản năng dùng hết sức lực để khuất phục tội phạm trong mọi lần hành động đã ăn sâu vào trong tâm trí, sẽ không biến mất. Dù tay không tấc sắt, hai tay bị thương, không có bất cứ vũ khí nào bên người, Hạ Minh Sầm vẫn là người cảnh sát hình sự đã từng vô số lần đứng đầu trong các lần diễn tập, kỹ năng tuyệt vời, có dũng có mưu.
Cơn đau xé rách do lực tác động lên khớp chống khiến Mao Lực Uy liều mạng vùng vẫy, lập tức túm lấy cánh tay phải của Hạ Minh Sầm, bóp thật mạnh vào xương khuỷu tay bị gãy của anh.
Người đàn ông cắn răng chịu đau, ngửa đầu, gân xanh nổi lên từ một bên trán đến quai hàm căng cứng, mồ hôi lạnh nặng trĩu chảy trên khuôn mặt tái nhợt, nhưng dù có đau đớn đến mức suýt ngất đi, cũng không buông tay.
Dụ Ấu Tri hô lên: "Minh Sầm!"
Hạ Minh Sầm quát: "Đừng tới đây!"
Tay cầm súng càng run rẩy tới mức đáng sợ, nhưng hai người vặn vẹo vào nhau, cô không dám bắn bừa.
Mao Lực Uy nhìn thấu tâm tư cô, khiêu khích cười vô vị với cô: "Đạn không có mắt, có bản lĩnh thì mày cứ bắn đi, để xem người chết là tao hay bạn trai mày!"
Trong mắt đẫm lệ, Dụ Ấu Tri quật cường nhìn ông ta, quyết đoán cất khẩu súng có thể khiến Hạ Minh Sầm bị thương do nhắm không chuẩn đi, đi tới bên cạnh nhặt cây côn sắt lên.
Nếu tay anh đã không thể, vậy thì giờ phút này, cô chính là tay của anh.
Lấy cây côn làm đòn bẩy, cô dùng nó chống lên vai Mao Lực Uy, Hạ Minh Sầm chế trụ ông ta, trong khi đó Dụ Ấu Tri dùng hai tay kéo cây côn, chân chống lên đất cố định, đẩy mạnh về sau.
Cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của Mao Lực Uy, và tiếng xương cốt lệch vị trí, tay của Mao Lực Uy cũng đã gãy.
Dụ Ấu Tri dùng cây côn đã đánh gãy cổ tay Hạ Minh Sầm, hung hăng đánh gãy lại tay Mao Lực Uy.
Mao Lực Uy đau tới mức muốn giết người, nhe răng trợn mắt, gào lên, sắc mặt tím tái dữ tợn nhào về phía Dụ Ấu Tri,
Hạ Minh Sầm một đầu đầy mồ hôi lạnh, cố hết sức chống người đứng dậy, che chở vững chắc cô dưới thân. Mao Lực Uy kêu anh cút ra, không hề nể nang nhấc chân đá lên người anh, đặc biệt nhắm vào xương sườn mỏng manh của anh, Hạ Minh Sầm rên lên một tiếng, chịu đựng cơn đau không nói một lời, anh bị đá càng mạnh, thì càng cúi xuống cuộn người bảo vệ cô chặt hơn.
Anh đau đến đổ mồ hôi, mồ hôi rơi trên trán cô, Dụ Ấu Tri lòng đau như cắt, hét một tiếng, không chịu đựng được nữa, dùng sức đẩy Hạ Minh Sầm ra, móc súng ra một lần nữa.
Phát súng đầu tiên bắn trên nền bê tông, khiến đá văng tứ tung, Mao Lực Uy đang định cười nhạo, ngay sau đó cô bắn phát thứ hai.
Phát súng này trúng đùi Mao Lực Uy.
Hai tiếng súng liên tiếp, cánh cửa lớn đột nhiên bị bật tung, một đám người mặc đồng phục đặc công màu đen xông vào.
Máu phun ra, Mao Lực Uy đau đớn quỳ xuống, nhanh chóng bị cảnh sát đặc công trang bị đầy đủ khống chế trên đất.
Những tên đàn em đã chạy xuống núi đều bị cảnh sát khống chế, lúc này đang quỳ bên ngoài căn nhà.
Cứu viện tới rồi, Dụ Ấu Tri kiệt sức ném súng xuống.
Sau khi tất cả tội phạm trên núi sa lưới, đội trưởng đội đặc công cất súng, đi tới kiểm tra tình trạng của con tin.
Tuy Mao Lực Uy bị thương nặng, nhưng hai người cũng bị thương không nhẹ.
"Xe cứu thương sẽ tới ngay." Đội trưởng đội đặc công gật đầu với Hạ Minh Sầm, "Đội phó, giải cứu con tin vất vả rồi."
Hạ Minh Sầm nhìn Dụ Ấu Tri ở bên cạnh vẫn chưa lấy lại tinh thần, giọng suy yếu nói: "Người tôi cứu là người phụ nữ của tôi."
Đội trưởng đội đặc công nhận nhiệm vụ rồi tới thẳng đây, không biết tình hình thật sự.
Xe cứu thương vẫn chưa tới, anh ấy khẽ ho một tiếng, sơ cứu đơn giản cho tay Hạ Minh Sầm, sau đó đứng dậy, xoay người đi kiểm tra những tên tội phạm kia.
Hạ Ming Sầm hé miệng, muốn hỏi Dụ Ấu Tri có sao không, nhưng còn chưa nói ra, anh đã rơi vào lồ ng ngực mềm mại lại kiên cường đó.
Dụ Ấu Tri khóc nức nở quỳ xuống, không dám cử động thân thể, ngẩng đầu ôm anh vào lòng.
Vai cô quá hẹp, sức lực cánh tay cô quá yếu, nhưng cô lại mang đến cho anh sự an ủi vững chắc nhất.
Khoảnh khắc anh liều mạng bảo vệ cô, cô cũng liều mạng bảo vệ anh.
Hai người đều nhếch nhác không chịu nổi, trên người bẩn thỉu như đứa trẻ lăn lộn mấy vòng trong bùn, như vậy cũng tốt, ôm nhau không ai sợ làm bẩn ai. Hạ Minh Sầm dùng một tay ôm lấy cô, so với cái ôm cẩn thận của cô, anh chỉ hận không thể vùi cô vào trong cơ thể mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Trong tiếng khóc sợ hãi của cô, mắt anh cũng trở nên ươn ướt, hàng phòng ngự lạnh lùng và cứng rắn của người đàn ông sụp đổ, ném tất cả sự mong manh và sợ hãi trong lòng mình cho cô, vùi đầu vào cổ cô khóc thành tiếng.
Có lẽ lúc này dây thần kinh căng thẳng đã được giải phóng, cuối cùng Dụ Ấu Tri cũng cảm nhận được môi trường nhiệt độ thấp mà mình đang ở.
Vừa rồi đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, khoảnh khắc này thần kinh thả lỏng, cô rũ mắt xuống, không khống chế được mà ngất đi.
Hạ Minh Sầm nhất thời ngơ ngác, hai tay theo bản năng run lên sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy.
"Dụ Ấu Tri?"
"Tri Tri?"
Đồng chí cảnh sát đặc công vội qua xem tình hình, Hạ Minh Sầm cẩn thận vỗ mặt cô, nhưng người đã hôn mê lại đột nhiên hé miệng, nhắm mắt hắt hơi một cái.
Vẻ mặt hoảng sự lo lắng chưa kịp thu lại, Hạ Minh Sầm sững sờ.
Đội trưởng đội đặc công bật cười.
"Đội phó Hạ, đừng lo lắng, bạn gái anh là cạn kiệt thể lực, mệt đó."
Thực ra Hạ Minh Sầm không thích Dụ Ấu Tri hắt hơi, bởi vì điều đó chứng tỏ cô căn bản không coi trọng bệnh viêm mũi của mình.
Không có anh giám sát, mấy năm qua bệnh viêm mũi của cô mãi không khỏi.
Thế nhưng lúc này, anh được cái hắt hơi này chữa lành trái tim một cách khó hiểu.
Lần sống sót sau tai nạn này, giống như một giấc mơ tỉnh táo lại tàn khốc, hai người tỉnh mộng, thật may mắn đối phương vẫn còn sống.
Không quan tâm bên cạnh còn có đồng nghiệp đang vây quanh, người đàn ông trước nay luôn để lại cho đồng nghiệp ấn tượng thanh cao lạnh lùng hiếm khi thất thố, anh cúi đầu nhắm mắt, yết hầu và khóe miệng run rẩy, vừa khóc vừa cười như một đứa trẻ.
-
Khi hoàn toàn tỉnh táo lại, đã là hai ngày sau.
Dụ Ấu Tri mở mắt, lão Thẩm đang ngồi bên giường bệnh thấy cô tỉnh lại, vội lại gần hỏi cô thấy thế nào.
Dụ Ấu Tri ngơ ngác chớp mắt, câu đầu tiên là: "Minh Sầm đâu ạ?"
"Cậu ấy không sao, đang ở bên khoa chấn thương chỉnh hình."
Biết cô lo lắng cho cảnh sát Hạ, lão Thẩm trả lời câu hỏi của cô trước, sau đó lặp lại câu hỏi lúc nãy của mình.
"Em không sao ạ."
Sờ sau gáy, vết thương nghiêm trọng nhất trên cơ thể đã được băng bó.
Cô thử cử động tay chân, tuy động đậy có hơi không dễ chịu, nhưng may mà vẫn có thể động, tốn thời gian điều dưỡng vài ngày là được.
Nghĩ tới Hạ Minh Sầm, Dụ Ấu Tri không khỏi nghĩ tới tay phải của anh.
Thầy nói anh đang ở khoa chấn thương chỉnh hình.
Cô mím môi, lật chăn ra muốn xuống giường.
Lão Thẩm vội hỏi: "Đi đâu đấy?"
"Em đi thăm Minh Sầm."
Lão Thẩm thở dài, muốn để cô nằm nghỉ ngơi thêm chút, thế nhưng ông cũng biết bản thân không ngăn nổi.
Về sau đội trưởng Lê đã kể cho ông về tình hình ngày hôm đó, tuy hiện tại Mao Lực Uy đã bị bắt, nhưng mức độ chống đối xã hội kh ủng bố của ông ta đã khiến người ta chỉ nghe thôi đã sợ nổi da gà, đừng nói đến hai người trẻ tuổi thật sự trải nghiệm qua này.
Ông không cản được Dụ Ấu Tri, lại sợ cô đi quá vội, dứt khoát đi cùng với cô.
Đi được nửa đường đúng lúc gặp Miêu Diệu và anh Đinh mang trái cây tới, thấy Dụ Ấu Tri đã tỉnh, đều rất vui mừng, lại nghe nói cô vừa tỉnh đã muốn đi thăm cảnh sát Hạ thì càng chủ động làm hộ pháp hai bên trái phải, cùng lão Thẩm hộ tống cô đi.
Khi tới trước cửa phòng Hạ Minh Sầm, đội trưởng Lê đang ngồi bên ngoài, thấy người của cả phòng hai Cục chống th@m nhũng tới gần như đông đủ, có hơi ngạc nhiên.
"Cô tỉnh rồi à?" Đội trưởng Lê nhìn về phía Dụ Ấu Tri: "Minh Sầm cũng tỉnh rồi, đang ở bên trong nói chuyện với anh trai cậu ấy."
"Anh trai?"
Nháy mắt lão Thẩm nhớ tới tin đồn trước đây cảnh sát Hạ cướp chị dâu.
Xem ra là giả rồi, bằng không hai anh em sao có thể còn tốt như vậy, cảnh sát Hạ bị thương nằm viện, anh trai anh còn cố ý tới thăm nom.
Hai anh em nói chuyện, Dụ Ấu Tri cảm thấy mình vẫn nên đợi bên ngoài thì tốt hơn, dù sao cũng không mất mấy phút.
Nếu giáp mặt hỏi cậu chủ nhỏ, cô có chút không đành lòng, do dự mấy giây, vẫn quyết định hỏi đội trưởng Lê.
"Đội trưởng Lê, tay của Minh Sầm..."
Vẻ mặt đội trưởng Lê cứng đờ, thành thật nói: "Bị thương đến khớp khuỷu tay, cần thời gian rất dài mới hồi phục."
Dụ Ấu Tri khẽ nói: "Vậy còn có thể hồi phục sao?"
Đội trưởng Lê lắc đầu: "Không biết, về sau có lẽ sẽ để lại di chứng, tuy không đến nỗi phế, nhưng ảnh hưởng tới sinh hoạt là điều chắc chắn."
Vậy sau này anh còn có thể làm cảnh sát không?
Dụ Ấu Tri không dám hỏi câu hỏi này.
Đang im lặng, cửa phòng được mở ra từ bên trong, Hạ Minh Lan đi ra.
Mấy người Cục chống th@m nhũng đều là lần đầu tiên gặp anh trai cảnh sát Hạ, hôm nay cuối cùng cũng được thấy tận mắt, không khỏi cảm thán gen cha mẹ của cặp anh em này thật tốt.
Hạ Minh Lan lịch sự chào hỏi bọn họ, thái độ nhã nhặn ôn hòa, nháy mắt thu được rất nhiều hảo cảm.
Vốn Dụ Ấu Tri muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng ngại có đồng nghiệp ở đây, chỉ có thể giả vờ dáng vẻ không thân, khách sáo chào hỏi anh.
Hạ Minh Lan phối hợp với cô giả là lần đầu tiên gặp, không có bất cứ lời dư thừa nào.
Nhưng khi anh chuẩn bị xoay người rời đi, cuối cùng vẫn chọn dừng bước chân, nhìn về phía cô, giấu tất cả sự lo lắng trong con ngươi màu nhạt dưới mắt kính.
Anh ấy dịu dàng nói: "Nghe nói lúc đó cô Dụ ở cùng em trai tôi, cũng bị thương, cô vẫn ổn chứ?"
Dụ Ấu Tri sửng sốt, gật đầu: "Vẫn ổn."
Tựa như chuyện đính hôn của hai người chẳng qua chỉ là một giấc mộng hoang đường, mặc dù trong lòng vẫn có chút không cam lòng, nhưng Dụ Ấu Tri không muốn nhắc tới, anh ấy đương nhiên không thể không phối hợp.
Thực ra từ đầu tới cuối cô đều rất kiên định, từ đầu tới cuối chỉ yêu một người.
Rũ mắt thu lại cảm xúc, Hạ Minh Lan chậm rãi rời đi.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn một mình Hạ Minh Sầm, Dụ Ấu Tri không chờ đợi được muốn đi vào, vốn cho rằng các đồng nghiệp sẽ cùng cô đi vào hỏi thăm, nhưng hóa ra bọn họ chỉ đứng ở cửa phòng bệnh, không có ý định đi vào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
"Em vào đi." Lão Thẩm nói: "Thầy nói chuyện với đội trưởng Lê."
Nếu nói lão Thẩm còn xem như khá uyển chuyển, tìm cho mình cái cớ để không đi vào, thì hai người kia hiển nhiên không có EQ như vậy.
Miêu Diệu cười híp mắt nói: "Chị Tiểu Dụ chị vào trước đi, đợi chị sến súa với cảnh sát Hạ xong, chúng em sẽ vào hỏi thăm anh ấy sau."
Anh Đinh phụ họa: "Giờ mà đi vào chẳng phải làm một cái bóng đèn nguyên chất hả?"
"..."
Dụ Ấu Tri thề cô chỉ lo lắng cho Hạ Minh Sầm nên mới vội tới phòng bệnh thăm anh, không hề có dự định sến súa gì.
Thế nhưng đã bị đẩy đến mức này, phủ nhận không khỏi quá già mồm, cô nghĩ thầm người trong sạch thì dù không thanh minh vẫn sẽ là người trong sạch, đẩy cửa đi vào.
Lúc này Hạ Minh Sầm đang ngồi trên giường bệnh, khi thấy cô thì hơi sửng sốt.
Anh mặc quần áo bệnh nhân, tay phải bó bột, cơ thể mới vừa tỉnh lại còn hơi yếu ớt, mang theo sắc khí của người bệnh, tôn lên khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo, mất đi vẻ lạnh lùng, nhiều thêm chút khí chất vô hại khiến người ta thương xót.
Hai người nằm trong phòng bệnh hai ngày không gặp nhau, giờ đây cô vừa tỉnh lại đã vội tới thăm anh, khi thật sự thấy rồi, lại không biết nên nói gì.
Dụ Ấu Tri chú ý tới tay trái anh cầm thứ gì đó.
Cô dùng nó làm lời mở đầu, hỏi anh đang cầm gì, anh thản nhiên nhếch môi, nói: "Em đi gần thêm xíu chẳng phải sẽ biết sao?"
Dụ Ấu Tri chậm rãi bước tới.
Vừa đi tới bên giường bệnh, anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo cô, để cô ngồi lên giường bệnh của mình.
Cô còn chưa phản ứng kịp, anh dùng cánh tay vòng qua phía sau cô, tựa trán lên vai cô.
Dụ Ấu Tri rũ mắt không nói chuyện.
Tư thế này vừa vặn khiến cô nhìn thấy thứ anh đang cầm trong tay.
Thế mà lại là một món đồ chơi transformer.
Nó xuất hiện ở đây có chút ngoài ý muốn, Dụ Ấu Tri do dự hỏi: "... Cái này là của anh hả?"
Không phải là của con họ hàng nào đó của anh chứ?
"Ừ." Hạ Minh Sầm nói: "Quà thăm bệnh Hạ Minh Lan vừa tặng."
Dụ Ấu Tri càng mờ mịt.
Lần đầu tiên thấy có người tặng quà thăm bệnh lại tặng transformer, hơn nữa còn là giữa hai người đàn ông trưởng thành.
"Sao anh Minh Lan lại tặng anh cái này?"
Hạ Minh Sầm cười xùy nói: "Không biết, chắc do anh ta nhàm chán."
Nhưng Dụ Ấu Tri có thể cảm nhận được anh không hề ghét món quà này, từ trước tới giờ cậu chủ nhỏ chưa bao giờ chơi trò đạo đức giả, nếu thật sự ghét, thì vừa rồi sẽ không cầm nó trong tay mà nhìn.
Nói tới quà, Dụ Ấu Tri lại nhớ tới anh bỏ lỡ sinh nhật mấy ngày trước.
"Minh Sầm."
"Ừ."
"Qua sinh nhật anh rồi, em chưa tặng quà cho anh, anh cũng chưa ăn mì trường thọ." Dụ Ấu Tri cúi đầu, vân vê đầu ngón tay nói: "Hơn nữa anh còn vì em mà bị thương nặng như vậy."
Nghĩ lại thì đây chắc hẳn là ngày sinh nhật tồi tệ nhất của anh từ trước đến nay.
Thực ra trong lòng vẫn áy náy, vốn mong chờ ngày sinh nhật như vậy, mà hai người đều trở thành dáng vẻ nhếch nhác này.
Anh không để ý lắm nói: "Em không sao là được rồi."
"Hay là em bù cho anh một cái sinh nhật nhé?" Anh càng không để ý, thì cô càng muốn bù đắp cho anh, thẳng thắn đề xuất: "Trừ mì trường thọ ra, anh muốn quà sinh nhật gì?"
"Không cần đâu."
"Cần."
Bị sự cố chấp của cô chọc cười, Hạ Minh Sầm nói: "Thật sự không cần mà, món quà sinh nhật anh muốn có nhất, em đã cho anh rồi."
Sau đó anh khẽ hôn lên tóc cô, dịu dàng nói: "Em chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của anh trong mấy chục năm tới."
Sinh nhật mười tám tuổi, món quà sinh nhật tuyệt vời nhất là Dụ Ấu Tri mười tám tuổi.
Hiện tại sinh nhật hai mươi bảy tuổi, món quà sinh nhật tuyệt vời nhất là Dụ Ấu Tri hai mươi bảy tuổi.
Hai mươi bảy tuổi, hai mươi chín tuổi, ba mươi tuổi, rất nhiều tuổi về sau, đối với anh mà nói món quà tuyệt vời nhất đều là cô, người cùng anh lớn lên một tuổi.
Đầu mũi Dụ Ấu Tri chua xót, không thể diễn tả được sự mềm mại trong tim vào khoảnh khắc này, cô nâng mặt anh hôn l3n chóp mũi anh.
Trong đôi mắt hơi cong của anh hiện lên một nụ cười dịu dàng.
"Thế nên em phải sống cho tốt, nghe thấy chưa?"
"Anh cũng vậy!" Dụ Ấu Tri nghĩ lại mà sợ: "Lúc đó khi anh cầm kim tiêm, khiến em sợ chết khiếp anh biết không!"
Anh thấp giọng ừ một tiếng.
Lúc đó cô khóc thành bộ dáng đó, khóc đến mức lục phủ ngũ tạng anh cũng vỡ nát theo, anh nào nỡ.
Sở dĩ con người sợ chết như vậy, là bởi vì trong lòng còn vướng bận, cô đã mất đi cha mẹ, anh bắt buộc phải sống mới được.
Sự tử biệt đó, thực sự anh không muốn cô trải nghiệm một lần nữa.
...
Bên ngoài phòng bệnh, Miêu Diệu và anh Đinh ăn ý nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Không đi vào là đúng."
Lão Thẩm thở dài, đề nghị: "Hay là chúng ta về trước đi? Đợi lát nữa đội trưởng Lê đưa con bé về phòng bệnh? Tiểu Dụ đi đường vẫn còn hơi yếu, tôi sợ con bé ngã."
Đội trưởng Lê lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chết hụt mà, rất bình thường."
Đoán chừng đời này không còn vật cản nào có thể tách rời hai bọn họ nữa.
Lão Thẩm vừa đau lòng vừa buồn cười cảm thán nói: "Vậy tai nạn này cũng không biết là tốt hay là xấu nữa. Vốn là hai đứa trẻ chuyên tâm vào sự nghiệp, nhưng tai nạn này chắc sẽ khiến hai đứa biến thành người mù quáng trong tình yêu rồi."
Có thể tưởng tượng được tương lai về sau người độc thân ở đơn vị hai người sẽ chịu bao nhiêu khổ sở.
"Đội trưởng Lê, mau tìm bạn gái đi." Lão Thẩm tốt bụng nói: "Bằng không về sau cậu sẽ bị người ta khoe ân ái tới chết đó."
Đội trưởng Lê: "..."
- ---------
Lời tác giả:
Các đồng chí, lần này thật sự kết thúc đếm ngược rồi ~ chuẩn bị tung bông~