Ngoại truyện 8
Qua ngày thứ hai, Dụ Ấu Tri đưa tấm hình chân chính chụp để đăng ký kết hôn cho Miêu Diệu coi.
Vốn Miêu Diệu còn đang áy náy vì chuyện không cẩn thận tung tin vịt ngày hôm qua, Dụ Ấu Tri vừa đưa hình cho cô ấy cô, nhất thời cô ấy không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi: "Hay thật, đây lại là một tấm hình ghép mới hả?"
"Không, đây là hình thật." Dụ Ấu Tri giải thích: "Tối hôm qua bọn chị đi chụp đó."
Miêu Diệu sửng sốt.
"... Thế nên hai người vì để ngăn cản tin đồn lan rộng, mà dứt khoát biến lời đồn thành thật?"
Dụ Ấu Tri ngẫm nghĩ hình như quả thực là như vậy, bèn gật đầu.
"Ngầu!" Miêu Diệu giơ ngón cái: "Đây là cách xử lý tin đồn tuyệt nhật mà em từng thấy."
Thế là trong ngày hôm đó, toàn bộ viện kiểm sát lại nghe tin Dụ Ấu Tri sắp đăng ký kết hôn.
Thế nên những lời chúc mất hiệu lực ngày hôm qua, hôm nay lại được gửi đi.
Lão Thẩm nghi ngờ hỏi: "Chắc chắn muốn đăng ký hả? Đừng lại là hiểu lầm tiếp đó, nếu không đợi phê chuẩn cho em nghỉ kết hôn rồi thì lại phí toi kỳ nghỉ của hai đứa."
Dụ Ấu Tri đảm bảo lần này tuyệt đối là thật.
Có lời đảm bảo chắc chắn, lão Thẩm thở phào một hơi, sau đó lộ ra nụ cười yên lòng.
"Cũng được, điều kiện về mọi mặt của cậu ấy đều tốt như vậy, nếu cha em mà còn sống, chắc chắn cũng sẽ không soi mói cậu ấy đâu." Nói đến đây, lão Thẩm đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi cô: "À đúng rồi Tiểu Dụ, chuyện hai đứa muốn đăng ký kết hôn, hai đứa đã nói với người nhà cậu ấy chưa?”
Lúc này Dụ Ấu Tri mới nhớ tới, vẫn chưa.
Trước đây cô sống một mình không thân không thích quen rồi, thế nên cũng lơ là người nhà bên Hạ Minh Sầm.
Đó là một đại gia tộc, hơn nữa mấy năm trước cô đã từng tới một lần, thành thật mà nói thì trải nghiệm không mấy tốt đẹp.
Hôm qua còn cảm thấy kết hôn là chuyện khiến người ta vô cùng vui sướng, hiện tại ý thức được điều này, trong lòng trừ việc cảm thấy vui sướng ra, còn có một chút lo lắng.
"Nhà cậu ấy không phải gia đình bình thường." Lão Thẩm lấy tâm thái của bậc cha mẹ ra, vì không có ai nói những lời này cho Dụ Ấu Tri, chỉ có ông đảm đương ở góc độ cha mẹ, thật lòng thật ý nghĩ thay cô: "Quy củ nhiều, trói buộc cũng nhiều, yêu đương thì hai đứa muốn yêu thế nào đều được, nhưng kết hôn không phải chuyện nhỏ, tương lai chắc chắn em phải giao thiệp với người trong nhà cậu ấy, nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Sau đó trưởng phòng cũng tìm Dụ Ấu Tri nói chuyện, hỏi thẳng bọn họ định lúc nào bàn chuyện tốt.
Dụ Ấu Tri cũng nói luôn là vẫn chưa quyết định xong.
"Vậy thì mau quyết định thôi, ngày tốt đặt nơi tổ chức hôn lễ rất khó, nếu người trẻ tuổi hai người không có chủ kiến, vậy thì để trưởng bối quyết định, các trưởng bối hiểu việc này, sẽ giúp hai người chọn được ngày lành tháng tốt."
Nói qua nói lại, Dụ Ấu Tri cảm thấy áp lực như núi.
Gác lại chuyện lãng mạn mãi mãi bên nhau, cô thực sự nhận ra từ hôn nhân có ý nghĩa như thế nào đối với một gia đình truyền thống.
Vốn vô cùng mong đợi ngày đăng ký kết hôn, hiện tại còn chưa định ngày, cô đã lo lắng trước.
Quả nhiên hôm đó sau khi tan ca, Hạ Minh Sầm tới đón cô về, thuân tiện nói với cô cuối tuần này sẽ tới chỗ ông cố một chuyến.
Dụ Ấu Tri không có lý do nào để từ chối.
Chung quy cũng không thể nóng đầu một cái rồi kết hôn, không quan tâm những điều còn lại, thế nên khi Hạ Minh Sầm nói với cô, dù trong lòng còn do dự, nhưng trên mặt thì không hề có bất cứ sự do dự nào, thẳng thắn đồng ý.
Hôn nhân không thể chỉ là nỗ lực một chiều, cô đã nghĩ đến chuyện này từ ngày quyết định gả cho anh, nếu anh đối tốt với cô thì cô cũng phải đối tốt với anh.
Bởi vì không muốn làm khó anh, thế nên cô bằng lòng thỏa hiệp một chút.
"Đừng lo lắng." Mặc dù giọng điệu của Dụ Ấu Tri cố gắng vui vẻ nhất có thể, Hạ Minh Sầm vẫn cho cô sự đảm bảo lớn nhất: "Có anh ở đây."
Cậu chủ nhỏ năm mười tám tuổi vẫn còn phụ thuộc vào gia đình cũng nói với cô câu nói hệt như vậy.
Mà anh năm mười tám tuổi thật sự đã làm được, vào lúc cô cảm thấy bất an, anh luôn kiên định đứng về phía cô.
Khi Hạ Minh Sầm trưởng thành nói lại những lời này, cô không còn chút lo lắng nào mà chỉ tràn ngập sự an tâm.
-
Cuối tuần, Dụ Ấu Tri ăn mặc chỉn chu, theo Hạ Minh Sầm về nhà ông cố.
Đây đã là lần thứ ba cô tới đây.
Lần đầu tiên là năm mười tám tuổi, với thân phận là bạn gái Hạ Minh Sầm, lần thứ hai là năm ngoái, với thân phận là vợ chưa cưới của Hạ Minh Lan.
... Đây là lần thứ ba.
Công bằng mà nói, nếu là người nhà họ Hạ, cô cũng sẽ không có ấn tượng tốt về mình.
Dù là ai thì đều rất khó để không xem cô thành người con gái tệ bạc dây dưa giữa hai anh em.
Thế nên cô đã đoán trước được thái độ của người nhà học Hạ với cô, chắc chắn sẽ không khá hơn chút nào.
Đứng trước cổng lớn nhà họ Hạ, lòng Dụ Ấu Tri không khỏi thấp thỏm không yên, có điều may mà còn có Hạ Minh Sầm đi cùng cô.
Chỉ cần người nhà họ Hạ đừng trực tiếp quét chổi đuổi cô đi, hoặc chỉ thẳng tay vào mặt mắng cô, cô đều có thể nhịn được.
Chuẩn bị tâm lý xong, Dụ Ấu Tri bước vào cổng.
Hạ Chương ra đón bọn họ.
Từ sau khi vụ án kết thúc hoàn toàn, Hạ Chương quyết đoán từ chức ở tòa án, chuyển đến ở cùng ông cụ an hưởng tuổi già, ngày ngày nuôi chim tưới hoa, thỉnh thoảng lái xe ra ngoài câu cá, ngày tháng nhàn nhã tự tại.
Ít lâu không gặp, khi nhìn thấy Hạ Chương, trông ông trẻ hơn rất nhiều.
"Tới rồi hả?" Hạ Chương cười ấm áp: "Sân sau làm hòn non bộ mới, ông cố của hai đứa đang ở đó thưởng thức."
Thái độ của Hạ Chương khiến Dụ Ấu Tri bối rối trong giây lát.
... Chú Hạ không để ý sao?
Bởi vì áy náy với cha cô sao?
Dụ Ấu Tri không nghĩ kỹ, bởi vì Hạ Minh Sầm đã đưa cô tới sân sau.
Quả nhiên như Hạ Chương nói, sân sau không những làm hòn non bộ mới, để ông cụ an tâm thưởng thức cảnh đẹp, còn cố ý chuyển một bộ bàn trà bằng gỗ nguyên khối ra sân sau, hướng ra khung cảnh chỗ hòn non bộ, có thể vừa uống trà vừa ngắm cảnh.
Dụ Ấu Tri chào ông cố theo Hạ Minh Sầm.
"Ừ." Ông cụ chỉ vị trí trống bên cạnh bàn trà: "Ngồi đi."
Dụ Ấu Tri dè dặt ngồi xuống, ông cụ hỏi cô có uống trà không, cô nào dám không uống, gật đầu cung kính nói cháu cảm ơn ạ.
Ông cụ rót trà cho hai người trẻ.
Nhấp hai ngụm, vị trà đắng ập vào cổ họng, nhưng Dụ Ấu Tri ngay cả cau mày cũng không dám.
"Nghe nói hai đứa định kết hôn?" Ông cụ hỏi.
Dụ Ấu Tri chưa kịp trả lời, Hạ Minh Sầm đã mở miệng trước: "Vâng."
"Chọn ngày xong chưa?
"Vẫn chưa." Hạ Minh Sầm nói: "Cục trưởng bọn cháu nói người trẻ tuổi không tin hoàng lịch, thế nên chuyện chọn ngày vẫn nên giao cho trưởng bối thì tốt hơn." Ông cụ ừ một tiếng, lại nhìn về phía Dụ Ấu Tri: "Còn con bé Dụ thì sao, có ngày đặc biệt nào cháu muốn chọn không?”
Dụ Ấu Tri bị xưng hô này dọa giật mình, giọng điệu dè dặt: "Cháu không ạ, ngày nào cũng được."
Ông cụ lại không hài lòng với câu trả lời này, trầm giọng nói: "Đây là chuyện cả đời của cháu, cháu cảm thấy cứ tùy tiện như vậy được sao?"
Hạ Minh Sầm khẽ nhíu mày, hô một tiếng ông cố, nhắc nhở giọng điệu ông cụ nhẹ một chút.
"Không phải tùy tiện ạ." Dụ Ấu Tri dường như lại không để ý đến khẩu khí bất mãn của ông cụ, khẽ nói: "Bởi vì ngày kết hôn với Minh Sầm, cho dù ngày đó có không thuận lợi đi chăng nữa, đối với cháu mà nói đều là ngày tốt nhất, thế nên cháu cảm thấy ngày nào cũng được, chỉ cần là ở bên Minh Sầm."
Hai cụ cháu đều sửng sốt.
Dụ Ấu Tri thấy hai người đột nhiên không nói chuyện, mê mang nhìn Hạ Minh Sầm, dùng ánh mắt hỏi anh sao thế.
Mà trong mắt anh chỉ toàn sự dịu dàng, khẽ cong môi lên.
Ông cụ khụ một tiếng, nói: "Vậy ngày thì để cái thân già này chọn đi, chốc nữa ta đi xem lịch hoàng đạo, hai đứa không cần nhọc lòng."
Sau đó lại hỏi rất nhiều, vẻ mặt ông cụ bình thản, không thấy nhiệt tình nhiều, nhưng cũng không lạnh nhạt, giống như thái độ một trưởng bối rất đỗi uy nghiêm đang nói chuyện với vãn bối.
Không lâu sau Hạ Chương tới hỏi ông cụ có muốn đi câu cá không, gần đây bạn câu cá của ông ấy tìm được một nơi tốt, nói phong cảnh bên đó đẹp vô cùng.
Quả nhiên ông cụ nói đi, vội vàng kêu Hạ Chương đưa ông cụ đi.
Dụ Ấu Tri có chút bối rối đứng dậy, ông cụ và chú Hạ đều đi câu cá rồi, vậy cô và Hạ Minh Sầm phải làm sao?
"Ta biết hai đứa thanh niên ngại câu cá nhàm chán, nên đừng đi, đợi ở nhà đi." Ông cụ dặn dò: "Hoặc là hai đứa thấy ở nhà cũng nhàm chán, thì lái xe đi đâu đó gần đây chơi đi, không quen đường có thể kêu tài xế đưa đi, còn có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho hai đứa."
Dụ Ấu Tri lơ mơ dạ một tiếng.
Tay chân ông cụ không tiện, người giúp việc trong nhà mặc đồ đi câu cá cho cụ, khi chuẩn bị ra ngoài, Hạ Chương nháy mắt ra hiệu với Dụ Ấu Tri, nhắc cô lên trước dìu ông cụ.
Dụ Ấu Tri lanh lợi, nhanh chóng tiếp thu, lên trước dìu ông cụ.
Bàn tay mềm mại của cô gái trẻ nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông cụ, ông cụ sửng sốt nhưng không từ chối.
Dìu ông cụ lên xe, đột nhiên ông cụ nói: "Nhà này không có ai đuổi cháu đi, không cần cẩn thận hầu hạ như vậy."
Suy tính trong lòng bị nhìn thấu, trong lòng Dụ Ấu Tri nghĩ không hổ là trung tướng Hạ, nhỏ giọng nói dạ.
"Cha cháu là một người rất ưu tú, ta rất tán thưởng cậu ấy." Ông cụ nói: "Ta đã nghe cha Minh Sầm nói, chuyện cha cháu chết oan uổng năm đó, là nhờ cháu nhiều năm như vậy vẫn luôn âm thầm điều tra không từ bỏ, thế nên vụ án năm đó mới có thể phúc thẩm, mấy khối u ác tính ở thành phố Lư mới có thể ngã ngựa. Cháu làm rất tốt, y như sự cứng đầu năm đó của cha cháu vậy."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
"Loại cứng đầu này rất hiếm có, ta sống nhiều năm như vậy, chứng kiến cũng nhiều rồi. Cho dù khi còn trẻ có tham vọng lớn đến đâu thì thời gian trôi qua, phạm vi trong mắt cũng thay đổi, cộng thêm cái thứ gọi là lợi ích, thật sự khó có người kiên trì nổi, cha của Minh Sầm cũng như thế."
Nói tới đây, ông cụ không khỏi thở dài.
"Cháu gái, không biết cháu có tin hay không, từ trước đến nay ta chưa từng phản đối cháu, cha Minh Sầm cũng vậy, chuyện năm đó quá phức tạp, quả thực nó làm sai, nó hổ thẹn với cha cháu, những thiệt thòi mấy năm qua của cháu, người làm ông nội như ta thay thằng cháu bất hiếu xin lỗi cháu."
Dụ Ấu Tri hơi hoảng hốt, không dám tin lời mình vừa nghe.
Thế mà lúc sinh thời cô lại có thể nghe được một lời xin lỗi từ miệng Hạ Chí Chính.
Biết tạm thời cô rất khó để tiêu hóa những thứ này, cần thời gian để suy nghĩ, ông cụ không mong đợi cô lập tức hiểu được, cuối cùng nói một câu: "Các cháu còn trẻ, ngày tháng sau này hai đứa phải sống cho tốt. Trong công việc cố gắng phấn đấu giống cha cháu, làm chuyện gì cũng không thẹn với lương tâm, xứng đáng với đồng phục trên người các cháu là được."
Mà Hạ Minh Sầm đứng ở bên cạnh, lúc này cũng nghe được từ cha anh chuyện ông định ly hôn với mẹ anh.
Nếu đổi lại là Hạ Minh Sầm lúc còn niên thiếu, chắc chắn sẽ phản ứng rất kịch liệt.
Thế nhưng hiện tại anh phản ứng bình thản.
"Thực ra hai người nên tách nhau từ lâu rồi."
Suy cho cùng anh đã sớm không mong đợi sự quan tâm gì đó từ cha mẹ, ly hôn đối với nhà bọn họ mà nói thực sự cũng là một loại giải thoát.
"... Con và Tri Tri." Hạ Chương do dự nói: "Cha không hy vọng các con sẽ theo tấm gương của cha mẹ..."
Lời còn chưa nói hết, Hạ Minh Sầm đã cắt ngang lời cha, thản nhiên nói: "Chúng con sẽ không đâu."
Hạ Chương gật đầu, nói tốt, chuẩn bị lên xe.
Thế nhưng Hạ Minh Sầm đột nhiên gọi cha lại.
"Hôm nay không nhắc tới chuyện của cô ấy và Hạ Minh Lan." Anh mím môi, bình tĩnh nói: "Cảm ơn cha."
Hạ Chương lại cười: "Trước đó con năm lần bảy lượt gọi điện nhờ chúng ta, cha và ông cố con nào còn lý do để lấy chuyện đính hôn ra chỉ trích con bé nữa."
"Hơn nữa..." Ông khựng lại, nói: "Minh Lan cũng nói sự thật chuyện đính hôn với Ấu Tri cho chúng ta nghe rồi."
Hạ Minh Sầm kinh ngạc.
Hạ Chương nói: "Thằng bé nói sau này Ấu Tri muốn kết hôn với con, thế nên không hy vọng mấy người làm người nhà như chúng ta bởi vì sự tùy hứng của thằng bé mà hiểu lầm phẩm hạnh của Ấu Tri."
"Vậy anh ấy..."
"Dùng chuyện đính hôn để báo thù người nhà, ông nội rất tức giận." Hạ Chương thở dài: "Đã tạm thời cách chức rồi, đoán chừng đợi tới khi ông nguôi giận mới có thể phục chức."
"..."
Hạ Minh Sầm không nói gì nữa.
Xe khởi hành đến điểm câu cá, hai người đều nghĩ về chuyện của mình rồi quay vào trong nhà, cũng không gọi tài xế lái xe đưa bọn họ đi đâu chơi.
"Tri Tri." Hạ Minh Sầm đột nhiên gọi cô.
Dụ Ấu Tri hoàn hồn: "Hả?"
Anh chậm rãi mở miệng: "Hạ Minh Lan..."
Mới nói tới cái tên này, Dụ Ấu Tri lập tức phản xạ như tên bắn nói: "Em chỉ yêu anh."
"..."
Hạ Minh Sầm sửng sốt, hé miệng, bối rối trước lời thổ lộ đột ngột của cô.
"Em dừng đã, anh nhắc anh ấy không phải để nói cái này..."
Dụ Ấu Tri 200% không tin nổi, bình thường có lần nào anh không dùng khẩu khí tức giận để nhắc tới Hạ Minh Lan?
Tuy cô không biết sao vận may của mình tốt đến vậy, chú Hạ và ông cố lại không tính toán chuyện đính hôn với Hạ Minh Lan trước đây, nhưng cô tuyệt đối không vì vậy mà an tâm cảm thấy mình không làm sai.
Cô nương theo lời anh: "Mặc kệ anh có nói vì cái này hay không, em chỉ yêu anh."
Nói xong, cô kiễng chân lên hôn vào khóe miệng anh.
Hạ Minh Sầm dở khóc dở cười.
"Em sợ anh ghen đến vậy à?" Anh khẽ hỏi: "Anh ghen em không vui hả?"
"Vui, nhưng cũng không vui."
Dụ Ấu Tri ôm eo anh, tựa cằm vào ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh, vô cùng nghiêm túc nói: "Vui là vì điều đó chứng tỏ anh quan tâm đ ến em, không vui là bởi vì ghen là một chuyện rất khó chịu, em không muốn anh khó chịu."
Anh nhướng mày, nhéo cằm cô đang định cúi đầu xuống thì nghe thấy một giọng nói từ bên cạnh.
Hai người nhanh chóng tách ra, ăn ý quay đầu đi, tổ hợp ông cháu Hạ Chương và Hạ Chí Chính đang đứng ở cửa nhìn hai bọn họ.
Cảm xúc xấu hổ nháy mắt xông lên cao ngất, thật muốn thiêu cháy người ta ngay tại chỗ.
Hạ Chương sờ mũi, không nói gì, nhanh chóng đi qua phòng khách.
Để lại ông cụ tay chân không tiện đứng ở cửa ngơ ngác nhìn hai người trẻ tuổi,
Cuối cùng ông cụ thật sự không chịu nổi cái không khí im lặng này, che miệng ho một tiếng, bình tĩnh giải thích: "... Cha cháu quên đem mồi câu."
"..."
"..."
Chẳng mấy chốc Hạ Chương đã cầm một cái hộp nhỏ tới, cười gượng với con trai và con dâu tương lai một tiếng, sau đó thúc giục ông cụ: "Đi thôi ông nội, nhanh lên, muộn nữa là cá chạy mất đấy."
Ông cụ: "Ừ."
Thế nhưng mới vừa quay người, không biết làm sao, ông cụ lại quay lại.
"Nếu hai đứa không muốn ra ngoài chơi, thì chơi trong nhà cũng được." Ông cụ nói: "Trong nhà có người giúp việc, nhớ đóng cửa đàng hoàng nhé."
-
Ông cụ con cháu đầy đàn, khi vợ còn chưa qua đời, lúc ông gần sáu mươi tuổi còn có thể sinh cho Hạ Chương một người cô còn trẻ hơn mình, cho Hạ Minh Sầm một bà trẻ ăn cơm còn nhiều hơn bọn họ ăn muối(*).
(*)我吃过的盐比你吃过的饭还多: Tao ăn muối còn nhiều hơn mày ăn cơm, ý chỉ người bề trên nói với người bề dưới, kinh nghiệm nhiều.
Hai người trẻ tuổi nào dám chơi, hôm đó bọn họ trở về thành phố Lư.
Cứ như vậy kinh hồn bạt vía mất mấy ngày, cũng may hai vị trưởng bối không phải là người nhiều chuyện, bên phía nhà cũ nhà họ Hạ không truyền tới bất cứ tin tức gì, bọn họ mới thoáng yên tâm.
Lại qua mấy ngày, cuối cùng ông cụ cũng gọi điện tới.
Lúc đó bọn họ đang ở trong nhà xem phim giết thời gian, cuộc điện thoại này vừa tới, ngay lập tức không còn tâm trạng xem phim nữa, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nghe máy trước khi bên kia cúp máy.
Kết quả ông cụ gọi điện đến chỉ để nói cho bọn họ đã chọn được ngày tốt rồi, hơn nữa ông cụ đã xem lịch, là cuối tuần không cần nghỉ phép, cũng đã xem dự báo thời tiết, trời nắng đẹp, là ngày tốt để đi đăng ký. Toàn bộ quá trình không hề đề cập tới việc hai người hoảng sợ chạy ra khỏi nhà họ Hạ.
"Hơn nữa ta nghe nói mấy người trẻ tuổi các cháu cũng thích ngày này." Ông cụ nói: "Cứ quyết định ngày đó đi, đừng quên đấy."
Sau khi cúp máy, Dụ Ấu Tri thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
"...Cuối cùng em cũng hiểu vì sao người nhà anh đều có thể làm chính trị rồi." Cô cảm thán: "Quá biết làm người."
Hạ Minh Sầm: "..."
-
Ngày ông cụ chọn xét về ngày âm lịch hoàng đạo là một ngày cực kỳ tốt, mà xét về ngày dương lịch, cũng là một ngày tốt.
Bởi vì đó là ngày hai mươi tháng năm dương lịch, 520 nổi tiếng.
(*)Người Trung Quốc thường đọc lịch theo thứ tự năm-tháng-ngày. “520” có nghĩa là ngày 20 tháng 5. “520” đọc theo phiên âm tiếng phổ thông Trung Quốc là “Wǔ’èr líng”. Gần giống với âm “wǒ ài nǐ”, “我爱你” có nghĩa là “anh yêu em” hoặc “em yêu anh”. Có thể nói ngày 20 tháng 5 là ngày lễ tình nhân của các bạn trẻ Trung Quốc bên cạnh hai ngày lễ tình nhân khác là Thất Tịch và ngày lễ tình nhân của phương Tây - Ngày 14 tháng 2.
Quả thực là một ngày tốt, cũng vì vậy ngày này phải giành số hẹn trước để tới đăng ký, ngày hôm đó, Cục Dân chính chật kín người, khung cảnh náo nhiệt như buôn bán ở trung tâm thương mại.
Hết cách, có là hoàng thân quốc thích tới đăng ký kết hôn cũng phải xếp hàng.
Khi xếp hàng đợi số, người vợ trong một cặp vợ chồng trẻ đứng ở bên cạnh luôn nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Tuy đã chụp hình trước, nhưng hôm nay Hạ Minh Sầm vẫn mặc khá chỉn chu.
Anh mặc sơ mi phẳng phiu, tóc tai cũng sửa soạn một chút.
Vốn Dụ Ấu Tri muốn anh mặc đồng phục, thậm chí cô còn muốn để anh mặc đồng phục chụp hình với cô.
Bởi vì anh mặc đồng phục thật sự rất đẹp trai.
Hạ Minh Sầm không phải không chịu, nhưng yêu cầu là cô cùng mặc với mình, hai vợ chồng phải cùng phô trương, làm gì có đạo lý một người phô trương được.
Dụ Ấu Tri nghiêm túc cân nhắc thử, tưởng tượng tới cảnh cả hai người đều mặc đồng phục pháp chế xuất hiện ở Cục Dân chính, không biết còn tưởng rằng bọn không phải tới đăng ký kết hôn mà là tới bắt tội phạm.
Đành từ bỏ suy nghĩ này.
Có điều không mặc đồng phục đã đủ đẹp trai rồi, dáng vẻ của cậu chủ rất tốt, cho dù đứng hay ngồi đều lưng thẳng eo thẳng, tỉ lệ cao mét tám bảy tuyệt hảo, chỉ tính chân đã chiếm mét hai, đôi chân được quần tây bọc lại, hơi chật do tư thế ngồi, lộ ra những đường nét bó sát.
Cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng tuấn lãng, thật sự bắt mắt.
Cuối cùng người chồng không chịu được, bất đắc dĩ đẩy đẩy vợ: "Em à, hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày hai chúng ta đi đăng ký, em có thể thu lại cái biểu cảm si mê người đàn ông khác lại được không?"
Người chồng cho rằng tiếng của mình rất nhỏ, lại cộng thêm sảnh Cục Dân chính khá ồn, nên có lẽ người đàn ông được vợ mình mê mệt và vợ của người đó sẽ không nghe thấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Thế nhưng anh ấy đã đánh giá thấp thính lực của hai người này.
Dụ Ấu Tri sát lại nói thầm vào bên tai Hạ Minh Sầm: "Nghe thấy chưa, tại hôm nay anh mặc quá đẹp trai, phá hoại quan hệ vợ chồng người ta kìa."
Cách gần như vậy, đương nhiên Hạ Minh Sầm cũng nghe thấy.
Anh nhướng mày với cô, thấp giọng trả lời: "Nhưng nếu anh không mặc đẹp trai một chút, sẽ phá hỏng quan hệ của vợ chồng chúng ta."
Dụ Ấu Tri trợn tròn mắt: "Sao có thể? Em không phải người nông cạn như vậy nhé."
"Sao lại không thể."
Anh ngả người ra sau, uể oải đặt một tay lên lưng ghế của cô, bắt chéo đôi chân dài đến gần cô, như lẽ đương nhiên mà chậm rãi nói: "Nếu anh không so được với những người đàn ông khác, em cũng sẽ giống như vị phu nhân bên cạnh kia đi ngắm người đàn ông khác, tình tính của anh lại không tốt như chồng cô ấy đâu."
Dụ Ấu Tri á khẩu, không nghĩ tới còn có loại logic này.
Nhỏ mọn thì cứ công khai nói mình nhỏ mọn, sao lại vòng vo thế làm gì?
Cô bĩu môi, cố ý hỏi: "Vậy cho em hỏi cậu chủ nóng tính đây, nếu em nhìn thật thì anh có thể làm gì?"
Anh nghiêng đầu nhìn cô: "Hay là em cứ thử xem?"
"Anh thử nói trước xem anh sẽ thế nào đi."
"Em cứ thử trước đi." Anh giật dây nói: "Không phải thử thì sẽ biết hả?"
Cứ như vậy tranh luận mãi không xong, Dụ Ấu Tri mím môi, cơ trí đáp: "Em không thử đâu, em còn muốn sống thêm vài năm nữa."
Hạ Minh Sầm nhếch môi: "Sao nói như anh sẽ giết em không bằng?"
"Ai biết được!" Dụ Ấu Tri trừng mắt nhìn anh, nâng cằm nói: "Trước đây anh làm trong đội hình sự, có kinh nghiệm phá nhiều vụ án như vậy, nếu anh muốn em chết, cách thức chắc chắn rất nhiều."
Nhìn biểu cảm đắc ý có chút kiêu ngạo của cô, lông mày Hạ Minh Sầm dịu lại, chuyên chú nhìn cô nói:
"Em đánh giá cao anh rồi, anh làm gì nhiều thủ đoạn như vậy, nếu thật sự muốn em chết, anh chỉ có một cách, muốn biết không?"
"Hay lắm, anh thật sự muốn em chết!" Dụ Ấu Tri lập tức nhanh mồm nhanh miệng phản bác: "Đây là lời một cảnh sát nhân dân nên nói hả?"
Ngày cưới thực ra không phải là thời điểm thích hợp để nói đùa như vậy, nhưng họ không phải là người mê tín, đôi khi đùa giỡn như vậy thực chất là một loại tình thú, thực ra hai bên đều cười trong lòng, nhưng vẻ mặt lại cố tình giả vờ nghiêm túc.
Hạ Minh Sầm dán vào tai cô nói câu gì đó.
Mặc dù hoàn cảnh xung quanh ồn ào, nhưng anh đọc rõ từng chữ, Dụ Ấu Tri nghe vô cùng rõ ràng, sau đó buồn bực đấm anh một cái thật mạnh.
"Hạ Minh Sầm anh là cái đồ bi3n thái!"
"Anh thấy mỗi ngày em đều bị tên bi3n thái là anh đây làm trông khá hưởng thụ mà."
"..."
Dụ Ấu Tri thực sự xấu hổ khi nói những lời đó ở nơi công cộng như vậy, tuy tiếng của bọn họ đã rất rất nhỏ, sẽ không có ai nghe thấy, nhưng càng là kiểu vụng trộm như vậy, cô càng cảm thấy xấu hổ, giống như đang làm chuyện xấu gì đó.
Đúng lúc này nhân viên gọi tới số của bọn họ, Dụ Ấu Tri được cứu vớt, vội vàng kéo Hạ Minh Sầm đứng dậy báo danh.
Quá trình lấy giấy đăng ký không hề rườm rà, sau khi cầm cuốn sổ đỏ trong tay bước ra khỏi Cục Dân chính, Dụ Ấu Tri cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng như chuyện đã định.
Hạ Minh Sầm đi trước mặt cô vài bước, hôm nay nắng rất sáng, ánh sáng lóa đến chói mắt, cô nheo mắt nhìn tấm lưng cao gầy của người đàn ông trước mặt, trong lòng chợt suy nghĩ, rồi cô đột nhiên chạy về phía anh mà không hề thực hiện bất kỳ động tác chuẩn bị nào.
May mà Hạ Minh Sầm có giác quan nhạy bén, nghe thấy tiếng chạy ở đằng sau thì lập tức xoay người lại, mới không bị cô đánh lén thành công.
Dụ Ấu Tri vừa vặn ngã thẳng vào lòng anh.
Hạ Minh Sầm chọc vào trán cô, hỏi: "Làm gì đấy? Đánh lén à?"
Cô chắc chắn không thể thừa nhận, híp mắt nói: "Em muốn anh cõng em."
Cứ như vậy ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên nhìn anh, dùng cái cớ vụng về để che dấu ý đồ xấu xa của mình.
Rất giống cô năm mười tám tuổi, nhưng chỉ có duy nhất một điểm không giống, đó là hiện tại cô đã là vợ của anh rồi.
Hạ Minh Sầm đã sớm biết cô chỉ có khuôn mặt là ngoan ngoãn, còn bên trong thực sự hư vô cùng, thế nhưng anh không vạch trần, ngược lại vẫn quay lưng quỳ xuống, giơ tay lên nói: "Lên đây."
Có tiện nghi mà không chiếm thì là đồ ngốc, cậu chủ cõng cô, làm gì có lý nào lại từ chối, Dụ Ấu Tri quả quyết leo lên lưng anh.
Bởi vì chú ý đến tay Hạ Minh Sầm, không muốn đặt toàn bộ sức nặng đầu gối lên cánh tay anh, Dụ Ấu Tri ôm chặt cổ anh, hơi nhướn lên phía trước, hai chân cẩn thận kẹp chặt eo anh, muốn làm một vật trang trí hình người.
Suy nghĩ của đàn ông không giống phụ nữ, cô vốn cho rằng hành vi của bản thân là rất săn sóc, thế nhưng lại bị anh ẩn ý nói: "... Lúc kêu em kẹp chặt thì không thấy em kẹp chặt như vậy."
Dụ Ấu Tri căm hận cái sự hiểu biết tức thời của mình, lại càng căm hận bởi vì anh vừa nói câu kia mà trong não tự động hiện ra cảnh tượng anh khiến cô kẹp chặt.
Hai tay bóp cổ anh, cô uy hiếp nói: "Anh nói nữa là em bóp ch ết anh."
Ai biết căn bản Hạ Minh Sầm không chịu uy hiếp, ngược lại còn nhếch miệng nói: "Sao, ngày đầu tiên kết hôn đã muốn làm góa phụ?"
"Anh mới là góa phụ!" Dụ Ấu Tri phản bác theo bản năng, sau đó bất giác ý thức được không đúng, lại sửa lại: "Góa phu."
"Góa phu cái gì?" Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: "Anh là chồng em."
Dụ Ấu Tri giả câm: "..."
"Bây giờ tiếng chồng này với em mà nói danh chính ngôn thuận rồi." Hạ Minh Sầm nói: "Lúc về nhớ kêu nhiều chút cho anh nghe."
"..."
"Nghe thấy không?"
"Vậy anh kêu tiếng vợ cho em nghe trước đi!" Dụ Ấu Tri không chịu yếu thế nói: "Từ trước tới giờ em còn chưa nghe thấy anh gọi em là vợ đâu."
Hạ Minh Sầm khựng lại, bất mãn nói: "Anh kêu em gọi, em dẫn dắt qua anh làm gì?"
Cô quá hiểu anh, anh vừa nói như vậy, cô biết ngay đây là anh không gọi ra khỏi miệng được.
"Trước đây anh đều gọi em là Tri Tri, hiện tại cái tên mụ của em đã bị mèo chiếm rồi, anh toàn gọi tên đầy đủ của em. Bây giờ anh gọi em là vợ cũng danh chính ngôn thuận rồi, mau gọi một tiếng cho em nghe xem nào."
Hạ Minh Sầm bất động, Dụ Ấu Tri dùng cánh tay siết chặt cổ anh, ép anh gọi.
Cô thực sự cạn lời trước tiêu chuẩn kép của Hạ Minh Sầm, cứ luôn ép cô gọi anh là chồng, nhưng cuối cùng lại xấu hổ khi gọi cô là vợ.
Hehe, hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân thôi, không ai được cười nhạo người kia.
Anh bị cô siết tới mức có chút thở không nổi, nhưng lại không thể trực tiếp ném cô xuống, bước chân vốn thong thả bởi vì thiếu oxy mà càng ngày càng chậm, cuối cùng không thể nghẹn lại kêu một tiếng vợ.
Dụ Ấu Tri than một tiếng, thỏa mãn buông anh ra.
"Chuyện mình không muốn thì cũng đừng đẩy cho người khác, trước khi yêu cầu người khác thì phải sửa tật xấu của mình, biết chưa cậu chủ?"
Nói xong cô còn nhéo má anh giống như nhéo má con nít.
Hạ Minh Sầm không nói chuyện, chỉ cười lạnh.
Giữa ban ngày ban mặt không tiện thu thập cô, đợi khi về thì khắc tự biết phải trả giá đắt cho hành vi của mình hôm nay.
"Anh có bất mãn gì với em hả?" Cô cố ý lắc lư thân thể: "Hôm nay khi đăng ký, cặp vợ chồng ngồi cạnh em, người chồng gọi là cục cưng đó anh có nghe thấy không? Em biết bảo anh gọi em là cục cưng là chuyện cả đời này cũng không thể, thế nên chỉ bảo anh gọi vợ, đã là rất nhân nhượng rồi."
Hạ Minh Sầm hừ lạnh: "Anh cảm ơn em."
"Không cần cảm ơn nhé."
Hôm nay mặt trời rất sáng, sáng đến mức chói mắt, trên con đường cây xanh cách Cục Dân chính không xa, không giống những cặp vợ chồng dắt tay ngọt ngào đi ra, thì cặp đôi vừa đăng ký kết hôn xong này mới ra ngoài không lâu đã vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà bắt đầu đấu đá nhau.
Nhưng dù như vậy, người chồng vẫn vững vàng cõng người vợ, người vợ cũng cố gắng làm một vật trang sức hình người, để không khiến tay người chồng bị mỏi.
Dụ Ấu Tri là kiểu người chỉ cần nhận được chút ánh sáng đã tỏa sáng rực rỡ điển hình, đặc biệt là sau khi được cầu hôn, cô càng cảm thấy bản thân đã bắt chẹt được Hạ Minh Sầm, có lúc già mồm cái lão, thậm chí nếu so với lúc mười mấy tuổi thì chỉ có hơn chứ không có kém.
"Hay là anh thử gọi em một tiếng đi?"
Cô thật sự rất muốn nghe anh gọi một tiếng, muốn biết cậu chủ gà chết còn cứng miệng khi dùng giọng điệu lạnh lùng gọi những xưng hô buồn nôn thì sẽ như thế nào.
Hạ Minh Sầm từ chối: "Buồn nôn chết, gọi không được."
"Gọi quen là được mà, trước đây kêu em gọi anh là chồng em cũng không gọi được mà, bây giờ luyện da mặt xíu không phải đã được rồi sao?"
Hạ Minh Sầm bình tĩnh phản bác: "Luyện tập ra hả?"
"Chồng ơi, chồng!" Cô ôm chặt anh, miệng dán lên vành tai anh: "Chồng ơi."
Màng nhĩ của người đàn ông rung lên, không nói nên lời, Dụ Ấu Tri sờ vào tai anh, cảm thấy d ái tai mỏng của anh trở nên nóng bừng.
Có hứng trêu ghẹo anh, Dụ Ấu Tri cổ vũ: "Nào, gọi thử xem nào."
Hạ Minh Sầm: "Không gọi."
Dụ Ấu Tri hừ một tiếng: "Hạ Minh Sầm, em thật sự tức giận đấy."
"Em có gì mà giận?" Anh kiêu căng hừ một tiếng, rồi sau đó không vui vẻ lắm nói: "Lẽ nào anh không gọi, thì em không phải cục cưng của anh nữa?"
Dụ Ấu Tri: "..."
Anh cho rằng gọi cô là cục cưng rất buồn nôn, nhưng câu này của anh rõ ràng còn kinh tởm hơn, được chứ?
Mạch não của Tsundere thực sự khác với người bình thường.