Trữ Đan Thuần ngồi trên ghế sô pha lười biếng ăn bánh khoai. Ơ? Hình như có chút không bình thường thì phải?
Cô nhanh chóng ngẩng đầu, thấy Nghiêm Túc đang bắt chéo chân xem báo, phòng khách cũng không có những người khác. Nhưng mà… sao cô cảm thấy có ánh mắt nào đó cứ nhằm vào trên người cô?… Nhìn cả buổi, cuối cùng vẫn là cúi đầu xuống, vừa ăn bánh khoai vừa xem truyện tranh .
Trong nháy mắt thấy Đan Thuần cúi đầu xuống, Nghiêm Túc nhẹ nhàng dời tờ báo, tầm mắt dừng ở trên người Trữ Đan Thuần .
Ôi … Nhìn kìa , cô ấy ăn bánh khoai thật đáng yêu.
A…. Cái miệng nhỏ kia chu lên, không nhịn được muốn hôn.
Ơ.… Miệng cô ấy mỉm cười thật mê người .
Ách… Quả thật cô quá là đáng yêu .
Trữ Đan Thuần ngừng động tác, đầu hơi nâng nâng, ánh mắt quét chung quanh .
Lạ thật, rõ ràng có người đang nhìn cô! Nhưng sao…. Người đâu? Không phải là tên đần độn kia chứ?
Cô liếc, lườm Nghiêm Túc, tên đàn ông kia vẫn đang xem báo… Cô mặc kệ, xem truyện tranh vẫn quan trọng hơn !
Thật ra, nếu cô nhìn kỹ, sẽ phát hiện Nghiêm Túc cầm ngược tờ báo.
Nghiêm Túc thấy cô không chú ý, vụng trộm thở phào một hơi, vừa rồi thiếu chút nữa anh đã bị bại lộ!
Phòng khách, im lặng, im lặng đến đáng ngờ .
Nghiêm Túc ho hai tiếng: “Đan Thuần, đừng quên ngày mai có bữa tiệc.” Chắc là ngày mai được ngắm giai nhân từ đầu đến chân đây, trong lòng không khỏi chờ mong.
Trữ Đan Thuần nghe thấy Nghiêm Túc gọi mình, không khỏi run lên một cái, tên này đâu có dịu dàng như thế? Hay là chồn đến chúc tết gà, tâm trạng bất an quá ? “Không sợ… tôi khiến anh mất mặt à?”
Nhìn vẻ mặt phòng bị của giai nhân, Nghiêm Túc bất đắc dĩ: “Làm người phải giữ chữ tín, tôi đồng ý với ông nội nhất định phải mang cô đi.”
Những lời này sao lại quen tai thế? Trữ Đan Thuần suy nghĩ hơn nửa ngày mới phát hiện chính mình từng nói qua… Chỉ có điều, cô thật sự phải tham dự cái bữa tiệc kia sao?
Nhìn ra giai nhân do dự, Nghiêm Túc bắt đầu vận dụng mưu kế nhỏ: “Ông nội nói nhất định cô phải đến, muốn nhìn thấy cô phải xinh đẹp nhất, đồ xấu xí, cô mà cũng xinh đẹp được sao?”
Trữ Đan Thuần nhìn anh ta đang khinh thường mình, miệng cong lên: “Xinh đẹp hay không không cần anh lo! Dù sao tôi cũng không đẹp .”
“Ông nội còn nói, nếu cô nhìn không được, ông sẽ nói cho tôi biết một bí mật. Kỳ thật, tôi rất muốn biết là bí mật gì ……” Nghiêm Túc nhìn cô .
Trữ Đan Thuần đột nhiên cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt, bất luận như thế nào, cô vẫn bị bại lộ, không bằng tự mình nắm quyền chủ động xem sao?
“Đồ đần độn, ngày mai chúng ta đi xem thế nào!”
“A? Rất chờ mong.” Nghiêm Túc cười quyến rũ. Mục đích của anh đã đạt được rồi, thật không uổng công anh nói “Ông nội nói” nhiều như vậy.