Vờ Ấu Trĩ

chương 81: c81: chương 81

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dụ Ấu Tri nghẹn ngào, nặng nề ừ một tiếng.

Cô còn lo sợ câu trả lời này của bản thân chuyển đạt không chính xác, liền sát lại hôn anh.

Vành mắt Hạ Minh Sầm vẫn đỏ, có hơi kinh ngạc, đợi sau khi phản ứng còn ra vẻ lạnh lùng tùy ý để cô hôn thêm vài cái, cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười, ngang ngược hôn đáp lại.

Tình yêu của anh hoàn toàn bộc lộ, cảm xúc dâng trào nhanh chóng biến thành h@m muốn, không kịp về phòng, Dụ Ấu Tri đã bị anh đẩy ngã xuống ghế sô pha.

Hai người cứ như vậy chịu đựng trên cái sô pha mét năm, anh hỏi cô có chật không, Dụ Ấu Tri thành thật nói chật, nằm trên ghế sô pha, chân cô không duỗi thẳng được, chỉ có thể cong lại dựa vào mép ghế. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Căn hộ của người độc thân là như vậy, sô pha sẽ không quá lớn, thế là Hạ Minh Sầm ôm cô dậy, đổi vị trí cho cô.

Nhưng vẫn hơi chật, chân cô tựa ở ngoài sofa theo chuyển động lên xuống suýt trượt ra, Hạ Minh Sầm ấn cô xuống tiếp tục hôn.

Hơi thở đang triền miên, đột nhiên Dụ Ấu Tri nghe thấy tiếng mèo kêu, cô giật mình một cái, nhìn theo hướng âm thanh, quả nhiên là bé mèo mướp đó.

Một đôi đồng tử màu vàng kim đang mở to nhìn bọn họ trên ghế sô pha.

Một người một mèo nhìn nhau, nó cũng phát hiện Dụ Ấu Tri đang nhìn mình, mở miệng: "Meo."

Dụ Ấu Tri nói thế nào cũng không tập trung tinh thần được nữa.

Lúc này người đàn ông sao có thể nói dừng là dừng, giọng điệu khó nhịn mà dỗ dành: "Chỉ là con mèo mà thôi."

Thế nhưng Dụ Ấu Tri luôn có sự xấu hổ mãnh liệt về phương diện nào đó: "Mèo cũng không được."

Hạ Minh Sầm hết cách, chỉ có thể đuổi bé mèo đi.

Làm sao một con vật luôn có cách làm việc riêng như mèo lại có thể nghe lời anh, nó dứt khoát ngồi xổm tại chỗ, tiếp tục quan sát họ.

"Tri Tri!" Anh nói: "Đi chỗ khác, đừng làm phiền tao."

Bé mèo lại meo một tiếng, hiển nhiên có phản ứng với cái tên này, thật sự đi qua chỗ khác.

Không chỉ bé mèo, ngay cả Dụ Ấu Tri cũng rất để ý cái tên này.

"... Anh vừa gọi con mèo là gì cơ?" Cô hỏi.

Hạ Minh Sầm qua loa ừ một tiếng.

Cô hỏi tới cùng: "Gọi mèo là gì cơ?"

Anh chậc một tiếng: "Em quan tâm anh gọi mèo làm gì, lúc này không thể chuyên tâm chút hả?"

Dụ Ấu Tri không thèm quan tâm bây giờ là lúc nào, hỏi kỹ hơn: "Anh gọi em thì gọi cả họ lẫn tên, thế nhưng lại lấy tên mụ của em cho con mèo dùng?"

Bầu không khí vốn đang tốt đẹp hoàn toàn bị phá hủy, Hạ Minh Sầm duỗi tay che mắt, khóe môi phát ra một tiếng thở dài.

Thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của anh, Dụ Ấu Tri cảm thấy có hơi buồn cười.

"Người ta thì tìm người để thay thế, còn anh thì lại tìm mèo!" Cô cố ý nói: "Trước đây sao em không phát hiện ra anh lại có sở thích như vậy nhỉ?"

Hạ Minh Sầm tét mông cô, thấp giọng nói: "Nói linh tinh."

Dụ Ấu Tri cười, cúi người xuống, dựa đầu vào ngực anh.

"Vậy vì sao anh nuôi mèo?"

"Không vì sao cả." Hạ Minh Sầm nói: "Thấy nó đáng thương, nên nuôi thôi."

Trong một lần nào đó làm nhiệm vụ ở ngoài, đi ngang qua một trường tiểu học, xe cảnh sát giảm tốc độ chạy chậm lại, bên đường có vài học sinh đeo khăn quàng đỏ vẫy tay với xe cảnh sát, trong miệng không ngừng hô chú cảnh sát ơi.

Anh cho rằng mấy đứa trẻ này gặp phải chuyện gì, thế nhưng sau khi dừng xe, một người trong đám trẻ kéo lấy tay anh, một người túm lấy quần áo anh, vây xung quanh anh đưa anh tới một con ngõ nhỏ nào đó gần trường học.

Trong một cái tổ mèo làm bằng bìa cứng, có một bé mèo con rất nhỏ đang nằm đó.

Lúc đó cũng giống như bây giờ, thời tiết vô cùng lạnh, một cái ổ đơn sơ không đủ tránh rét, đám trẻ dùng khăn mặt của mình quấn bé mèo lại, còn dán vài miếng dán giữ nhiệt vào trong ổ, mới miễn cưỡng giữ được mạng của nó.

Bọn trẻ nói mèo mẹ là mèo hoang được bọn chúng nuôi, mấy ngày trước bị xe tông chết rồi.

Mấy anh em của bé mèo đều đã bị chết cóng hết, đám trẻ đem chúng nó đi chôn, hiện tại chỉ còn lại mỗi bé mèo này.

Phụ huynh của mấy đứa trẻ đều không cho phép nuôi mèo, bọn trẻ đi hỏi khắp nơi, không có ai muốn nuôi mèo, vừa may hôm nay lúc tan học nhìn thấy có một chiếc xe cảnh sát đi qua cổng trưởng, nhớ tới lời dạy của giáo viên, có khó khăn thì tìm chú cảnh sát.

"Chú cảnh sát, bé mèo này rất đáng thương, ba mẹ anh chị em của nó đều chết rồi, là một cô nhi, nếu không có ai cứu nó, có lẽ nó cũng chết mất, chú giúp nó đi."

Bọn trẻ cầu xin khẩn thiết khiến người ta không thể từ chối, Hạ Minh Sầm chỉ có thể đáp ứng trước, sau đó đem bé mèo này tới bệnh viện thú y gần đó.

Bé mèo cứ như vậy ở bệnh viện vài ngày, đợi khi Hạ Minh Sầm tới thăm, nó đã khôi phục sức sống.

Cách lớp kính, dường như nó nhận ra Hạ Minh Sầm, ríu rít kêu với anh, khiến trái tim mềm nhũn.

"Mèo nhỏ như vậy nếu không có mẹ bên cạnh, để nó một mình lang thang bên ngoài quá nguy hiểm, tốt nhất là tìm một người nuôi dưỡng."

Nghe bác sĩ nói, Hạ Minh Sầm không biết làm sao, chợt nhớ tới trong nhà cũng từng nuôi một "bé mèo hoang", cũng như thế này, đáng thương tới mức khiến người ta không thể không để ý. Không biết con mèo này sau khi nuôi dưỡng, có đột nhiên vươn móng vuốt ra cào anh đầu rơi máu chảy không.

Im lặng hồi lâu, anh chấp nhận số phận nói, vậy thì để tôi nuôi vậy.

Bác sĩ hỏi anh muốn đặt tên gì cho mèo, để ông ấy đăng ký cho nó.

Tri Tri, biết trong hiểu biết(*).

(*)Từ Tri(知) trong (知道): có nghĩa là hiểu biết, cũng là tên của nữ chính.

...

Bởi vì sự quấy nhiễu của bé mèo, Hạ Minh Sầm bế Dụ Ấu Tri vào phòng ngủ.

Vào lúc ý loạn tình m3 cao trào nhất, anh vùi mình trên người cô, thấp giọng kêu một tiếng Tri Tri.

Cả người Dụ Ấu Tri tê dại, mềm mại đáp lại anh một tiếng.

Sau khi kết thúc, cô theo thường lệ như con mèo nằm lên người anh, đột nhiên đề xuất: "Đổi tên cho bé mèo đi, nếu cùng tên với nó, sau này anh kêu tên mụ của em, lỡ đâu em đáp lại, nhưng thực ra anh lại đang gọi mèo, vậy chẳng phải em rất xấu hổ sao?"

Hạ Minh Sầm ồ một tiếng, lười biếng nói: "Vừa nãy anh kêu ai không phải rất rõ ràng sao?"

Mặt cô nóng bừng, cường điệu: "Em nói là tình huống khác!"

Anh nhếch môi, khẽ cười, lại sờ đầu cô, như vuốt mèo.

Dụ Ấu Tri mất kiên nhẫn: "Có đổi không?"

Dù lúc bình thường cậu chủ nhỏ có khó hầu hạ đi chăng nữa thì giờ phút này cũng như tất cả đàn ông bình thường sau khi được thỏa mãn, rất dễ nói chuyện: "Em nói đổi thì đổi, đổi tên gì?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Dụ Ấu Tri ngẫm nghĩ, nói: "Đổi thành Sầm Sầm đi."

Hạ Minh Sầm: "Cái gì?"

"Gọi là Sầm Sầm."

"... Không được." Anh từ chối: "Làm gì có mèo nào giống tên chủ."

"Không phải tên mà, chẳng phải anh là Hạ Minh Sầm sao?"

Hạ Minh Sầm xùy một tiếng, nhàn nhạt nói: "Nhưng vẫn là một chữ trong tên anh, em chưa từng gọi lần nào, vậy mà lại đi gọi mèo?"

Ai biết âm thanh vừa thốt ra, Dụ Ấu Tri ngẩng đầu dậy từ trên ngực anh, hơi mất tự nhiên gọi: "Sầm Sầm."

Người đàn ông sững sờ, nháy mắt nổi da gà toàn thân.

Vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt.

Vừa thấy anh ngại ngùng, chút tà ác nhỏ trong nội tâm Dụ Ấu Tri nháy mắt thay thế sự xấu hổ.

"Sầm Sầm, Sầm Sầm~"

Gọi thuận miệng rồi, càng gọi càng thích.

Hạ Minh Sầm mím môi, mấy lần kêu cô dừng lại mà cô không nghe, dứt khoát đẩy cô xuống khỏi người mình, sau đó túm lấy chăn, trùm lên đầu mình.

Dụ Ấu Tri nhất quyết trêu chọc anh, lại lật chăn anh lên, gọi vào tai anh.

Không làm thì không chết, hậu quả đùa giỡn cậu chủ nhỏ đương nhiên là bị cậu chủ nhỏ thẹn quá hóa giận ấn lên giường, khóc lóc kêu cha gọi mẹ cũng vô dụng, chỉ có thể bị anh thịt.

-

Bởi vì bị điều tra, bình thường Hạ Minh Sầm đã quen với bận rộn tạm thời được nghỉ phép vài ngày.

Dụ Ấu Tri đau lòng cho cậu chủ nhỏ, mấy ngày nay tan làm đều chạy tới nhà anh, mỗi ngày đều ngồi xong rồi về nhà, thế nhưng ngồi rồi lại ngồi, cùng nhau xem phim, hoặc ăn tối, muộn rồi, ngồi rồi lại ngồi trở thành làm rồi lại làm.

Sau khi xong việc, Dụ Ấu Tri nào còn sức lực rời đi, Hạ Minh Sầm theo lẽ đương nhiên ôm lấy đôi chân đã mềm nhũn của cô kêu cô ở lại qua đêm, khi tắm rửa vẫn có thể quấy nhiễu, quấy nhiễu xong lại ôm cô đi ngủ.

Buông thả tất cả d*c vọng, thậm chí bọn họ còn gắn bó keo sơn hơn khoảng thời gian tình cảm sâu đậm tốt đẹp nhất vào năm đó.

Dụ Ấu Tri không nhịn được tự lên án mình.

Đồi bại, quá đồi bại.

Không tới mấy ngày, đội trưởng Lê gọi điện cho Hạ Minh Sầm, thông báo cho anh điều tra đã kết thúc, không có vấn đề gì, có thể quay lại đi làm.

Tuy trên miệng Hạ Minh Sầm nói được, nhưng chút không tình nguyện trong giọng nói của anh không thể thoát khỏi tai đội trưởng Lê.

"Sao? Nghỉ ngơi mấy ngày thì vui quên cả trời đất rồi à?"

Hạ Minh Sầm không phủ nhận. Ngược lại còn lười biếng đáp: "Đúng rồi."

"... Có vui đi nữa cũng về Cục đi làm cho tôi."

"Biết rồi."

Buổi tối cuối cùng trước khi đi làm, Hạ Minh Sầm nói thông báo của đội trưởng Lê cho Dụ Ấu Tri biết.

Dụ Ấu Tri thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mấy ngày đồi bại cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Bởi vì ngày thứ hai phải đi làm, vì để đảm bảo sáng thứ hai mình có thể dậy được, Hạ Minh Sầm không giữ cô lại qua đêm, mà lái xe đưa cô về nhà.

Trước khi xuống xe, Dụ Ấu Tri nhớ ra gì đó, nói với anh: "À đúng rồi, hôm đó em có nói với đồng nghiệp của anh em đang theo đuổi anh, đợi ngày mai anh đi làm, nếu đồng nghiệp anh có hỏi, thì nhớ phối hợp theo cách nói của em đấy."

Hạ Minh Sầm nhướng mày: "Phối hợp thế nào?"

"Thì phối hợp nói em đang theo đuổi anh hơn nữa đang nỗ lực tấn công." Dụ Ấu Tri nói: "Diễn thì phải diễn cho hết, không thể chỉ nói không được."

Nghe vậy, anh gật đầu, khẽ nói: "Vậy anh nói với bọn họ em đã theo đuổi được anh rồi nhé."

"Quá nhanh rồi đấy!" Dụ Ấu Tri hơi lo lắng: "Đồng nghiệp của anh có cảm thấy anh dễ theo đuổi không?"

Suy cho cùng bình thường cậu chủ nhỏ khiến cho người ở Cục cảnh sát có một cảm giác khó tiếp cận, nếu quá dễ theo đuổi thì không phù hợp với anh lắm.

Thế nhưng anh lại nói: "Vốn dĩ anh dễ theo đuổi mà."

"..."

Cười thầm trong lòng hai tiếng, trên mặt cô vẫn là dáng vẻ đứng đắn: "Nếu anh cho người ta cảm giác dễ theo đuổi, vậy chẳng phải là nói cho những cô gái đang thích anh rằng bọn họ cũng có cơ hội à? Không được, vẫn phải làm theo kế hoạch của em."

Một người mà theo đuổi hai ngày đã bị hạ, khó tránh sẽ cho người ta cảm giác ai đến cũng không cự tuyệt.

Cô phải duy trì cho tốt thiết lập cậu chủ nhỏ lạnh lùng này mới được, một mặt không để người khác biết đến của anh, một mình cô biết là được.

Hạ Minh Sầm có hơi cạn lời, giật giật khóe môi, âm thanh lạnh nhạt nói: "Cả trái tim anh đều móc ra cho em rồi, còn lo chuyện này, ăn no rửng mỡ hả?"

"Nói gì đấy!"

Câu nói ngứa đòn cuối cùng hoàn toàn không cần nói, thế nhưng Hạ Minh Sầm đã kiêu ngạo thì sẽ không có khát vọng sống như vậy, Dụ Ấu Tri đấm cảnh cáo anh một cái.

Hạ Minh Sầm thỏa hiệp: "Được, em thích diễn thì diễn đi."

Dụ Ấu Tri cười mãn nguyện: "Cảm ơn sự phối hợp của cảnh sát Hạ."

Anh cũng cười theo, tư thái uể oải khách sáo với cô: "Đừng khách sáo, dù sao sớm muộn đều phải trả trên giường thôi."

Lần này là xuống xe thật, Hạ Minh Sầm không vội lái xe đi, đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô, ai ngờ cô đi được nửa đường, không biết sao lại quay lại.

"Còn chuyện gì à?"

"Còn!" Dụ Ấu Tri gật đầu: "Yêu đương với anh suýt thì quên chính sự rồi. Tổ trưởng Từ mà lần trước tới thành phố Lư của chúng ta, đợi ngày mai anh tới Cục, sẽ làm việc cùng ông ấy trong nhóm chống xã hội đen đúng chứ?"

Hạ Minh Sầm ừ một tiếng.

Dụ Ấu Tri đem lời lão Thẩm nói với cô truyền đạt ngắn gọn lại cho Hạ Minh Sầm.

"Thầy em nói đúng, nếu theo quy trình thông thường, không những tốn một khoảng thời gian dài, mà còn không bảo đảm được sẽ có người giở trò hay không, thế nên em nghĩ, nếu có thể trực tiếp liên hệ được với tổ trưởng Từ, vậy nói không chừng sẽ tốt hơn."

Hạ Minh Sầm gật đầu, hỏi: "Thế nên em muốn trực tiếp đem vụ án của cha em liên hệ với bên chống xã hội đen?"

"Đúng, nếu cha em đã nhấn mạnh tên Mao Lực Uy, vậy người tên Mao Lực Uy đó chắc chắn cũng có liên quan đến chuyện của cha em."

"Anh biết rồi." Anh nói: "Vậy sau khi em tan ca thì tới tìm anh đi."

-

Hẹn với Hạ Minh Sầm xong, Dụ Ấu Tri định sau khi tan ca sẽ đến Cục cảnh sát.

Cô vừa chuẩn bị đi, lão Thẩm đã mở miệng trước: "Lại đi tìm cảnh sát Hạ?"

Chuyện về cô và Hạ Minh Sầm, hai người miệng rộng anh Đinh và Miêu Diệu đã tuyên truyền khắp nơi khiến tất cả mọi người trong phòng đều biết hết.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về

Người sốc nhất chính là lão Thẩm.

Rõ ràng nhìn hai người này không hợp nhau mà, sao học trò của ông lại nhìn trúng Hạ Minh Sầm rồi?

Nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì, hai người này hình như đã có dính líu từ trước đó rất lâu rồi, trong đó rõ ràng nhất là chuyện Hạ Minh Sầm đi cùng học trò của ông về trường cũ.

Lúc này lão Thẩm mới chợt bừng tỉnh, cảm thán bản thân sơ ý, thật sự uổng phí làm kiểm sát nhiều năm, ngay cả chứng cứ rõ ràng như vậy cũng bỏ sót.

"Vâng ạ." Dụ Ấu Tri đáp.

Lão Thẩm thở dài, vẫy tay với cô: "Tiểu Dụ, em qua đây, thầy nói em cái này."

Dụ Ấu Tri đi tới: "Thầy nói đi."

"Con gái không thể quá chủ động, như vậy đàn ông sẽ không trân trọng." Lão Thẩm sâu sắc nói: "Em xem ngày nào em cũng đi tìm cậu ấy, có lần nào là cậu ấy chủ động tìm em không?"

Dụ Ấu Tri dở khóc dở cười, đành phải nói ra lý do vì sao hôm nay lại vội đi tìm Hạ Minh Sầm như vậy.

"À, chính sự hả, vậy em đi đi." Lão Thẩm khựng lại, bổ sung thêm: "Nhưng lời khuyên chủ động kia em vẫn phải nhớ trong lòng đấy, thầy là đàn ông, thầy hiểu đàn ông có đức hạnh gì, thầy cũng nói với con gái thầy như vậy."

Cô và Hạ Minh Sầm đã đạt tới bước này, thực ra cũng không thể nói là chủ động hay không chủ động.

Sau khi tới Cục cảnh sát, cô ngựa quen đường cũ đi tới bên đội hình sự tìm Hạ Minh Sầm trước, cảnh sát ở cổng vừa nhìn thấy cô, lập tức nở nụ cười, hô với bên trong: "Đội phó, đội phó, kiểm sát Dụ đến rồi kìa!"

Ngầm hiểu luôn là cô tới tìm Hạ Minh Sầm.

Câu này đã k1ch thích một làn sóng mạnh mẽ, ánh mắt tất cả mọi người đều hướng về phía cô, sôi nổi chào hỏi cô.

Đây là tác dụng vĩ đại của trà sữa.

"Em tới rồi à?"

Hạ Minh Sầm từ văn phòng đội hình sự đi ra, trên tay cầm tập tài liệu dày, trạng thái hoàn toàn không giống với mấy ngày trước khi ở nhà, dáng đi thẳng tấp, ăn mặc cũng sạch sẽ chỉnh tề.

Dụ Ấu Tri vốn khá bình tĩnh, dù sao đã quăng sự rụt rè vào ngày tặng trà sữa cho đồng nghiệp anh từ lâu rồi, nhưng Hạ Minh Sầm đi về phía cô, những người xung quanh phát ra âm thanh đùa giỡn, không hiểu sao cô vẫn cảm thấy căng thẳng, trên mặt cũng hơi cứng nhắc.

Cô là kiểu người nếu đương sự không ở đó, thì có thể miệng lưỡi trơn tru, tỏ tình gì đó đều không vấn đề, dù sao đương sự không nghe thấy, nhưng nếu đương sự ở đây, vậy thì lại là một chuyện khác.

Có lẽ Hạ Minh Sầm cảm thấy mấy người này quá ồn, nên đưa luôn cô đi tìm tổ trưởng Từ.

Tạm thời văn phòng của tổ trưởng Từ ở trên lầu, chung lầu với văn phòng của cấp trên trong Cục cảnh sát.

Tổ trưởng Từ đang vùi đầu trong văn phòng, thấy có người đến, mới ngẩng đầu lên nhìn.

"Tới rồi à Minh Sầm?"

Dụ Ấu Tri nghe giọng điệu thân thiết của tổ trưởng Từ với Hạ Minh Sầm thì có hơi kinh ngạc.

Làm sao ngay cả những người lãnh đạo giám sát được cử từ trên xuống cũng biết Hạ Minh Sầm?

Chuyện sau đó diễn ra thuận lợi gần như ngoài dự đoán của cô, tổ trưởng Từ như đã nghe nói cô tới đây làm gì, trực tiếp kêu cô đưa đồ trong tay cho ông ấy xem.

Không cần nghĩ, chắc chắn Hạ Minh Sầm đã nói trước với tổ trưởng Từ rồi.

Lúc đầu vì thu thập những thứ này mà tốn bao công sức, hiện tại vì để giao thứ này mà lại suy xét đủ đường, lo chuyện này lo chuyện kia, hiện tại cuối cùng đã giao tới tay người thật sự quan trọng.

Tổ trưởng Từ lật xem những tài liệu đó, lông mày dần nhíu lại.

"Đây là một sự thông đồng điển hình giữa các quan chức và thương nhân." Một lúc sau, tổ trưởng Từ đóng tài liệu lại và nói: "Các quan chức lợi dụng chức vụ của mình để tạo điều kiện kiếm lợi nhuận cho các thương nhân, các thương nhân sẽ dùng lợi nhuận thu được từ họ để báo đáp lại. Về phần bọn xã hội đen, chúng đồng thời phục vụ cả hai bên, lợi dụng thủ đoạn tội phạm để loại bỏ các trở ngại hoặc đối thủ cạnh tranh, thương nhân sẽ cung cấp vốn cho chúng để tạo điều kiện phát triển thành tổ chức, còn quan chức là “chiếc ô bảo vệ” bao che và dung túng tội ác, giúp chúng thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, Tịch Gia Thành và những người này chính là mối quan hệ tam giác hoàn hảo."

"Dựa theo những gì tập tài liệu này nói, Tịch Gia Thành và Uông Tử Hoa đóng vai trò là quan chức trong tam giác, Dư Khải Hoàn, Giang Kinh và Chu Vân Lương là thương nhân, mà Mao Tử này, chính là hắc hay còn gọi là xã hội đen, là đối tượng chú ý trọng điểm cho lần hành động này của chúng ta."

Nói một cách ngắn gọn, một chuỗi mối quan hệ hoàn chỉnh về những người này đã xuất hiện.

Tuy trong lòng Dụ Ấu Tri đã sớm có suy đoán, nhưng khi suy đoán của mình được chứng thực, sau lưng vụ án xây cầu qua sông thực sự liên lụy dính líu tới một liên kết lợi ích khổng lồ, giờ phút này trong lòng cô vẫn không nhịn được ớn lạnh.

Nếu không phải cô gặp may đưa được những tài liệu này cho đội trưởng Từ- người được cấp trên cử xuống, vậy thì cho dù trong tay cô có nắm giữ bao nhiêu chứng cứ đi nữa, cũng không có cách nào lật đổ được những người này.

Toàn bộ những dự án nhà nước của thành phố Lư, những năm qua, đều bị những người này cấu kết nắm chặt trong tay như vậy.

Đội trưởng Từ mỉm cười với Dụ Ấu Tri: "Cảm ơn cô, phần tài liệu này đối với nhóm chóng xã hội đen chúng tôi mà nói là chứng cứ vô cùng quan trọng."

Dụ Ấu Tri giải thích đáp: "Những thứ này phần lớn đều là năm đó cha tôi điều tra được."

"Tôi hiểu rồi, chuyện của cha cô tôi sẽ gộp lại với vụ án này để điều tra sâu hơn, nếu cần thiết phúc thẩm, tòa án sẽ thông báo cho cô."

Có được lời hứa hẹn này, cuối cùng Dụ Ấu Tri cũng mỉm cười: "Cảm ơn ngài."

Giọng điệu tổ trưởng Từ ấm áp, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh.

"Minh Sầm, bạn gái cậu giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, nhớ cảm ơn người ta đàng hoàng đấy."

Hạ Minh Sầm đáp: "Đã cảm ơn rồi."

Tổ trưởng Từ trêu ghẹo: "Có sao? Người trẻ tuổi đừng chơi chiêu nói suông không nhé."

Hạ Minh Sầm không để ý đáp: "Tôi đã lấy thân báo đáp rồi, còn cần cảm ơn sao?"

Tổ trưởng Từ sửng sốt, sau đó bật cười, vẻ mặt "vẫn là người trẻ tuổi các cậu biết chơi".

Chỉ có Dụ Ấu Tri xấu hổ không chịu nổi cúi thấp đầu xuống

- --------

Lời tác giả:

Sầm Sầm~

Có người á hả tuy trên mặt thì không thích gọi như vậy, nhưng thật ra trong lòng đã sướng lên từ lâu rồi.

Truyện Chữ Hay