Anh thấy cô khóc lóc, cầu xin cho Việt Trạch trong lòng ghen tức nổi lên. Anh tiến đến kéo tay cô lôi ra xe. Ném cô vào trong xe, giam cô chặt dưới thân nói:
- Sao thấy đau lòng không. Dám bỏ trốn theo trai mà còn chối à.
- Huhu, anh tránh ra. Tôi với cậu ý chỉ là bạn bè thôi. Anh nhìn thấy chúng tôi làm điều gì quá đáng chưa mà dám đánh người vô tội thế.
- Bạch Tiểu Nhi cô quên cô là vợ tôi rồi à?
Cô nghe từ "vợ" mà anh thốt ra, khinh bỉ nói:
- Tôi khinh, anh coi tôi là vợ anh được ngày nào chưa. Hơn năm qua anh đối xử với tôi như thế nào. Đã có lời nào quan tâm, hỏi han tôi chưa. Có bao giờ anh làm tròn trách nhiệm của một người chồng chưa. Mang tình nhân về rồi bắt tôi nuôi cô ta, lúc nào cũng đem gia đình, người thân tôi ra để uy hiếp. Với một con người vô cảm như anh chắc chắn giết hết bọn họ rồi đúng không? Anh giỏi giết luôn tôi đi, giờ tôi cũng không còn gì đâu. GIẾT ĐI
Cô can đảm nói hết tất cả những điều giấu trong lòng bao lâu nay. Anh nghe cô nói xong cười lạnh, đôi mắt đen sâu thẳm sắc bén nhìn cô nói:
- Cô nói tôi vô cảm à? Đúng rồi ai ngáng đường tôi, tôi đều giết hết không tha.
Anh lôi cô ra khỏi xe, sai người mang Việt Trạch ra ngoài. Cả người Việt Trạch bị họ đánh chảy đầy máu, khuôn mặt tím sưng lên. Nhìn cậu ấy bị như thế này lòng cô đau xót.
- Huhu, Trạch tao xin lỗi. Lăng Triệt tôi cầu xin anh tha cho bạn tôi. Cậu ấy chỉ nghe theo lời tôi thôi. Tôi ép cậu ta cứu tôi ra khỏi đấy thôi.Huhu, tôi xin anh.
- Sao vừa nãy mồm còn mạnh miệng lắm mà. Được muốn tôi tha cho cậu ta đúng không?
- Đúng chỉ cần anh tha cho cậu ý thôi.
Anh tiến đến nói nhỏ vào tai cô:
- Cô cởi áo ra trước tất cả những người ở đây đi.
- Anh đang nói gì vậy?
- Tôi không muốn nhắc lại lần .
Cô nhìn Việt Trạch cả người đầy thương tích mà bọn chúng lao vào đánh cậu ta liên tục. Cô bị ép đến bước đường cùng rồi.
- Được...tôi...tôi cởi. Anh kêu họ dừng lại đi.
- Ngừng đánh.
Anh ra lệnh, bọn họ cũng thả Việt Trạch ra đứng xung quanh. Cô từ từ cởi từng cúc áo ra. Đến cúc thứ cô cắn chặt răng cúi đầu tháo. Bọn họ làm sao dám nhìn cô. Bên cạnh cả người anh sát khí tỏa ra khiến bọn họ run người. Thiếu gia đang nổi giận rồi.
Cởi đến cúc thứ , trong người anh sôi máu lên. Anh tiến đến xoay người cô lại, tóm lấy cổ áo của cô kéo cao lên.
- Quay hết người lại cho tôi. Ai nhìn thấy gì móc mắt người đó mau.
Anh ném cô vào trong xe. Cô dãy dụa hét:
- Anh thả tôi ra mau. Anh chưa tha cho cậu ấy.
H Câm mồm lại cho tôi, cô không thấy nhục nhã khi đứng trước bao nhiêu thằng đàn ông rồi cởi áo à. Khốn nạn.
Anh tức giận đấm nào thành cửa một cái.
- Là do anh ép tôi. Với lại, không phải anh nhìn thấy tôi như vậy vui vẻ lắm mà.
Anh nghe cô nói vậy, nghĩ lại lúc đó. Anh không hề cảm thấy vui vẻ gì cả, nhìn cô cởi áo như vậy chỉ muốn giết chết bọn chúng. Anh bóp chặt lấy cằm cô nói:
- Đồ của tôi không được ai khác động vào trừ tôi. Cô cũng chỉ là món đồ thôi. Chơi chán rồi vứt.
Nói xong ra ngoài chốt cửa xe lại, nhốt cô trong xe.
- Thả cậu ta ra.
Anh ra lệnh cho thuộc hạ. Sau đó khởi động xe đi về nhà.
Cô ngồi đằng sau không còn có hơi sức mà mắng chửi, bỏ trốn nữa. Cuối cùng, dù có đi đến đâu thì anh cũng sẽ tìm mà bắt cô trở về.
Anh lại nhốt cô trong biệt thự Thanh Vân. Dừng xe, anh vòng qua mở cửa xe, lôi cô lên phòng. Mọi người trong nhà thấy anh tìm thấy được cô rồi họ nhẹ lòng đi. Nhưng thấy ánh mắt tức giận như núi lửa bùng nổ của anh họ sợ sệt, không ai dám mở miệng.
Anh lôi cô lên phòng, ném cô lên giường, dùng xích trói chân tay cô.
- Ngoan ngoãn ở trong này đi. Sáng mai cuộc phẫu thuật diễn ra.
- Tôi cho cô ta đôi mắt anh sẽ trả con cho tôi. Thả chị Linh ra đúng không?
- Được, tôi hứa rồi là sẽ làm.
Nói xong anh ra đóng cửa ra khỏi phòng. Trong lòng cô vui lắm, chỉ cần phẫu thuật xong là anh trả con cho cô và không làm hại chị Linh nữa. Nhưng nếu mất đi đôi mắt này, cô sẽ không còn có cơ hội để nhìn thấy con mình, làm mọi chuyện sẽ khó khăn rất nhiều. Tất cả chỉ thấy toàn một màu đen mà thôi. Cô tự nhủ trong lòng mình:
" Không sao cả, dù không nhìn thấy nhưng mình vẫn sẽ cố gắng chăm sóc tiểu Khải. Con à, đợi mẹ nhé! Mẹ sắp gặp lại con rồi!"