- Bệnh nhi cần truyền máu gấp, lượng máu dự trữ trong bệnh viện đã hết, người thân mau tiếp máu cho bệnh nhân. - Một cô y tá vội vàng đi tới phía Kelly nói.
- Tôi... tôi với con bé cùng chung nhóm máu. - Kelly nói lớn, cô và Hàn Thế Bảo cùng cha... nghĩa là Tiểu Hân và cô cũng cùng chung một dòng máu.
- Vậy thì tốt, sẽ tiến hành lấy máu kiểm tra. - Vị y tá nhanh chóng nói. - Đi theo tôi.
Kelly được bác sĩ rút máu, cô bắt đầu lên cơn sốt vì bộ quần áo ướt đã ngấm vào bên trong cơ thể, khí trời lại lạnh buốt giá khiến toàn thân cô mệt mỏi. Khi ống tiêm vừa rút ra khỏi người, Kelly khẽ nhắm mắt lại... an tâm khi bên cạnh là Hàn Thế Bảo đang nắm chặt lấy tay cô.
Ít phút sau, cô y tá khi nãy nhanh chóng bước tới với nét mặt vô cùng khó chịu. Kelly đã được truyền nước và tiêm thuốc mê, chỉ còn một mình anh đứng bên cạnh.
- Các người đang làm chúng tối rất là mất thời gian, không phải cùng nhóm máu vì sao lại dám nhận như vậy hả. - Cô y tá tức giận nói. - Tình trạng bệnh nhân đang rất nguy hiểm, máu mất đi không phải ít.
Hàn Thế Bảo nhìu mày, sau đó tiến về phía cô y tá kia khẽ cười nói:" Có thể cho tôi mượn kết quả."
Trước một mỹ nam trước mặt, guơng mặt cô y tá từ cau có chuyển sang vô cùng ngượng ngùng, nhanh chóng đưa kết quả xét nghiệm so sánh nhóm máu phù hợp của cô và Tiểu Hân.
- Là RH âm tính. - Hàn Thế Bảo nhíu mày lại.
- Đúng vậy, đây là nhóm máu hiếm... tôi e chỉ có người thân thuộc trong gia đình mới có thể truyền cho bệnh nhi được. Anh có thể liên lạc với cha đứa bé này không?
- Tôi cũng thuộc nhóm RH âm tính. - Hàn Thế Bảo hơi vò tờ kết quả xét nghiệm kia lại. - Nhanh chóng rút máu tôi cứu Tiểu Hân.
Hàn Thế Bảo rút máu xong, nhìn chằm chằm vào kết quả xét nghiệm kia. Nhóm máu RH âm tính này rất hiếm người có, chỉ có thể là di truyền từ cha sang con... nghĩa là rất có thể Tiểu Hân chính là con gái của anh. Nhưng vì sao Kelly lúc đầu lại nói rằng cô ấy và con bé có chung nhóm máu, cô ấy không thể nói bừa hoặc che giấu sự thật mà để nguy hiểm đến tính mạng con gái mình.
Nhìn người phụ nữ nằm trên giường, guơng mặt trắng toát đôi môi khô nứt Hàn Thế Bảo dùng chiếc mền mỏng của bệnh viện mà che chắn toàn thân cô, đôi tay đưa lên guơng mặt cô mà xót xa:" Tôi còn chưa làm gì, em đã khiến tôi chùng chân lại mất rồi... nếu Tiểu Hân là con gái tôi, tôi càng không thể để em rời đi."
Tuấn Anh bước từ bên trong tập đoàn tài chính The Win ra ngoài, thời gian trôi qua đã ba năm... nhưng anh vẫn đơn thân lẻ bóng, đơn giản chính là anh đang chờ đợi...
Anh đứng phía trước tập đoàn The Win, nhìn ra phía xa xăm mà nhớ về ba nắm trước...
- Triệu lão gia, ngài tìm tôi có việc gì sao? - Tuấn Anh được Triệu lão gia hẹn gặp mặt, anh không ngần ngại đi đến.
- Còn việc gì ngoài viêc liên quan đến con gái tôi. - Triệu lão gia nói. - Cậu cũng biết, thân phận của cậu không xứng đáng với con gái tôi... tôi e tôi không thể loại bỏ ý đồ chiếm hữu Triệu Hà khi cậu tiếp cận con gái tôi.
- Triệu tiểu thư quả nhiên là lá ngọc cành vàng, Triệu gia nói như vậy là có lí lẽ riêng của ngài, tôi đây đồng thuận. - Tuấn Anh đáp. - Nhưng tôi thật lòng muốn tìm hiểu cô ấy, Triệu gia ngài có điều kiện gì để tiếp nhận tôi.
Triệu lão gia không ngờ Tuấn Anh lại bình tĩnh đối đáp khi anh xúc phạm anh như vậy, ông liền nhoẻn miệng cười:" Khi nào gia sản cậu hơn Triệu gia, tôi sẽ gả Hải Yến cho cậu. Tôi sẽ cho cậu thời hạn năm, trong thời gian đó tôi sẽ đưa Hải Yến sang nước ngoài."
- Được, tôi đồng ý. - Tuấn Anh đáp. - Đưa cô ấy đi cũng tốt, để cô ấy trưởng thành hơn và chính chắn hơn...
- Nếu năm sau Hải Yến không muốn lấy cậu nữa, dù cậu có giàu đến mức nào... tôi cũng không gả. - Triệu lão lại nói.
- Tất nhiên... là tôi không gượng ép cô ấy. - Tuấn Anh đáp.
- Hải Yến chắc chắn sẽ không chịu đi du học, ngày mai h tại sân bay... tôi đã chuẩn bị sẵn vé và sắp xếp sẵn sàng, hy vọng cậu sẽ biết thế nào là tốt cho Hải Yến.
Tuấn Anh khẽ gật đầu... để Hải Yến đi năm là tốt cho cả anh và cô.
Tại sân bay, Hải Yến cứ ngỡ rằng anh và cô sẽ sang nước ngoài cùng nhau đi du lịch nên rất hí hửng... cho đến khi gặp người của Triệu lão gia thì cô mới nhận ra mình bị Tuấn Anh lừa...
- Hà Tuấn Anh... vì sao anh lại đẩy tôi ra khỏi anh... - Hải Yến hét lên. - Tôi hận anh... tôi không muốn rời xa nơi này.
- Hận là tốt. - Tuấn Anh khẽ nói. - Em sẽ không phải nghĩ đến việc gì ngoài việc học tập. Hy vọng khi em quay về sẽ trở thành một cô gái trưởng thành.
- Tôi... sẽ... không... chạy... theo... anh... nữa... tôi... thề. - Triệu Hải Yến bị áp giải đi ra phía xa Tuấn Anh, cô dằng co nhưng không thoát đi được.
- Đến khi đó... tôi sẽ theo đuổi em vậy. - Tuấn Anh khẽ cười... nhìn theo bóng dáng Hải Yến khuất sau làng người đang bước vào cổng soát vé.
Hiện tại, anh đang đứng tại tập đoàn tài chính The Win... với vị trí phó tổng giám đốc của The Win, hiện tại anh chính là cổ đông lớn thứ của The Win sau khi thu mua hàng loạt cổ phần. Tuy nhiên, đối với Hàn Thế Bảo anh vẫn một mực trung thành, vị trí của Hàn tổng càng vững chắc hơn.
Thời hạn năm cũng đã đến, có lẽ Triệu Hải Yến cũng sắp quay về nước rồi. Cô có lẽ vẫn còn căm ghét anh lắm, năm đó là anh lừa gạt cô để đưa cô sang Pháp du học.
Tuấn Anh lái xe trên đường, nhìn thấy một cô gái đi bộ ngược hướng với xe anh... anh liền thắng xe lại khi nhận ra đó chính là Triệu Hải Yến. Anh còn nhớ rất rõ, con đường này năm đó chính là anh đã nắm tay cô kéo đi... và đã đề nghị tìm hiểu cô.
Triệu Hải Yến quay về nước, kể từ khi sang Pháp cô đã khóc rất nhiều và cũng cảm thấy nhớ anh rất nhiều, càng nhớ anh lại càng hận anh hơn. Là cô lầm tưởng ư, không phải anh đã nói rằng sẽ không để cô rời xa anh ư... vậy mà chính anh đã lừa cô sang Pháp...Ba năm trôi qua, đối với cô là một khoảng thời gian dài, cô cũng học được nhiều thứ trong khoảng thời gian ấy. Quay về nước, cô không muốn đi trong chiếc xe hơi ngộp ngạt kia, lại thích tán bộ trên những con đường quen thuộc mà trước kia cô từng đi qua.
Trên con đường mát bóng râm, hai bên là hàng cây cao cao che phủ... từng cánh hoa rơi rơi xuống mặt đất. Có hai người, người con gái đi phía trước tung tăng nhớ về quá khứ, người đàn ông đặt tay vào túi quần mà ung dung bước theo sau.
Họ cứ thế mà đi, cô gái tuyệt nhiên không phát hiện ra anh... người đàn ông cũng lặng lẽ không lên tiếng. Một cơn gió vô tình làm bay chiếc nón rộng vành trên đầu cô, Hải Yến quay mặt về phía sau định nhặt lại... không ngờ nhìn thấy anh đang đứng phía sau cô không xa.
Tuấn Anh cúi xuống nhặt chiếc nón cầm trên tay, từ từ tiến gần về phía Hải Yến đưa về phía cô.
- Em về rồi ư. - Tuấn Anh nói.
HẢi Yến không đáp, đưa tay lấy lại chiếc nón kia đội lên đầu sau đó quay mặt bỏ đi.
Tuấn Anh đưa tay nắm lấy tay Hải Yến, cô quay lại đưa mắt nhìn bàn tay anh đang bao trọn bàn tay cô.
- Xin lỗi, phiền anh buông tay tôi ra. - Hải Yến nói.
- Tôi nhặt nón cho em, em còn chưa cảm ơn.
- Tôi cũng không nhờ anh giúp. - Hải Yến tự mình rút tay ra khỏi tay Tuấn Anh. - Hãy xem như chúng ta... chưa từng quen biết, mà... chúng ta cũng không hề có mối quan hệ nào để nhớ nhau sau chừng đó năm xa cách.
Nói rồi Hải Yến quay lưng bước đi, đã ba năm qua cô cũng đủ nhận ra nhiều thứ, chính là Tuấn Anh không hề yêu cô, cô lại làm phiền anh như vậy. Sau bao nhiêu việc xảy ra, cô lại một mình ngộ nhận rằng anh đã yêu cô, cuối cùng thì cô đã sai... anh đẩy cô đi giống như tống khứ một sự phiền phức ra khỏi thân. Cô hiện tại đã lớn, suy nghĩ cũng không còn nông cạn như ngày xưa, chạy theo anh... để anh điều khiển cô ư... cô không làm được.
- Em nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta không đáng để nhớ nhau sao? - Tuấn Anh nói.
Hải Yến quay người lại, trong lòng có chút xao động anh nói rằng giữa họ có mối quan hệ ư, vậy vì sao ngày xưa lại đẩy cô đi.
- Chúng ta từng là vợ chồng. - Tuấn Anh nói tiếp. - Và tôi và em vẫn chưa ly hôn.
Hải Yến ngỡ ngàng, cô đã từng nghe cha mình nói lại rằng sẽ giải quyết việc cô và anh ly hôn, nhưng hiện tại chưa ly hôn sao… là anh không muốn sao.
- Hữu danh vô thực. - Hải Yến đáp. - Tôi hiện tại không vì tấm giấy vô giá trị kia mà ép bản thân mình. Hà Tuấn Anh, anh là có ý gì, muốn tôi chạy theo anh như ngày xưa sao?
Tuấn Anh lắc đầu bước tới gần Triệu Hải Yến, sau đó nhìn sâu vào mắt cô.
- Tôi muốn đeo đuổi em, đúng như cách một nam nhân theo đuổi một nữ nhân. - Tuấn Anh đáp. - Tôi là Hà Tuấn Anh, vô tình nhìn thấy tiểu thư đi ngang qua con đưởng này… như một nàng tiên nơi tiên cảnh, xin đường đột theo chân em.
Hải Yến trơ mắt nhìn Tuấn Anh, ba năm đã khiến anh ta miệng lưỡi hơn xưa rồi ư, người cô yêu thích chính là một nam nhân chân chính lạnh lùng kiệm lời, người đàn ông này quá xa lạ.
- Tôi không quen anh, quả thật không quen. - Hải Yến quay mặt bỏ chạy, cô chạy thật nhanh không muốn anh bắt lại… người đàn ông kia đã thay đổi quá nhiều. Cô đã từng hứa với bản thân sẽ không quan tâm anh nữa, rồi lại tự nhủ bản thân rằng anh đâu có yêu cô… quan tâm cũng vô ích. Thế mà, vừa gặp gỡ cô đã cảm thấy anh khác lạ như vậy.
Triệu Hải Yến quay về biệt thự Triệu gia, cô bước vào bên trong đã nhìn thấy cha mình đang ngồi trong phòng khách cùng một người đàn ông hơi quen mặt.
- Hải Yến, đã lâu không gặp em… em càng ngày càng xinh đẹp. - Mạc Kính Hoàng đi đến ôm lấy Hải Yến.
Hải Yến nhanh chóng tránh né cái ôm kia.
- Xin lỗi… anh là Mạc thiếu gia. - Hải Yến hỏi.
- Chỉ mới ba năm… em lại quên anh rồi ư. - MẠc Kính Hoàng nói.
- Mạc thiếu gia nói chuyện cùng cha tôi, tôi xin phép lên phòng. - Hải Yến khẽ chào quay mặt đi.
Triệu lão gia đặt cóc trà xuống bàn, sau đó nhìn về phía Hải Yến nói.
- Hải Yến, con ngồi xuống đây ta có chuyện cần nói.
Hải Yến đi về phía chiếc ghế đối diện Triệu lão gia mà ngồi xuống.
- Triệu gia và Mạc gia thân tình bao nhiêu năm qua. - Triệu lão gia nhìn Mạc Kính Hoàng nói. - Năm đó con còn nhỏ, suy nghĩ chưa chính chắn nên gây ra chuyện xấu hổ, Mạc gia là người trên không chấp lần này Mạc thiếu gia một lần nữa muốn đến đây ngỏ ý muốn cùng con tiếp tục hôn sự lần đó.
Hải Yến từ khi nhìn thấy Mạc Kính Hoàng đã ngờ ngợ nhận ra lí do vì sao anh ta ở trong nhà mình. Ba năm qua, anh ta vẫn không từ bỏ ý định cưới cô ư… Triệu Hải Yến khẽ nhoẻn cười…
- Mạc thiếu gia, vì sao anh lại muốn kết hôn cùng tôi. - Hải Yến nhìn Kính Hoàng nói.
- Vì tôi thật sự rất yêu em… từ ngay lần đầu tiên gặp gỡ tôi đã để mắt đến em. Năm đó là tôi còn trẻ tuổi nóng nảy, nếu không tôi đã bình tĩnh hơn mà dành lấy em.
- Ba năm qua… không hề thay đổi.
- Không thay đổi. - Kính Hoàng nói vẻ chắc chắn.
- Tốt thôi, chúng ta hẹn hò tháng… sau đó sẽ kết hôn. - Triệu Hải Yến nói, chẳng phải người ta thường khuyên nên lấy người yêu mình còn hơn lấy người mình yêu sao.
- Con gái… cuối cùng cũng đã suy nghĩ thông suốt. - Triệu lão nói.
Sau khi Mạc Kính Hoàng cáo từ ra về, Hải Yến đi về phía cha mà hỏi.
- Chuyện con và Tuấn Anh kết hôn, cha vẫn chưa giải quyết xong ư?
- Hà Tuấn Anh nhất quyết không chịu ly hôn, hắn ta thế lực rất mạnh… hắn ta nói rằng trừ khi con đến đề nghị ly hôn… hắn nhất quyết không chấp nhận.
- Xem ra… phải tìm gặp Hà Tuấn Anh thêm một lần nữa rồi. - Triệu Hải Yến nói xong, đôi mắt buồn bã bước lên lầu.
- Gặp một lần nữa, còn đã gặp nó rồi ư. - Triệu lão gia hỏi, Hải Yến không đáp mà đi thẳng lên làu. - Hải Yến… Hải Yến…
Triệu Hải Yến bước vào cao ốc The Win… nhớ lại ba năm trước cô thường xuyên đến đây gây chuyện, thật là đáng xấu hổ.
- Xin chào, tôi là Triệu Hải Yến, phiền cô thông báo cho trợ lý Hà tôi cần gặp mặt. - Triệu Hải Yến nói.
- Xin lỗi, ở chổ chúng tôi không có trợ lý họ Hà. - cô gái tiếp tân nói.
- Vậy có ai tên Hà Tuấn Anh hay không? - Triệu Hải Yến ngạc nhiên, anh ta từ chức rồi ư.
- Ý cô nói là Hà phó tổng ư.
- Phó tổng sao. - Hải Yến ngạc nhiên. - Vâng, là người tên Hà Tuấn Anh.
- Xin lỗi, nếu cô không có hẹn trước chúng tôi không thể cho cô gặp anh ấy được.
- Tôi biết. - Triệu Hải Yến không còn xa lạ với việc này. - Chỉ phiền cô thông báo cho anh ấy, có vợ anh ấy đến tìm.
Cô tiếp tân trố mắt ngạc nhiên, là vợ của phó tổng ư… vì sao cô vào làm hai năm qua đều không hay biết rằng người đàn ông ưu tú kia đã kết hôn chứ. Nhưng nhìn dáng vẻ sang trọng, nét đẹp ràng người của cô gái kia… xem ra không phải loại tầm thường bịa chuyện.
- Phó tổng, có vợ anh đến tìm. - Thư kí