Cứ như vậy từng ngày trôi qua, ngày nào cô cũng dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn cho anh. Khi nào anh cần phát tiết thì cô phải phục vụ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ả ta đã ở trong khách sạn gần tháng rồi, ả rất muốn được sống ở nhà anh. Hằng ngày, anh thường xuyên đến thăm và chăm sóc cho ả. Hôm nay cũng vậy, anh đến khách sạn thì thấy ả ta đang nằm dưới sàn bất tỉnh. Anh liền hối hả, tiến đến bế ả ta lên, lay người:
- Tố Lan em sao thế, tỉnh lại đi.
Anh lái xe đến bệnh viện gần nhất. Ả ta vào phòng cấp cứu. Anh đứng ngoài lo lắng, không biết được ả ta bị làm sao. phút sau, bác sĩ ra:
- Chúc mừng anh, cô gái trong kia đang mang thai. Do sức khỏe kém nên bị ngất. Chỉ cần được bồi bổ và nghỉ ngơi nhiều là được.
Anh nghe tin ả ta mang thai thì trong lòng hạnh phúc. Anh làm bố rồi sao? Đây là đứa con đầu lòng của anh sao? Từng câu hỏi hiện lên trong đầu anh.
Anh nhanh chóng vào phòng hồi sức, thấy ả ta đã tỉnh. Anh tiến đến nắm tay ả:
- Tố Lan cảm ơn em. Em đang mang thai rồi. Là con của chúng ta đấy.
Nói xong anh hôn nhẹ lên trán ả ta. Trong lòng anh, ả ta nghĩ: " Chết tiệt sao mình lại có thai của hắn ta chứ. May anh ta không nghi ngờ, nhận đứa bé này là con của mình với anh ta."
Ả ta giả vờ xúc động rơi vài giọt nước mắt:
- Triệt thật sao… chúng ta có con rồi sao. Em rất hạnh phúc...hức…
- Đúng vậy, em phải ăn uống nghỉ ngơi nhiều mới tốt cho con nhé. Anh xin lỗi vì thời gian qua không ở gần em nhiều. Em chuyển về nhà anh sống đi. Sẽ tiện và dễ dàng chăm sóc cho con.
Ả ta e dè nói:
- Triệt nhưng….nhưng còn vợ anh thì sao. Cô ý biết được chuyện này có bắt em bỏ đứa bé không.
- Tố Lan em yên tâm, cô ta sẽ không dám làm gì em đâu.
Tối hôm đó, cô nấu cơm xong, đang dọn dẹp thì nghe thấy tiếng anh gọi:
- Bạch Tiểu Nhi cô đang ở đâu. Mau ra ngoài này cho tôi.
Cô vội vàng lau tay ra ngoài thì thấy bên cạnh anh là một cô gái khuôn mặt tuy yếu ớt nhưng rất xinh đẹp, cô ta đáng yêu mỏng manh xinh đẹp hơn cô nhiều. Ả ta thấy cô nhìn chằm chằm vào người mình, ả nắm chặt tay anh nói nhỏ nhẹ:
- Anh à, vợ anh cứ nhìn em. Em….em sợ lắm.
Anh lấy tay vỗ nhẹ đầu ả ta. Nhìn cô quát:
- Cô nhìn gì hả. Đây là Tố Lan người con gái tôi yêu. Cô ý mang thai rồi và từ giờ sẽ ở đây. Cô lo liệu mà chăm sóc tốt cho cô ý. Đừng để tôi mà biết cô hãm hại cô ý thì cô không sống nổi đâu.
Trong đầu cô chỉ nghe lọt chữ mang thai. Ả tình nhân của anh mang thai á. Cô là vợ anh mà, sao có thể hạ nhục cô đến như vậy được.
- Vậy anh đồng ý ly hôn với tôi đi. Rồi cưới cô ta về, tôi đỡ làm vật cản trở tình yêu của hai người.
Anh nghe cô nói hai chữ ly hôn. Không hiểu tại sao trong lòng thấy khó chịu nói:
- Ly hôn tôi đã nói không bao giờ ly hôn với cô mà. Còn chuyện giữa tôi với Tố Lan không cần cô quan tâm. Cô chỉ có nhiệm vụ chăm sóc cho Tố Lan khỏe mạnh thôi.
Ả ta thấy anh không chịu ly hôn với cô thì trong lòng tức điên lên. Chửi thầm trong lòng. Anh dẫn ả ta vào bếp ăn cơm. Cô mặc kệ hai người họ, tiếp tục đi làm việc.
Cô tự nhủ với lòng mình phải mạnh mẽ lên, không được khóc nữa. Cô giờ chỉ muốn trốn thoát khỏi nơi này. Tất cả người thân không ở bên cô, cô tủi thân, cô đơn đến tột cùng. Cô càng ngày cảm thấy mình bị trầm cảm mất rồi. Từ một cô gái luôn luôn cười nói vui vẻ mà giờ đây cô ít nói, tiều tụy đi rất nhiều.
Anh và ả ăn cơm cùng nhau cười nói vui vẻ. Anh cưng chiều, chăm sóc, quan tâm đến ả.
Đúng anh là một người bị che mờ tầm mắt đến lúc nào đó nhìn rõ được đường đi rồi thì mới nhận ra mình là người như thế nào