Nỗi buồn qua đi, cô gái nhỏ trong lòng Tô Đức Trí khẽ ngước mắt nhìn người thương mỉm cười.
Chẳng biết tự bao giờ, Hạ Giang hoàn toàn lệ thuộc vào người đàn ông này, bao buồn tủi lúc trước dần tan biến khi ở bên người đàn ông này.
" Anh nè, em đã có lúc từ bỏ yêu anh rồi cơ.
Anh có nhớ anh đã từng tàn nhẫn với em thế nào không? Lúc đấy em chỉ muốn gạt bỏ anh ra khỏi đầu để em sống một cuộc sống bình yên, không bận tâm ngày mai sẽ ra sao.
Thế nhưng, mỗi khi thấy anh yếu lòng vì Nhược Uyển, em không thể bỏ cuộc.
Vì một lí do nào đó em muốn thắng Nhược Uyển, em muốn có anh.
Nhưng rồi em không thể làm được dù có cố gắng cỡ nào đều trở nên vô dụng "
" Em...!"
" Lúc đấy, em cực kỳ mệt mỏi, đầu em bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực.
Chính anh là người khiến em có ý nghĩ điên rồ ấy nhưng cũng là người cứu em thoát khỏi hố đen dơ bẩn đấy.
Đến bây giờ em muốn nói, cảm ơn anh.
Cảm ơn anh vì đã yêu em, cảm ơn vì đã che chở cho em, cảm ơn anh vì cứu em lúc em tuyệt vọng "
Hạ Giang nở nụ cười rạng rỡ, Tô Đức Trí ngỡ ngàng, nhìn thẳng và ở cô gái của mình, lần đầu tỉ trong cuộc đời có thể nghe thấy lời cảm ơn với nụ cười rạng rỡ đến thế, lòng ấm áp, có thể Trịnh Hạ Giang không quá thu hút, không tài năng như, nhưng lại là người đặc biệt, lại là người có thể mang hy vọng đến cho người khác.
Tô Đức Trí ôm Hạ Giang vào lòng, tựa đầu vào vai Hạ Giang, nói: " Em có biết em đặc biệt cỡ nào hay không? Anh nói em biết nhé, lúc trước là anh không hề nhận ra mình chính là yêu em chứ không phải Nhược Uyển, anh luôn tự nhận mình yêu Nhược Uyển.
Nụ cười của em luôn khiến lòng lẫn trái tim anh ấm áp, yên bình.
Anh luôn coi em là người đặc biệt, lúc anh buồn hay tức giận, em luôn đến bên an ủi, quan tâm anh.
Đến tận bây giờ, anh chưa bao giờ hối hận khi mang em đến bên anh "
Dứt lời, Tô Đức Trí nâng cằm Hạ Giang lên, áp nhẹ đôi môi mình lên đó.
Day dưa mãi không chịu rời, Tô Đức Trí đè Hạ Giang xuống giường, tay cởi cúc áo Hạ Giang ra.
Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên cắt đứt không khí ám muội hiện giờ.
Tô Đức Trí mặc kệ tiếng điện thoại vang inh ỏi nơi đây tiếp tục sự nghiệp ăn cô gái này.
Vẫn là tiếng điện thoại ấy, nó vang lên lần nữa khiến Tô Đức Trí bực bội.
" Anh nghe điện thoại đi "
Tô Đức Trí bắt máy, bên kia trả lời.
Xong, Tô Đức Trí thở dài, gương mặt xám xịt làm Hạ Giang cười.
Ngồi dậy bảo: " Mặt anh sao lại xám xịt vậy nè, thôi nào, vui lên đi, có gì đâu phải tức chứ, cuộc gọi này giúp anh đỡ mất sức vận động đấy "
" Em...!"
" Rồi rồi, không giỡn nữa.
Em mệt rồi, đi ngủ thôi nào "
Tô Đức đen mặt thật sự, Hạ Giang thở dài: " Đi ngủ thôi nào, đuèng giận nữa "
" Được rồi "
Thế rồi, Tô Đức Trí cùng Hạ Giang đi ngủ, ôm Hạ Giang rồi cả hai chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng im ắng, hai con người hạnh phúc như thế, trải qua bao nhiêu khó khăn mới hạnh phúc như thế này..