Trans: Yeep
Editor: Yuukei
-------------------------------------------------------------------------------------------------------–Một liên kết dữ liệu kỳ lạ khiến cho giọng hát có một sự xáo trộn nhỏ.
“--”
Dẫu cho hiệu ứng của nó chỉ kéo dài trong tíc tắc.
Một tiếng ồn, nhỏ đến nỗi không thể được lưu vào dữ liệu, ngay lập tức bị sức nóng của hội trường nuốt chửng và tan biến. Đó là cách mà sự cuồng nhiệt— không, phải là sự yên bình với phấn khích lan tỏa trong hội trường đã từng như thế nào.
“Nialand” là một công viên giải trí giải trí khổng lồ được ca tụng là nơi tuyệt vời nhất trên cả nước và sảnh tổ chức sự kiện trong công viên, nơi có thể chứa được đến cả nghìn người, đã hết sạch chỗ với những khán giả, đàn ông, phụ nữ mọi lứa tuổi đang hướng ánh mắt của mình lên sân khấu.
Hướng về phía nữ ca sĩ đang cất giọng trên trung tâm của sân khấu chính, độc chiếm ánh nhìn của tất cả—
“-----”
Đối với người ngoài, sự cuồng nhiệt hoang dại nhưng cũng đầy yên bình này sẽ trông như một cảnh tượng kỳ dị.
Hơn 1000 khán giả, bao gồm cả trẻ con, nhưng không ai trong số họ dám tạo nên một tiếng động. Họ không thể chen vào bài hát được. Họ chỉ đơn giản là đang sững sờ trước giọng ca.
“---Vivy.”
Ai đó trong số các khán giả lầm bầm như vậy, như rằng lẫn trong cả hơi thở là cả sự ngưỡng mộ vô bờ nhưng lại không thể cất thành tiếng.
Vivy – chủ sở hữu của giọng hát đã làm say đắm rất nhiều người trên sân khấu chính. Sinh vật thể hiện một giọng hát mà người ta sẽ không nghĩ rằng nó thuộc về một con người, nguyên văn thì đó đúng không phải là một Con người. Cô ấy là một AI.
Số khung A-03, biệt hiệu VIVY. – Đó chính là danh tính của vị nữ ca sĩ kia.Giọng ca và khả năng ca hát tuyệt vời của cô đã chiếm chọn con tim của hàng nghìn khán giả, khiến họ phải ngồi lắng nghe mà không thể thốt được nên lời. Đây chính là giá trị thực sự của Nữ ca sĩ Vivy, một AI hoàn toàn mới được tạo ra bởi loài người.
“---Cảm ơn mọi người đã đến theo dõi.”
Với những giai điệu tuyệt đẹp đã đi đến hồi kết, Vivy nhẹ nhàng cúi đầu từ trên sân khấu.
Chỉ có giọng nói dịu dàng của Vivy đang cúi đầu là đang vang vọng trong cái đại sảnh chết lặng kia. Không lâu sau, các khán giả cũng chấp nhận sự kết thúc của khoảng thời gian tuyệt vời mà họ vừa trải qua—và vài giây trôi đi, những tràng pháo tay huyên náo vang lên không ngừng nghỉ.
Đắm mình trong lời ca ngợi của những khán giả, có một sự thay đổi trong nụ cười của Vivy, và cô cúi chào tới người xem của mình.
Cử chỉ của cô càng làm nóng lên sự nhiệt tình và những tràng pháo tay dưới hội trường.
“----”
Hướng con mắt kỹ thuật số của mình về phía cánh gà của sân khấu, cô có thể thấy rõ các nhân viên hội trường, những người đã đứng chờ sẵn, không vỗ tay mình thì cũng đang cầm một tấm bảng để xin chữ ký trong sự ngưỡng mộ.
Vào lúc đó, với việc nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, Vivy cảm nhận được một sự nhẹ nhõm trong vỏ não mình.
–Nhưng ngay cả khi vừa hoàn thành một màn trình diễn gần như là tuyệt hảo, vai trò của Nữ ca sĩ Vivy vẫn chưa kết thúc. Công việc của một nữ ca sĩ không chỉ dừng lại ở việc đứng trên sân khấu mà ca hát.
“Vừa nãy thật sự cảm động đấy, Vivy!”
“Tông giọng của cô hôm nay còn êm dịu hơn. Cô thật sự đã làm chúng tôi tự hào.”
“H-Hôm nay là lần đầu tiên em mua vé! Làm ơn hãy bắt tay với em!”
Sau khi sân khấu khép màn, Vivy phải tham dự vào một buổi gặp mặt với người hâm mộ.
Buổi gặp mặt được tổ chức sau buổi trình diễn là cơ hội để được giao lưu với Vivy mà chỉ những người được chọn thông qua hình thức xổ số mới có thể tham dự. Đối với Vivy, một AI không hề biết mệt mỏi, đây là một phần trong công việc quý giá của cô.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều. Mong mọi người đón chờ buổi biểu diễn tiếp theo.”
Môi mỉm cười, đầu khẽ nghiêng, cô tương tác với du khách bằng những chuyển động tối ưu và đã qua tính toán.
Sau khi phần giao lưu kết thúc với nụ cười của Vivy, những người tham gia, bất kể nam hay nữ đều rời khỏi hội trường trong vẻ mãn nguyện.
“--”
Dáng hình mảnh mai, dẻo dai của Vivy chính là thành quả từ việc hiện thực hóa hình mẫu nữ ca sĩ lý tưởng được tham khảo qua một cuộc khảo sát trực tuyến được thực hiện bởi tập đoàn đang phát triển OGC.
Có hơn 10 triệu người đã tham gia cuộc khảo sát, và vẻ ngoài của Vivy, được tính toán là sẽ làm hài lòng 86% người trả lời, cũng như có khả năng gây được thiện cảm với 90% người dân trên Trái Đất theo dự tính.
Trên hết, trái lại với những nỗ lực của tập đoàn trong quá trình chế tạo cô ấy, Vivy tiếp tục có những cuộc trao đổi trực tiếp với những người hâm mộ của mình dù cho vỏ não của cô không được đặc chế để có tiềm năng cho hình thức tự đối đáp như thế này.
“--Nói cho em đi, Vivy. Hôm nay, dù chỉ một lần nhưng có phải là chị đã nghĩ về thứ gì khác giữa lúc hát phải không?”
—Một giọng nói trẻ tuổi vang lên khiến cho mạch tính toán của Vivy phải tạm dừng.
Tuy thế, sự dừng lại này chỉ là một khoảnh khắc theo đúng nghĩa đen. Vivy ngay lập tức tạo hình lại nụ cười của mình, khoảng dừng kéo dài chừng chưa đầy vài giây.
“Không đâu, Momoka. Không có gì xảy ra cả.”
“Ehhhh, thật ưưưư?”
Một cô bé đáng yêu, khoảng 10 tuổi, ánh lên vẻ nghi ngờ trước câu trả lời của Vivy.
Cô bé kỳ quặc, với mái tóc nâu sẫm rẽ ngôi và được buộc thành hai bím, đôi má ửng hồng như quả táo, đôi mắt cô tỏa sáng như thể đang nhìn thấu vào tâm can Vivy.
“Không được, Momoka. Con đang làm phiền chị Vivy đó.”
“Eh! Geez, bố!”
Sự nghi ngờ của cô bé - Momoka - bị cắt ngang khi bố cô đứng sừng sững sau lưng, và bế cô lên. Bị ôm chặt và cảm thấy nhột, đôi mà phúng phính của Momoka dần nới lỏng rồi cô bé bật lên một tiếng cười.
“Vậy thì xin lỗi cô nhé, Vivy. Momoka hẳn làm phiền cô nhiều lắm.”
“Không có vấn đề gì đâu. Cảm ơn hai người đã đến chơi ở công viên này, Kirishima-sama.”
Momoka vẫn đang bị ôm gọn trong tay cha mình, người cha xin lỗi cô với một biểu cảm dễ chịu. Là khách quen của Nialand, không chỉ mỗi Momoka, mà cả cha cô bé cũng đều thân thiết với Vivy.
Người cha và cô con gái nhà Kirishima đã coi việc tham gia sự kiện kỉ niệm được tổ chức hằng năm của Nialand như một thói quen. Sự kiện kỉ niệm ngày Nialand được khánh thành và cả –
“-- Giờ thì, chị Vivy, chúc mừng sinh nhật!”
“Cảm ơn em, Momoka.”
Đó cũng chính là sinh nhật chính thức của Vivy.
Do đó, khi mà cô di chuyển quanh công viên với tư cách là một thành viên trên sân khấu vào ngày này, lượng người tìm đến cô cũng nhiều hơn đáng kể. Mặc dù việc tặng quà trong quá trình di chuyển là bị cấm, rất nhiều món quà đã được gửi vào trong hộp quà đặt ở trong hội trường và cô cũng được thông báo rằng có vô số các món quà đang được mang vào trong phòng chờ.
Vì lẽ đấy, cơ hội được trao quà tận tay cho Vivy cũng chỉ dành riêng cho buổi gặp mặt này. Các món quà dần được chất lên sau lưng Vivy, món quà của Momoka cũng tọa vị trong đó.
“Kirishima-sama, vợ anh hôm nay không đi cùng sao?”
“À, về chuyện đó. Thật ra vợ tôi…”
“Mẹ em bây giờ đang ở bệnh viện! Em gái Momoka sắp được chào đời rồi đó!”
Vivy đặt câu hỏi sau khi nhận ra rằng số người còn lại khá là ít so với năm ngoái, và Momoka đáp lại một cách đầy hăng hái. Trong giây lát, Vivy suy nghĩ về một sự bất lịch sự tiềm ẩn trong câu hỏi của mình, nhưng đôi môi cô nhanh chóng dãn ra với một tiếng “Ôi chao”.
“Chúc mừng anh, Kirishima-sama. Cả cho em nữa, Momoka.”
“Mhn! Khi nào em ấy chào đời, em cũng sẽ cho chị gặp em ấy, nên chị chờ nhé, Vivy!”
“Vâng, chị rất mong chờ điều đó đấy. Nhất định chị cũng sẽ hát cho người em gái thân yêu của em nghe, Momoka.”
“Cảm ơn chị nhiều. Chị cũng mở món quà ra luôn đi!”
“Vâng. Xin em đợi chị một lát nhé.”
Mỉm cười trước sự thiếu kiên nhẫn của Momoka, Vivy nhẹ nhàng bóc lớp giấy gói của quà ra. Nhờ vào lập trình tỉ mỉ, chuyển động các ngón tay của cô tinh xảo đến mức thêu thùa cũng không phải là không thể đối với cô. Mở bao bì của một hộp quà chỉ đơn giản như một trò đùa.
“Dễ thương lắm phải không? Đây là một cái đồng hồ hình con gấu.”
Thứ được bọc trong đó là một chiếc đồng hồ mô phổng theo hình dạng một con gấu - một chiếc đồng hồ đa nhiệm. Được làm bằng chất liệu mềm, nhẹ như một con thú nhồi bông, mà còn chức năng tuyệt vời khi nó không chỉ hoạt động như một chiếc đồng hồ mà còn có khả năng lướt internet được kết nối với thiết bị đầu cuối của máy tính.
Bất chấp điều đó, tất cả những chức năng trên đều là những tính năng tiêu chuẩn mà Vivy cũng được trang bị. Thứ đó không có gì mới lạ và cũng chẳng đóng góp gì cho cuộc sống hằng ngày của Vivy. Tuy nhiên–
“-- Đúng vậy, con gấu rất dễ thương. Cảm ơn em rất nhiều, Momoka. Chị sẽ giữ gìn nó cẩn thận.”
Nhìn lại nụ cười của Momoka, Vivy trả lời trong khi đang đặt chú gấu sang bên cạnh. Sau đó, cô trao đổi ánh nhìn với cha của Momoka, cô hỏi: “Cái này thực sự ổn chứ?”
“Ừm, không sao đâu. Sau cùng thì Momoka cũng quý cô lắm.”
“Tôi cũng rất quý Momoka.”
Được chấp thuận với một nụ cười, Vivy dang rộng vòng tay và ôm lấy hình bóng trẻ con của Momoka.
Làn da nhân tạo của Vivy cho phép mô phỏng một cách tỉ mỉ cảm giác và cấu trúc của da người. Chất nhờn chảy trong cơ thể cô giúp điều chỉnh nhiệt độ của da, gần giống như duy trì nhiệt độ của cơ thể con người, tạo nên sự nồng ấm cho cái ôm.
Và khi cả hai kết thúc cái ôm, Vivy cụng trán mình vào Momoka.
“---”
Chồng lên lông mày của họ và chạm vào mái tóc của nhau không phải là một hành động quá mới lạ đối với một AI. Các AI vẫn thường chạm trán vào nhau và liên kết dữ liệu. Do đó, cũng có nhiều AI thích cử chỉ này với con người, những người không cần liên kết dữ liệu.
Với lịch sử ngắn ngủi về AI cho đến hiện tại, điều này được coi là một thói quen tự phát và Vivy cũng không phải là ngoại lệ.
“---Momoka, điều chị sắp nói với em là một bí mật.”
“Là gì vậy?”
“Thật ra thì, giữa lúc đang hát, chị có cảm thấy buồn ngủ trong một lúc.”
“Hử?”
Momoka chớp đôi mắt tròn xoe của mình trong sự ngạc nhiên trước lời thú nhận của Vivy, với tông giọng nhẹ nhàng chưa có gì từng được nói ra vậy.Một lời thú nhận bí mật giữa hai người, không dành cho bất cứ ai. Mỉm cười với nhau, cả hai cùng đặt ngón tay lên môi mình.
— Momoka có thể nhận ra được sự thay đổi tinh tế trong giọng hát, điều vượt xa thính giác bình thường loài người. Có lẽ cô bé sẽ trở thành một nhạc sĩ đáng kính trong tương lai.
Không liên quan gì đến bất kỳ thuật thức tính toán nào của AI, Vivy đã mường tượng ra một tương lai vô căn như vậy.