Trữ Đan Thuần đi theo bọn họ đến tiệm thời trang , còn bất ngờ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của người bán hàng .
Khinh bỉ đi , khinh bỉ đi !
Cô là một cô gái xinh đẹp , thông minh , trẻ tuổi cho nên … shedonotcare ( she do not care : cô ấy không quan tâm )
“Để cho tên đần độn siêu tự kỷ này chọn quần áo , thật đúng là thụ sủng nhược kinh …” Cô nhỏ giọng thì thầm .
• Thụ sủng nhược kinh : được sủng ái mà lo sợ .
“Cô nói cái gì ?!” Ánh mắt giết người của Nghiêm Túc chiếu vào cô.
“Có muốn tôi lặp lại lần nữa không?”
“Nói !”
“Anh … quyết định ?”
“Đừng có dài dòng , tôi bảo cô nói!”
Trữ Đan Thuần nhắm mắt , lớn tiếng , tại anh ta bắt nói nhé : “Để cho tên đần độn siêu tự kỷ này chọn quần áo …” Một bàn tay to bịt
miệng cô lại .
Toàn bộ ánh mắt của khách trong tiệm đều tập trung nhìn đến , Trữ Đan Thuần làm bộ dáng vô tội , Nghiêm Túc tức giận hận không thể vặn gãy cổ cô ngay lập tức !
Ánh mắt anh nhìn lại cổ của Đan Thuần , làn da trắng nõn , lại còn rất nhỏ ?!
Cố An Dương ha ha cười , nói với Tư Đồ An : “Hóa ra Túc là tên đần độn …”
Nghiêm Túc nghe thấy Cố An Dương nói liền chuyển hướng nhìn , cũng không nghĩ tới cổ của Đan Thuần lại trắng như vậy , một ánh mắt giết người hướng về phía Cố An Dương mà chiếu tới .
Trữ Đan Thuần nhân cơ hội này tùy tiện chọn bừa lấy một bộ lễ phục chạy tới phòng thay đồ . Lúc này không chạy còn đợi tới khi nào ?
Khi cô mặc bộ lễ phục này vào lại hối hận . Cái bộ lễ phục này rất đẹp , cũng thật vừa với dáng người của cô , nhưng …. Với bộ dạng này thì cô làm sao ra ngoài gặp người được . ( ở đây , ý của Đan Thuần là khi mặc lễ phục vào , cô lột bỏ bộ quần áo quê mùa kia ra , trở lại thành cô gái xinh đẹp , duyên dáng )
Một nhân viên bán hàng đi vào , không khỏi kinh ngạc nói : “Tiểu thư , cô mặc lễ phục này rất đẹp !” Nói xong còn nhìn lại dáng người của
mình , aish ….., người so với người mắc cỡ muốn chết ……
“Đi ra ngoài không cho phép nói linh tinh , nghe không?” Trữ Đan Thuần tháo kính xuống , một đôi mắt đẹp trừng nhìn vào người bán hàng.
“Vâng” Người bán hàng gật đầu . Một thiên kim tiểu thư , cô không nên trêu vào không lại rước họa vào người.
Trữ Đan Thuần thay đổi lễ phục , mặc lại bộ quần áo quê mùa của mình vào , đi ra khỏi phòng thay quần áo . Thật sự cô phải đi cùng cái tên đần độn kia tham gia bữa tiệc sao? …
“Lấy bộ này , gói vào đi.” Cô đưa quần áo cho người bán hàng , lại chuyển hướng nhìn Nghiêm Túc : “Chọn quần áo xong rồi.”
“Hừ , với mắt thẩm mỹ của cô , không biết lấy bộ quần áo gì ?”
Nghiêm Túc khinh thường nhìn gói to kia : “Chẳng lẽ không muốn mặc cho vị hôn phu của cô nhìn sao? Hay là sợ mất mặt trước mặt mọi người …”
Trữ Đan Thuần không thèm để ý tới anh ta , lập tức đi ra khỏi tiệm .
Nghiêm Túc hừ thầm một tiếng , nhận lấy gói bọc to , cũng đi ra khỏi cửa . Lại phát hiện cô gái kia dừng lại , đang thấy cô dùng một âm
thanh ngọt ngào nói chuyện .
“Nam học trưởng , tình cờ thật đấy , không nghĩ tới ở đây mà cũng gặp được anh!
Nghiêm Túc khó chịu nhìn cô dùng vẻ mặt cười đến xán lạn với cái tên học trưởng gì kia . Thật là , bộ dạng của cô ta như thế kia mà còn dám chạy tới trước mặt người ta ? Còn không sợ người ta coi cô như bao rác đem cô một cước đá văng ra sao?