Cứ liên tiếp mấy ngày như vậy, cô không ăn không uống mọi người vào khuyên nhủ cô ném hết tất cả đồ đạc. Đến khi không còn đồ gì thì cô lao vào cắn, đánh bọn họ. Nếu không có ban đêm, lúc cô ngủ say bác sĩ lén vào truyền dinh dưỡng cho cô thì cô không sống nổi.
Như Như có báo với anh cô điên khùng như vậy anh mặc kệ nói:
- Cô ta có sống chết thế nào tôi cũng không quan tâm.
.......
Đến ngày tháo băng, các bác sĩ đến phòng bệnh Tố Lan tháo băng mắt cho ả ta. Mảnh vải băng từ từ tháo hết, các bác sĩ nói:
- Giờ cô hãy từ từ mở mắt ra đi.
Ả ta từ từ mở mắt, ánh sáng chiếu vào khiến ả ta hơi chói mắt. Mọi thứ mờ ảo rồi càng lúc càng rõ nét hơn.
Bác sĩ giơ tay vẫy vẫy trước mắt ả ta, hỏi:
- Cô có thấy gì không?
- Có tôi thấy rồi.
- Đây là số mấy?
- Số .
- Đúng rồi.
- Cô thấy rõ mặt mọi người không? Có còn đau đớn gì không?
- Không còn đau nữa.... Triệt em thấy anh rồi.
Anh vui mừng, đến gần ả ta nói:
- Tố Lan em thấy anh rồi sao. Tốt quá rồi, mắt em khỏi rồi.
Anh ôm ả ta vào lòng, hai người họ hạnh phúc, âu yếm lấy nhau mặc kệ các bác sĩ đang đứng xung quanh.
Còn cô thì sao? Một vị bác sĩ can đảm nhất mở cửa chậm rãi bước vào phòng bệnh của cô, nói:
- Cô Nhi hôm nay tôi tới tháo băng cho cô.
Vị bác sĩ sợ hãi nói. Tất cả mọi người đều coi cô như một con chó dữ vậy. Nghe thấy tiếng người là lao tới cắn khiến họ hoảng sợ không thôi.
- Ừ mau tháo băng cho tôi đi.
Cô bình tĩnh đáp. Vị bác sĩ kia nghe cô nói nhẹ nhàng như vậy thì không khỏi run sợ. Nhỡ đến gần cô, lúc đó cô lao vào cắn thì sao. Bác sĩ suy nghĩ, chần chừ bước đến.
- Bác sĩ đừng sợ, tôi không làm gì đâu.
- Cô hứa đấy nhé.
Cô gật đầu. Vị bác sĩ từ từ đến lấy kéo cắt băng mắt cho cô. Xong xuôi bác sĩ hỏi:
- Cô có thấy đau không?
- Không đau.
- Được rồi, ăn uống cũng không cần kiêng gì. Cô có thể xuất viện được rồi. Không sao hết.
- Cảm ơn bác sĩ.
- Cô Nhi chúng tôi có chuẩn bị cho cô một cây gậy chỉ đường. Nó sẽ giúp ích cho cô rất nhiều. Đây cô cầm đi.
Bác sĩ đưa gậy cho cô cầm. Tay cô với lấy nó. Vị bác sĩ sợ cô đổi ý mà lấy gậy đánh người nên nhanh chóng đứng ra xa cúi đầu chào rồi chạy ra ngoài.
Cô cầm gậy trên tay, bắt đầu đứng dậy tập đi thử quen dần với bóng tối. Cô phải tập đi quen rồi mới có hy vọng tìm được con trai mình.
Ngày hôm sau, sau khi anh đưa ả ta về biệt thự Lăng Thị ở thì lập tức đến biệt thự Thanh Vân để tìm cô bắt cô ký đơn ly hôn.
.....
Mấy tiếng trước, cô đang ăn sáng thì đột nhiên cánh cửa mở ra. Một tên vệ sĩ nói:
Bạch tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi.
- Đi đâu.
- Chúng tôi theo lệnh của thiếu gia đưa cô về biệt thự Thanh Vân.
- Tôi mù không biết đường.
- Tiểu thư đừng lo, Như Như cô dẫn tiểu thư đi.
Như Như nghe thấy thế liền cầm tay cô dẫn cô đi ra xe về nhà. Cô cũng bình thường không có phản kháng, chống đối lại ai.
.....
Tại biệt thự Thanh Vân, lúc này anh bước vào trên tay cầm một tờ giấy. Mở cửa phòng cô ra, anh bất ngờ không thấy ai. Chả phải vừa nãy họ đã báo đưa cô về đến nơi rồi sao.
Anh đi xuống gọi người giúp việc trong nhà hỏi:
- Sao cô ta không có ở trong phòng?
- Thưa thiếu gia….Vừa nãy Như Như nói Bạch tiểu thư muốn mua đồ nên hai người họ đi rồi ạ.
- Một lũ vô dụng, tôi đã bảo phải canh chừng cô ta cẩn thận cơ mà.
- Chúng tôi nghĩ Bạch tiểu thư không nhìn thấy gì nữa nên cô ấy không trốn được ạ.
- Các cô cút ngay cho tôi, quản gia ông tìm người giúp việc mới đi. Tôi không nuôi một lũ vô dụng.
+ Vâng,..thưa thiếu gia.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại gọi điện cho trợ lý:
- Cậu tìm vị trí của cô ta cho tôi?
- Ai cơ ạ?
- Bạch Tiểu Nhi.
Anh gầm lớn lên.
- Vâng...vâng tôi tìm ngay ạ.
Anh tức giận bóp chặt điện thoại trong tay.
- Bạch Tiểu Nhi cô mù rồi mà vẫn muốn trốn đi đâu. Trốn thật kĩ vào đừng để tôi tìm thấy thì cô nhất định sẽ chết.