Xong khi xong mọi việc, cô trở về nhà cũng gần trưa. Vừa bước vào nhà, đã nghe thấy tiếng quát tháo:
- Con kia, mày đi chợ mà lâu thế hả. Mày lại bỏ đi chơi không muốn về nhà làm việc à. Từ sáng công việc của mày tao phải làm thay rồi đấy. Con ranh này.
- Xin lỗi bác, làn sau cháu sẽ đi về sớm hơn.
- Mau vào nấu cơm trưa rồi đi dọn dẹp nhà cửa nốt đi. Nhìn cái mặt cô đã thấy ngứa mắt rồi.
Cô không nói gì đi vào trong bếp xắn tay áo bắt đầu nấu cơm. Sau đó cô lên tầng lau dọn các phòng.
.....
Ở bệnh viện, ả ta đang ngồi ăn cơm. Tay và chân ả cũng đã được tháo bột chỉ cần luyện tập thường xuyên là sẽ hoạt động lại như bình thường. Anh ngồi bên cạnh, giúp đỡ ả vì mắt ả không nhìn thấy nên cũng khó khăn.
- Anh à, bao giờ em được về nhà.
- Bác sĩ bảo sắp rồi, tuần sau em được về nhà rồi.
- Vâng ạ, anh ơi Tiểu Nhi cô ấy.
- Em đừng nghĩ nhiều làm gì, chuyện đấy anh lo được rồi. Mau ăn cơm đi
- Vâng
Ả ta nhọ nhẹ nói. Bàn tay ả cuộn tròn lại nắm chặt vào chăn. Ả thầm nghĩ: " Rốt cuộc anh chưa ly hôn với con nhỏ đó à. BẠCH TIỂU NHI cô chết luôn đi."
Cô và chị Linh đã lên kế hoạch trốn khỏi thành phố này. Hằng ngày cô vẫn làm việc nhà, ban đêm mệt mỏi mở ảnh của tiểu Khải lên ngắm cô lại có thêm động lực, trong lòng thấy ấm áp hơn. Chị Linh thường xuyên chụp lại từng khoảnh khắc của con cho cô. Cô ngắm nhìn đứa bé qua màn hình điện thoại rồi ngủ. Cô muốn được gần con nhiều hơn.
Tối hôm sau, sau khi làm hết mọi việc trong nhà cô nhanh chóng lên phòng lấy túi đồ đựng quần áo, đi xuống dưới nhà nhìn xung quanh không thấy bà ta. Cô đi ra đến cổng, một tên vệ sĩ hỏi:
- Cô đi đâu
- Bác quản gia bảo tôi ra ngoài mua đồ.
Hắn ta không nghi ngờ gì, cho cô qua. Cô đi thẳng, đi được một đoạn xa, cô bắt xe đến sân bay. Từ xa nhìn cô đã thấy chị Linh đứng bế đứa bé rồi.
- Chị Linh, em đến rồi đây.
- Nhi sắp bay rồi, nhanh chóng đi thôi.
Nói rồi, chị Linh đưa đứa bé cho cô.
- Em cầm chút tiền này sang bên đấy sẽ cần. Đất nước rộng lớn, anh ta không thể tìm thấy em dễ dàng được. Có gì cứ gọi điện cho chị nhé.
Tiểu Khải được uống sữa no rồi ngủ rồi. Đến sáng thằng bé mới dậy, lúc đấy cũng đến nơi rồi.
- Chị Linh em cảm ơn chị nhiều lắm. Em không còn người thân, cũng chưa người nào đối xử với em tốt như chị. Chị yên tâm, đừng lo cho em.
Họ đứng nói chuyện với nhau. Lúc sau, đến giờ lên máy bay, cô ôm tạm biệt rồi bế tiểu Khải đi.
Ở biệt thự, lúc này xe anh đỗ trước sân nhà. Anh bước vào nhà thấy hôm nay cô vẫn không nấu ăn tối. Kể từ hôm anh bắt cô phá thai, cô không nấu bữa sáng và bữa tối. Cũng không quan tâm, hỏi han anh như lúc trước nữa. Đúng là anh rất hận cô nhưng không hiểu tại sao trong lòng thấy rất bực bội khi cô không quan tâm mình.
Anh bước chân nhanh chóng lên phòng cô.
Anh mở cửa bước vào nói:
- Bạch Tiểu Nhi.
Nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng, anh mở cửa phòng tắm, không thấy có ai. Anh đi mở cửa tìm tất cả các căn phòng, sân trước, sân sau, trong vườn. Tất cả mọi nơi không thấy cô đâu. Anh lên phòng cô, mở cửa tủ không còn quần áo hay đồ đạc gì cả.
Anh tức giận xuống nhà, tập trung tất cả thuộc hạ xếp dài thành hai hàng.
Anh lạnh giọng nói:
- Cô ta đâu?
- Thưa ngài, Bạch tiểu thư vừa đi ra ngoài mua đồ cho quản gia
- Gọi quản gia vào đây.
Một lúc sau, bà ta đi đến. Bà ta đang ngủ ngon lại bị đánh thức, mặt mày trông hết sức khó coi.
- Cô ta đâu?
- Ai cơ ạ?
- Tôi hỏi bà Bạch Tiểu Nhi cô ta đi mua đồ gì cho bà hả?
- Tôi...tôi có bảo cô ta đi mua đồ đâu. Cô ta làm xong việc lúc h tối rồi, tôi thấy cô ta lên phòng ngủ mà.
- Chết tiệt, cô ta ra khỏi nhà bao lâu rồi?
- Thưa ngài khoảng..... tiếng rồi ạ.
Tên thuộc hạ rụt rè nói.
Anh lấy điện thoại gọi cho trợ lí:
- Cho cậu phút, tìm vị trí của cô ta cho tôi
- Vâng thưa giám đốc
phút sau, trợ lí gửi vị trí vào máy cho anh.
Anh tức giận ném điện thoại văng xuống sàn
- Điều người đến thành phố S bắt cô ta về đây cho tôi.
- Đem hắn ta xuống xử lí đi.
Mọi người ai cũng hoảng sợ, họ chưa từng thấy anh tức giận như vậy. Họ nhanh chóng lấy xe đến thành phố S.