Sáng hôm sau...!
Cô gái xinh đẹp nằm trên chiếc giường, những tia nắng ban mai khẽ chiếu rọi vào bên trong căn phòng này.
Cô gái khẽ động đậy, mở đôi mắt hút hồn màu tím than đó ra, ngồi dậy vươn vai, lúc này đầu cô cảm thấy hơi nhức và hơi chóng mặt, nó vẫn chưa hết cảm giác nhức đầu từ hôm qua sau khi cô va chạm.
Haizzz, cô thật là, đáng lẽ cô không nên mất tập trung khi chạy xe như vậy để bây giờ cái đầu cô cứ ong ong, rất khó chịu.
Thầm rủa chính bản thân mình rồi cô đứng dậy lấy đồ vào làm vệ sinh cá nhân.
Nhẹ nhàng ngồi vào bồn tắm, nước âm ấm làm cho cô thấy rất dễ chịu.
Đến đây, cô lại nhớ người đàn ông tối qua mà đã hỏi thăm cô mặc cho cô là người sai.
Người đàn ông đó rất đẹp trai, vừa lịch lãm lại vừa toát lên vẻ vương giả.
Nhưng có gì đó khiến cô không hề có cảm tình với người đàn ông này, có lẽ người đàn ông này giống anh.
Lại thở dài, cô bước ra khỏi bồn tắm mặc đồ vào đi ra ngoài.
Lúc này cô lại có điện thoại, thì ra là số của nhỏ:
- Tớ nghe - cô
- Cậu đi mua sắm với tớ được chứ? - nhỏ
- Được - cô
- Vậy hẹn cậu ở khu mua sắm Y&A nhé - nhỏ
- Tớ biết rồi - cô
Cô nhanh chóng vào thay bộ đồ khác, dán miếng băng keo cá nhân lên rồi ra khỏi nhà.
Lấy chiếc Rolls Royce màu trắng chạy, chiếc xe hôm qua thì đã để lại chiến tích bị nhức đầu của cô nên chắc cô không muốn chạy nó bây giờ.
Chiếc xe của cô chạy trên con đường quen thuộc, đến khu mua sắm Y&A, cô đã thấy nhỏ đứng chờ ở đó.
Đậu xe rồi cô đi lại chỗ nhỏ:
- Dạ Nguyệt, sao hôm nay cậu chạy chậm thế? - nhỏ
- Cậu đừng nhắc đến chạy chậm hay chạy nhanh nữa, hôm nay tớ mà chạy nhanh là tớ đã gây tai nạn rồi đó - cô
- Sao thế? Mà sao trán cậu lại dán băng keo cá nhân thế? - nhỏ thắc mắc.
- Hôm qua tớ chạy xe, mất tập trung khi đang lái nên tới lúc xe của người kia bóp còi tớ thắng gấp nên va chạm vào vô lăng á mà - cô
- Cậu có bao giờ bất cẩn như vậy đâu - nhỏ
- Hôm qua tớ...!Chắc là tớ mệt nên vậy - cô
- Ừm, sau này đừng mất tập trung khi đang lái xe nữa đó - nhỏ
- Tớ biết rồi - cô
Cô cùng nhỏ đi vào khu mua sắm rộng lớn này nhưng cô lại không biết cái người nắm giữ toàn quyền của khu mua sắm này là ai, mà cô cũng chẳng cần biết người đó là ai.
Nhỏ kéo cô vào bên trong một cửa tiệm khá sang trọng, chỉ vừa mới bước vào đã nghe thấy tiếng chào của nhân viên ở đây.
Cô và nhỏ đi đến lựa đồ, nhìn nhỏ lựa đồ mà khiến cô muốn cười chết mất.
Nhỏ vẽ rất giỏi, lại còn thích làm một nhà thiết kế thời trang nên đối với nhỏ chọn lựa đồ đẹp rất dễ.
Bởi người được tiếp xúc với những thiết kế về mẫu thời trang tuyệt đẹp lại còn vẽ giỏi thì con mắt thẩm mỹ lựa chọn rất đẹp.
Nhỏ như muốn mua hết luôn cả cái cửa tiệm này:
- Nguyệt Nguyệt à, đồ ở đây đẹp quá trời - nhỏ
- Tớ chịu thua con mắt thẩm mỹ của cậu mà - cô
- Sao lại chịu thua? - nhỏ
- Con mắt thẩm mỹ của cậu quá tuyệt, nó còn hơn cả con mắt thẩm mỹ của tớ, cậu lựa toàn đồ đẹp thôi - cô
- Thì mai mốt tớ thiết kế cho cậu là được chứ gì - nhỏ
- Thật sao? - cô
- Thật - nhỏ
- Nhớ đấy - cô
Nhỏ dường như đã bị dụ vào bẫy của cô, tuy vậy nhưng nhỏ thật sự muốn thiết kế cho cô, dáng người cô rất chuẩn, ba vòng đầy đủ.
Ngay cả chiều cao cũng chuẩn nốt, ông trời có cần bất công vậy không.
Tại sao lại có những người vừa giỏi vừa đẹp lại còn thân hình đẹp, có cần tạo ra một người hoàn hảo vậy không?
Cô không chỉ đẹp, không chỉ chuẩn, không chỉ giỏi mà còn được thừa hưởng khối tài sản từ hai phía gia đình, chỉ tài sản của Lưu Gia thôi cũng đã đủ cho cô ăn cả đời vậy mà giờ còn được thừa hưởng khối tài sản kếch xù từ Thịnh Gia.
Cô còn được lên chức chủ tịch của Thịnh Thị nữa kia chứ.
Thật là bất công!
( Yên: chi tiết cô là chủ tịch của Thịnh Thị là mình mới thêm vào chap nhé.)
- Dạ Nguyệt à, sao cậu lại hoàn hảo đến như thế - nhỏ
- Tớ không hoàn hảo đâu - cô
- Cậu hoàn hảo đó chứ, xinh đẹp, giỏi giang, như vậy thì còn gì mà không hoàn hảo hả? - nhỏ
- Tớ không hề hoàn hảo, tớ thất bại trên con đường tình yêu, tớ không hề giỏi trong việc làm ai đó yêu tớ, tớ không bao giờ thành công trên con đường đó nên tớ chưa hoàn hảo - cô
- Đó chỉ là một phần nhỏ thôi Nguyệt Nguyệt à, cậu cũng gần thành công trên con đường tình yêu đó thôi chỉ là do cậu vẫn chưa chấp nhận - nhỏ
- Tớ muốn hỏi cậu, việc cậu nói lúc trước rằng anh ấy không hề hạnh phúc là sao? - cô
- Khi gặp lại Thiên Hàn, cậu có còn thấy Hạ Giang nữa hay không? - nhỏ
- Không! - cô
- Tức là Hạ Giang đã bị bại lộ và Thiên Hàn nhận ra được một điều vô cùng quan trọng - nhỏ
- Điều đó là gì? - cô
- Điều đó đã khiến anh ta chấp nhận chờ đợi cậu trong ba năm, còn nó là gì thì cậu hãy hỏi anh ta sẽ biết - nhỏ
Nhỏ không nói nữa tiếp tục lựa đồ cho chính mình, miệng nhỏ mỉm cười, bởi nhỏ biết cô là một người thông minh, cô sẽ nhận ra sớm thôi.
.