Ngoại truyện 6
Không chỉ thế mà còn có người lấy bức hình ghép chung của hai người đổi nền xanh thành nền đỏ.
Dụ Ấu Tri cũng lướt thấy bức hình này, bức hình nền đỏ trông rất giống bức hình chụp chung nào đó, cô không nhịn được mà lưu nó lại.
Đương nhiên cô không phải là người duy nhất nhìn thấy bức ảnh này, vẫn đang trong giờ làm việc, Miêu Diệu mang vẻ mặt hóng hớt sáp lại, đưa bức ảnh cho cô ấy xem như một sự ngạc nhiên.
"Có giống ảnh kết hôn của chị với cảnh sát Hạ không?
Dụ Ấu Tri khụ một tiếng, giả bộ bản thân chưa lướt thấy, còn hết sức kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"
Phụ nữ đôi khi cũng dối trá, ngay cả Dụ Ấu Tri cũng không ngoại lệ, Miêu Diệu nào biết chị Tiểu Dụ bình thường nhìn nhãn nhặn, nhưng làm bộ thì không thua bất cứ ai, hoàn toàn không phát giác được tâm tư của cô, hưng phấn nói cho cô đây là do cư dân mạng ghép.
"Thật sự rất xứng đôi!" Miêu Diệu nói: "Có thể lấy luôn bức hình này tới studio chụp hình của mấy người nổi tiếng trên mạng để làm được luôn."
Kỳ thực trong lòng cô đã vui tới trào ra ngoài luôn rồi, trên mặt thì vẫn thản nhiên, Dụ Ấu Tri khiêm tốn nói: "Nào có khoa trương như vậy."
Miêu Diệu ngây thơ vẫn không phát giác tâm tư nhỏ của Dụ Ấu Tri, lại nói: "Em không nói quá đâu, ngoại hình hai người đẹp, mặt còn nhỏ, khí chất bày ra đó, nói thật so với mấy hình còn đẹp hơn."
Trên miệng Dụ Ấu Tri nói nào có nào có, nhưng trong lòng thì thúc giục em cứ nói thêm chút nữa, chị thích nghe.
Bản thân Miêu Diệu khen chưa đủ, lại cầm bức hình đưa cho những người khác trong văn phòng xem.
Anh Đinh nhìn một cái, ồ một tiếng, khen: "Ghép không tệ ha, kỹ thuật được đấy, suýt chút anh cho rằng là ảnh kết hôn thật."
Vẻ mặt Miêu Diệu cạn lời: "Trọng điểm của anh sai rồi đấy nhé."
Anh Đinh: "Sai? Sai chỗ nào?"
"Trọng điểm là chị Tiểu Dụ và cảnh sát Hạ." Miêu Diệu nháy mắt ra hiệu với anh Đinh: "Hiểu không?"
Nháy mắt anh Đinh hiểu ra, à thật dài.
"Xứng đôi, quá xứng đôi rồi, quả thực là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi."
Sau đó lại đưa mấy người khác xem, Dụ Ấu Tri cuối cùng bị khen tới mức phát ngại, cười khan.
Lòng hư vinh được thỏa mãn vô cùng, thậm chí còn có động lực lớn để làm việc.
Cô dành cả buổi sáng với một cảm giác tự hào nho nhỏ, đến lúc nghỉ ngơi, lão Thẩm chạy tới hỏi cô.
"Hai đứa đăng ký rồi hả? Đăng ký lúc nào thế, sao không nói với mọi người một tiếng."
Dụ Ấu Tri sửng sốt, lắc đầu: "Không ạ."
"Không?" lão Thẩm không hiểu: "Vậy hai đứa chụp hình nền đỏ làm gì?"
Dụ Ấu Tri dở khóc dở cười: "Đó là do cư dân mạng ghép ạ."
Lão Thẩm cũng sửng sốt, sửng sốt xong thì vỗ đùi chán nản: "Ghép á? Vậy toi rồi, thầy đã nói với trưởng phòng, trường phòng nói phải cho em nghỉ kết hôn." . ngôn tình hoàn
"..."
Trong sáng hôm ấy, Miêu Diệu đưa tấm hình ghép nền đỏ cho các đồng nghiệp khác xem trước, ý định ban đầu là để những đồng nghiệp đó cùng khen hai người họ xứng đôi, sau đó cô ấy cảm thấy đưa từng người từng người như vậy thật sự rất phiền, bèn dứt khoát gửi hình vào trong nhóm mấy người trong văn phòng, đồng thời kèm thêm câu giải thích là hình ghép của cư dân mạng, kết quả nhóm nhỏ truyền nhóm lớn, truyền rồi truyền mất luôn câu giải thích kia, mấy đồng nghiệp không biết tình hình thật sự cho rằng Dụ Ấu Tri đã đăng ký kết hôn với cảnh sát Hạ rồi.
Tới buổi chiều Dụ Ấu Tri theo thầy tới văn phòng khác bàn giao công việc, không những được đồng nghiệp giáp mặt chúc mừng đăng ký kết hôn vui vẻ, còn hỏi cô định lúc nào mở tiệc mừng, Dụ Ấu Tri hoàn toàn ý thức được lời đồn đại đáng sợ biết bao.
Đợi tới khi gần tan ca, gần như toàn bộ viện kiểm sát đều nghe nói tới chuyện cô "đăng ký kết hôn". Người quen biết thì gặp mặt chúc mừng, người không thân thì gửi tin chúc mừng, mỗi người đến chúc mừng Dụ Ấu Tri lại phải hao tâm tổn trí giải thích một câu, còn chưa đăng ký, bức hình đó là của cư dân mạng ghép.
Các đồng nghiệp đến chúc mừng sau khi nghe giải thích, lại thuận tiện hỏi một câu, vậy khi nào định đăng ký? Dụ Ấu Tri không trả lời được.
Cô nào biết, anh đâu có nhắc tới.
Đồng nghiệp thấy vẻ mặt cô bối rối, vội nói chuyện đăng ký không vội, dù sao bọn họ còn trẻ như vậy.
Ai có thể ngờ rằng tin đồn đăng ký kết hôn lại có thể lan truyền nhanh như vậy, Miêu Diệu thiếu điều muốn chịu đòn nhận tội với cô thôi. Còn Dụ Ấu Tri chỉ muốn nhanh chóng tan ca, nhưng cố tình gần đây viện kiểm sát bọn họ lại nhận được thông báo sửa đổi tư pháp từ cấp trên, các phòng ban phải tiến hành điều động lớn, ba ngày họp một lần, tới giờ tan ca vẫn không đi được.
Trùng hợp là từ sau khi Hạ Minh Sầm được chuyển công tác tới Phòng Chính trị của Cục cảnh sát, công việc ngoài giờ của anh được giảm rất nhiều, căn bản vừa đến giờ tan ca là có thể đi, thế là lái xe tới đón Dụ Ấu Tri về nhà. Người của viện kiểm sát thấy xe anh nhiều lần cũng quen mắt, vừa dừng xe bước xuống, đã được người ta chào hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
"Cảnh sát Hạ, tới đón vợ cậu tan ca hả?"
Khi người đàn ông nghe thấy xưng hô này thì sửng sốt, không lập tức phủ nhận, lúc này người kia lại hỏi bọn họ định khi nào mở tiệc.
"Nếu ngày mùng một tháng năm thì gấp quá, hiện tại rất khó đặt nhà hàng, năm ngoái con trai của họ hàng nhà tôi định mở tiệc, lúc đó cậu ấy muốn đặt tiệc rượu vào ngày quốc tế lao động năm nay mà đặt không được, nếu hai người quyết định muốn mở tiệc thì mau định ngày đi, đặt nhà hàng trước, nếu không tới lúc đó bị đặt kín chỗ trước đó."
"..."
Suy cho cùng cũng là đồng nghiệp của bạn gái, bản thân Hạ Minh Sầm thì không nói làm gì, nhưng chung quy vẫn phải cân nhắc quan hệ giao tiếp nơi làm việc của bạn gái một chút. Trực tiếp phủ nhận là quá thiếu tôn trọng, mang tâm trạng khó hiểu, anh ấy nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
Bởi vì chuyện buổi họp báo trở nên hot, khoảng thời gian này Hạ Minh Sầm và Dụ Ấu Tri xem như nổi tiếng ở hệ thống công- kiểm- pháp. Người quen của hai người nhiều, vừa vào viện kiểm sát, Dụ Ấu Tri đúng lúc vừa họp nong, đang đi cùng với mấy đồng nghiệp, đúng lúc viện trưởng cũng ở đây, sau khi thấy Hạ Minh Sầm, vừa mở miệng đã chúc mừng anh đã đăng ký kết hôn.
"Minh Sầm, chuyện cậu đăng ký kết hôn với Tiểu Dụ sao không nghe cha cậu nhắc tới thế?" viện trưởng cười khà khà hỏi: "Định khi nào mở tiệc? Tổ chức ở nhà hàng nào?”
Hạ Minh Sầm hơi mê mang nhìn Dụ Ấu Tri ở bên cạnh.
Dụ Ấu Tri tuyệt vọng cúi đầu, vừa họp xong, cô không thể làm sáng tỏ lời đồn ở trên bàn họp được.
Lúc này Hạ Minh Sầm chỉ cần nói một câu “Chúng tôi chưa đăng ký” là được rồi, nhưng nếu anh thật sự phủ nhận, trong lòng cô lại không vui vẻ như vậy.
Bởi vì như vậy nói rõ rằng gần đây anh thật sự không có dự định muốn đăng ký kết hôn với cô.
“Còn chưa quyết định.”
Lúc Hạ Minh Sầm mở miệng, giọng điệu thản nhiên lại ôn hòa: “Tới lúc đó quyết định xong sẽ nói với ngài sau.”
-
Sau khi ngồi lên xe, xe còn chưa khởi động, Hạ Minh Sầm nói có chút chuyện, xuống xe gọi điện thoại trước, để lại Dụ Ấu Tri ngồi một mình trên ghế phụ ngơ ngác một lúc lâu, không ngừng nghĩ tới lời vừa nãy cậu chủ nhỏ nói là có ý gì.
Cái gì gọi là quyết định xong rồi.
Bọn họ có nói sẽ đi đăng ký sao?
Giữa bọn họ quả thực từng nhắc tới chuyện đăng ký kết hôn, nhưng chưa hề giao hẹn, hay là cô quên rồi?
Vào lúc cô liều mạng nhớ lại, người đàn ông đang lái xe đột nhiên lên tiếng: “Không đợi được nữa hả?”
Dụ Ấu Tri giật mình một cái, nghiêng đầu qua nhìn anh: “Cái gì?”
Hạ Minh Sầm nhàn hạ nói: “Vừa nãy anh tới chỗ em, mới xuống xe đã bị người ta ngăn lại hỏi khi nào thì mở tiệc.”
Sau đó anh nhướng mày nhìn cô, lười biếng nâng cằm nhìn cô, buồn cười nói: “Sao anh không biết chúng ta sắp mở tiệc nhỉ?”
Dụ Ấu Tri nhíu mày, hiểu ý anh.
“Anh sẽ không nghĩ rằng em tung tin đấy chứ?”
“Anh cũng chưa nói em tung tin...”
Không đợi anh nói hết, cô lập tức cắt ngang, là người con gái rụt rè không cho phép cô bị ụp cái nồi đen bức hôn lên người mình như vậy, vài ba câu đã giải thích rõ hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhân lúc xe lái tới giao lộ chờ đèn đỏ, cô vội lấy điện thoại cho anh coi tấm hình khởi nguồn của sự gian ác đó.
“Chính là tấm hình ghép này, thế nên đồng nghiệp em mới cho rằng chúng ta đăng ký kết hôn rồi.” Dụ Ấu Tri nói: “Tấm hình này là cư dân mạng ghép, không có liên quan đến em, em không có gấp gáp, càng không làm ra loại chuyện như bức hôn đâu.”
Nói xong cô quay mặt đi, nhìn vào cửa kính ô tô bên ghế mình, nhăn mặt, xấu hổ cắn ngón tay.
Chuyện này là sao đây.
Cô từng nghĩ rằng chỉ cần Hạ Minh Sầm nhắc chuyện kết hôn với cô, cô sẽ lập tức đồng ý, nhưng cũng không gấp gáp như vậy, vội vàng muốn gả cho anh.
Dù có yêu anh đi chăng nữa, trong lòng cô vẫn có nguyên tắc của một người phụ nữ, đó là cho dù không có ý định cầu hôn, thì ít nhất chuyện kết hôn này phải là anh mở miệng trước.
Sau khi giải thích xong Dụ Ấu Tri không nói nữa, mãi tới khi xe dừng ở bên đường, Hạ Minh Sầm tắt máy kêu cô xuống xe, cô mới rầu rĩ nói: “Vẫn chưa tới nhà mà, xuống xe cái gì.”
“Trước khi về nhà chúng ta đi làm chuyện này trước đã.” Hạ Minh Sầm nói: “Em xuống đi.”
Không biết anh muốn làm gì, nhưng Dụ Ấu Tri vẫn nghe lời xuống xe.
Xe tạm dừng ở bên một con phố thương mại, trên con phố này có rất nhiều cửa hàng, Hạ Minh Sầm dẫn thẳng cô vào một studio chụp ảnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về
Nhân viên chào đón nồng nhiệt, Hạ Minh Sầm không nói nhiều, anh chỉ thẳng vào phông nền đỏ trong những bức ảnh đủ loại treo trên tường của studio, nói rằng anh muốn chụp loại ảnh này.
Hình chụp để đăng ký kết hôn.
Dụ Ấu Tri bối rối, không biết vì sao đột nhiên muốn chụp ảnh.
Thế là cứ như vậy từ đầu tới cuối, đợi sau khi phản ứng lại, cô đã đứng trước tấm vải nền màu đỏ, nhiếp ảnh gia kêu cô cười một chút.
Cô khẽ mỉm cười, đèn flash máy ảnh sáng chói mắt, sau đó nhân viên kêu bọn họ chọn ảnh.
Nhân viên cứ khen bọn họ trông rất đẹp, tấm nào cũng đẹp vô cùng.
Hạ Minh Sầm để Dụ Ấu Tri chọn, đồng thời nhắc nhở: “Đây là hình phải dán trên giấy đăng ký kết hôn nhìn cả đời đấy, chọn cho tốt vào, chọn tấm mà em cảm thấy mình đẹp nhất ấy.”
Sau khi chọn xong, Hạ Minh Sầm thanh toán, nhân viên nói phải chỉnh sửa một chút, đợi mấy ngày nữa sẽ gọi bọn họ tới lấy.
Cứ như vậy bị kéo đi chụp ảnh, đợi khi về lại xe, Hạ Minh Sầm nói với cô: "Nếu em cảm thấy bức hình cư dân mạng ghép đẹp, muốn lưu lại thì cứ lưu, nhưng nếu đưa hình cho đồng nghiệp xem, vẫn nên dùng hình chúng ta chụp ngày hôm nay."
Dụ Ấu Tri: "... Ừm."
Sự việc phát triển quá nhanh khiến cô bị cuốn theo suốt quá trình đó, cô lắc đầu: "Không đúng, vì sao chúng ta phải chụp cái này?"
Xe chạy êm ru trên đường, Hạ Minh Sầm không nhìn cô, ung dung hỏi lại: “Lẽ nào bây giờ trên giấy đăng ký kết hôn có thể không cần dán ảnh?"
Tức khắc Dụ Ấu Tri trợn tròn mắt.
"Anh, đây là đang cầu hôn hả?"
Vậy lúc này có phải cô nên nói một câu "Em đồng ý" không?
Tuy lời cầu hôn này rất sơ sài, nhưng không sao, đối với cậu chủ toàn thân chỉ có cái miệng là cứng nhất mà nói, có thể nói ra đã coi như một bước đột phá quan trọng rồi.
Thế nhưng Hạ Minh Sầm rất không nể tình nói: "Không."
"..."
Dụ Ấu Tri mím môi, cố gắng đè nén cảm xúc thất vọng nói: "Vậy chụp hình làm gì chứ?"
Người đàn ông cười xùy một tiếng: "Còn không phải bởi vì em à, ép anh đến mức không thể không làm trước cái bước chụp ảnh này."
"Ý gì?"
Hạ Minh Sầm không để ý cô, Dụ Ấu Tri cũng hơi nhụt chí, kìm nén không nói nữa.
Tuy nhiên, lộ trình của xe không phải hướng về nhà, cô tưởng rằng Hạ Minh Sầm đi đường khác về nhà, cho đến khi xe lại dừng ở một nơi xa lạ.
Hôm nay anh không định về nhà ngủ hả?
Hạ Minh Sầm: "Xuống xe."
Bởi vì có hơi nản lòng, Dụ Ấu Tri cũng không hỏi anh đi làm gì, buồn bực đi theo anh, dù sao anh cũng không thể lừa cô tới chỗ khác.
Đây là một chung cư cao tầng, Hạ Minh Sầm đưa cô vào thang máy, tự ấn số tầng.
Dụ Ấu Tri không hỏi, nhưng trong lòng không an tâm, không ngừng đoán xem anh đưa mình tới đây làm gì.
Thang máy đến nơi, anh đưa cô tới trước cửa một trong những căn hộ ở tầng này, móc thẻ khóa trong túi ra thuần thục mở cửa.
Dụ Ấu Tri không vội bước vào, cảnh giác nhìn bên trong.
Bên trong không mở đèn, chỉ có ánh nến mờ nhạt tỏa ra.
Hạ Minh Sầm bước lên trước mở đèn, đèn vừa mở lên, Dụ Ấu Tri sững sờ.
Điều khiến cô choáng váng không phải là hoa và bóng bay bên trong hay ánh nến khắp sàn mà là cách trang trí và bố trí của căn hộ.
"Quen thuộc không?" Hạ Minh Sầm khẽ hỏi.
Quen, rất quen.
Suýt chút nữa khiến cô tưởng rằng đã chuyển về nước Anh.
Bởi vì cách trang trí và bố trí của căn hộ này rất giống với căn hộ họ sống khi còn du học ở Anh, không phải giống 100%, nhưng cũng giống đến 80-90%.
Mỗi phút, mỗi giây bọn họ trải qua trong căn hộ khi còn du học, đến giờ vẫn là kỷ niệm quý giá nhất của cô.
Khi ấy tình yêu tuổi trẻ cuồng nhiệt tưởng chừng như không bao giờ cạn, đó cũng là khoảng thời gian đơn giản và ít lo lắng nhất trong cuộc đời bọn họ.
Không biết sao Hạ Minh Sầm tìm được chỗ này, nhưng chắc chắn cần không ít thời gian và công sức.
Anh chắc chắn đã chuẩn bị trước từ rất lâu.
Chỉ nghĩ đến đây thôi cũng đủ khiến trái tim cô chợt như thắt lại, đôi mắt ngấn nước, cô bật khóc thành tiếng.
Cô biết vì sao Hạ Minh Sầm phải tìm một căn hộ như vậy để cầu hôn.
Dù không có cách nào lấy lại được những năm tháng xa cách, nhưng chỉ cần họ đứng trong căn hộ này sẽ có cảm giác như họ chưa từng bị chia cắt vậy.
Hạ Minh Sầm lau nước mắt thay cô, thở dài nói: "Anh không biết vì sao em cứ có cách làm loạn kế hoạch của anh nữa, ở đây vẫn chưa sửa xong, vốn có thể giống như cũ 100%, nhưng hết cách rồi, em nhìn tạm đi."
- ---------
Lời tác giả:
Cầu hôn còn chưa xong đâu nhé, cậu chủ nhỏ nhịn lâu thật.