Tuấn Anh đưa Triệu Hải Yến quay về biệt thự Triệu gia sau đó lập tức rời đi trước khi người nhà Triệu gia nhìn thấy. Hải Yến nhìn theo xe của anh khuất dần theo con đường phía trước, sao đó lặng lẽ bước vào nhà với nhiều suy nghĩ về việc khi nãy Tuấn Anh đã nói với cô.
Bên trong căn nhà lớn, Triệu tổng đang ngồi trên chiếc ghế sopha xem tin tức, một phần là đợi con gái của ông đi dự tiệc cùng Mạc Kính Hoàng quay về.
- Cha, con đã về. - Hải Yến khẽ nói.
- Ừm, con ngồi xuống đây ta có việc muốn nói. - Triệu tổng gọi Hải Yến đến.
- Vâng, thưa cha. - Hải Yến ngoan ngoãn ngồi đối diện cha mình.
- Con cảm thấy Mạc thiếu gia đó thế nào. - Triệu Hà hỏi. - Cậu ta là người thứa kế tập đoàn của Mạc gia, nếu chúng ta và họ hợp lại thì sẽ trở nên hùng mạnh hơn.
- Ừm, tùy cha quyết định thôi. Con là con thì phải nghe lời cha. - Hải Yến khẽ nói.
- Con không kiên quyết từ chối nữa sao? - Triệu tổng bỗng chốc vui mừng, không phải con gái ông đã thích Mạc Kính Hoàng kia sa một buổi đi chơi chứ.
- Dạ, con đồng ý đính hôn cùng Mạc Kính Hoàng. - Hải Yến ngước mắt nhìn Triệu tổng nói tiếp. - Vì vậy cha hãy để con đi học lại bình thường... chỉ còn vài ngày nữa là con phải xa các bạn rồi, con không muốn kỉ niệm trung học của mình không có hồi kết.
- Được, tất nhiên là được... ngày mai con có thề đến trường bình thường. - Triệu Tổng vui vẻ đáp.
- Cảm ơn cha... con mệt rồi, con lên phòng nghĩ ngơi trước. - Sau đó Triệu Hải Yến lặng lẽ lên phòng.
Cô đã tỏ ra ngoan hiền chấp thuận việc đính hôn cùng Mạc gia nên Triệu Hà cũng không gây khó dễ cô nữa. Sáng hôm sau, Triệu Hà có cưộc họp gấp ở công ty nên đi từ rất sớm. HẢi Yến như bắt được vàng nhanh chóng đi tới phía quản gia đang đứng.
- Bác Hải, cho cháu mượn sổ hộ khấu được không ạ, cháu cần nộp cho nhà trường làm giấy tờ. - Hải Yến nói.
- Nhưng... - Vị quản gia ấp úng. - Ta phải hỏi ý kiến của Triệu gia.
- Cháu chỉ mượn một chút, đến chiều sẽ mang trả lại cho bác. - HẢi Yên nũng nịu. - Việc này không có gì quan trọng, cha cháu sẽ không hài lòng khi bị làm phiền đâu.
Quản gia suy nghĩ một chút, rút chìa khóa mở tủ chứa giấy tờ mà mang sổ hộ khẩu đưa cho Hải Yến. Hải Yến cầm trên tay quyển sổ màu đỏ, sau đó nhanh chóng rời khỏi Triệu gia.
Vừa bước ra khỏi Triệu gia, một chiếc xe hơi lao tới phía cô... Hải Yến nhanh chóng lên xe rồi rời đi trong tích tắc.
Kelly xách trên tay một chiếc túi màu đen, tay kia kéo valy màu xám đi vào bên trong sân bay. Trên mắt đeo cặp mắt kình màu đen che hơn nũa guơng mặt, cùng Hoàng Thiên Ân tiến về phía ghế ngồi đợi chuyến bay.
- Kelly, một lát theo sát anh... chúng ta không đi Mỹ nữa, sẽ đi nơi khác. - Hoàng Thiên Ân nhìn xung quanh mà nói.
- Sao, vậy chúng ta đi đâu. - Kelly bất ngờ hỏi.
- Đến nơi em sẽ biết, yên tâm... anh sẽ mãi bên cạnh em. - Hoàng Thiên Ân nắm chặt tay Kelly.
- Vì sao phải thay đổi lịch trình như vậy, có chuyện gì sao? - Kelly khẽ rút tay mình lại.
- Hàn Thế Bảo chắc chắn sẽ tìm ra chúng ta nếu chúng ta cứ thế mà sang Mỹ. Một lát nữa, cứ nghe theo lời anh mà hành động.
Kelly khẽ gật đầu, cô nhìn xung quanh dòng người qua lại đông đúc... nhưng ai ai cũng xa lạ không nhìn thấy bóng dáng thân quen. Cô khẽ cười một cái, Hàn Thế Bảo... đã để cô ra đi thật rồi. Cô đưa tay sờ lên bụng mình, đứa trẻ này một mình cô có thể nuôi dưỡng... tình yêu kia là sai trái và cô buộc phải chấm dứt nó.
Kelly và Thiên Ân bước vào bên trong quầy soát vé và tiến lên máy bay bên ngoài. Thiên Ân nhìn vào đồng hồ, sau đó nhìn những tên mặc áo đen keo kính đen đang vờ như đọc báo nhưng thật ra là quan sát anh và cô. Thiên Ân cầm một ly nước cam do cô tiếp viên mang đến, có tình đổ vào người Kelly.
- Kelly, em giả vờ đi vào nhà vệ sinh... sau đó nhanh chóng rời khỏi máy bay. Bên trong túi mà tóc giả và bộ trang phục khác. - Thiên Ân nói nhỏ nhất.
- Còn anh. - Kelly khẽ hỏi.
- Mau đi đi, hẹn gặp em ở cổng phụ. - Thiên Ân đẩy KElly đi.
Kelly nhìn xung quanh, sau đó vờ như đi về phía nhà vệ sinh. Cô từ bên trong nhà vệ sinh ra ngoài với một bộ dạng xa lạ, cô từ từ bước ra khỏi máy bay mà nguờ của Hàn Thế Bảo không hay biết.
Thiên Ân nhìn thấy Kelly đã rời đi an toàn, Thiên Ân ra vẻ tán tỉnh cô tiếp viên hàng không khiến bọn chúng không đề phòng. Đến khi máy bay thông báo chuẩn bị đóng cửa cất cánh... cánh cửa từ từ khép lại... Thiên Ân nhanh như chớp lao ra ngoài. Bọn người của Hàn Thế Bảo nhanh chóng đứng lên chạy theo nhưng bị tiếp viên ngăn lại... vì đã không còn kịp để rời khỏi máy bay... vì nó đã di chuyển.
Thiên Ân ngã xuống khá đau... nhưng miệng vẫn cười mãn nguyện... anh đưa tay vẫy chào chiếc máy bay đang di chuyển phía xa mà hét:" Hàn Thế Bảo, mày thua rồi."
Bọn đàn em nhanh chóng liên hệ thông báo với Hàn Thế Bảo về việc Kelly đã trốn thoát khỏi máy bay mà không đi Mỹ nữa. Anh bất giác có một sự lo lắng, vì hiện tại vịt nhỏ của anh... đã lạc mất khỏi mắt anh rồi.
- Tú Anh, Tuấn Anh đâu rồi. - Hàn Thế Bảo nhanh chóng từ trong phòng bước ra ngoài hỏi.
- Anh ấy nói có việc quan trọng cần làm nên đã ra ngoài từ rất sớm. - Tú Anh nói. - Có việc gì sao?
- Thiên Ân đã lừa chúng ta... đã mang Kelly trốn rồi... mau đến sân bay tìm bọn họ. - Hàn Thế Bảo nhanh chóng tiến lên xe.
Khi Hàn Thế Bảo đã lái xe đi rồi, Tú Anh cũng nhanh chóng lên xe mà lái đến sân bày giúp anh tìm kiếm Kelly. Lần này là Hàn tổng đã tính toán sai một bước rồi, Hoàng Thiên Ân không phải một người dễ đối phó như vậy, quà nhiên là khinh địch.
Tú Anh nhanh chóng lái xe đến sân bay... đi ngang qua một đám đông đang bu quanh cũng không để mắt mà nhanh chóng cho xe đi. Nhưng khi nhìn ra chiếc xe quen thuộc thì liên thắng gấp lại... chiếc xe gặp tai nạn kia chính là xe của Hàn Thê Bảo.
- Hàn tổng, Hàn tổng... mau tỉnh lại. - Tú anh lao ra xe chạy về phía Hàn Thế Bảo đã được mọi người mang ra từ bên trong xe, đầu đầy máu tươi.
- Tú Anh... mau đi... mau... mau tìm Kelly... đừng để cô ấy đi mất. - Hàn Thế Bảo hé mắt ra nói.
- Không... tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện... Hàn tổng, anh chính là linh hồn của The Win... anh không được phép làm sao cả. - Tú Anh ôm Hàn Thế Bảo lên xe... nhanh chóng mang đến bệnh viên khi Thế Bảo đã mất máu quá nhiều mà ngất đi.
Trên màn hình rộng đặt tại sân bay đang đưa tin một chiếc xe hơi lao đi với tốc độ vô cùng nguy hiểm đã bị tai nạn, nạn nhân đã được đưa đi bệnh viện. Kelly nghe xong vừa dự định đưa mắt lên màn hình thì Thiên Ân đã chạy đến và nắm tay cô kéo đi... Kelly vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh chiếc xe của Hàn Thế Bảo đang lật ngữa trên màn hình rộng.
Hàn Thế Bảo đã nằm trong phòng phẩu thuật hàng giờ liền. Tú Anh đã nhờ người quen bên bộ phận tin tức mà đưa tin về vụ tai nạn kia, chỉ mong Kelly nhìn thấy mà quay về với Hàn tổng. Nhưng đã hàng giờ trôi qua... Kelly vẫn không hề liên lạc lại. Tú Anh khẽ tức giận... trái tim cô ta làm bằng sắt đá hay sao... Hàn tổng vì cô ta bỏ đi mà phóng xe không màn nguy hiểm, còn cô ta lại bỏ đi củng nam nhân khác.
- Tú Anh, đã có chuyện gì xảy ra với Hàn tồng. - Tuấn Anh nghe tin liền tức tốc chạy đến.
Tú Anh nhìn thấy Tuấn Anh liền khóc nức nở, Hàn Thế Bảo giống như một người thân trong gia đình... anh không thể kìm lòng khi nghĩ Hàn Thế Bảo không thể tỉnh lại...
- Anh, là cô ta... chính cô ta đã khiến Hàn tồng như vậy.
- Em nói rõ một chút. - Tuấn Anh hỏi tiếp.
- KElly và Hoàng Thiên Ân đã không đi Mỹ mà thoát khỏi người của chúng ta, Hàn tồng nghe tin liền tức tốc đến sân bay tìm cô ta... vì quá mất bình tĩnh mà gặp phải tai nạn.
Tuấn Anh khẽ đấm vào tường, hôm nay vỉ việc của Triệu Hải Yến nên anh đã rời khỏi Hàn gia từ sớm... nếu như anh có tại Hàn gia... Hàn Thế Bảo sẽ không gặp phải tai nạn như lần này.
Bác sĩ từ bên trong phòng phẩu thuật bước ra, nét mặt vô cùng căng thẳng.
- Bác sĩ, anh ấy không có việc gì đúng không. - Tú Anh nhanh chóng hỏi.
- Thật khó trả lời các vị. - Bác sĩ lắc đầu. - Đầu cậu ta trấn thuơng nghiêm trọng, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Cậu ta có thể sẽ chỉ mãi mãi nằm đó mà không tỉnh lại được nữa. Vì tim vẫn còn đập nên chúng tôi buộc phải hỏi người thân...
- Ý ông là sao, như thế nào là không tỉnh lại hả. - Tuấn Anh tức giận.
- Là cậu ta sẽ phải sống đời sống thực vật nếu người nhà không muốn rút ống thở. - Vị y tá nói.
Tú Anh lùi về sau một bước, ngồi bệt xuống sàn. Tuấn Anh bất động không nói được một lời.
Một tháng sau...
Win quay về nước ngồi vào vị trí tổng giám đốc The Win, được sự giúp sức của hai anh em song sinh nhà họ Hà... chiếc ghế của Win không một ai có thể với tới.
Hạ Tuyết hoàn thành xong bộ phim của đạo diễn Lưu Triết, cả cô và An Nhiên đều trở nên nổi tiếng hơn khi bộ phim được công chiếu. Mọi người đều yêu thích vai diễn cô bé đáng thuơng của Hạ Tuyết, khá nhiều đạo diễn để mắt đến lối diễn tự nhiên thanh thoát cộng với nét đẹp thuần khiết của Hạ Tuyết, cô được săn đón như hàng ngôi sao. Khi thông tin cô và An Nhiên là chị em kết nghĩa được công bố, cặp chị em này đi đến đầu đều nhận được mọi ưu ái.
Từ khi Win về nước, anh cũng không đi tìm Hạ Tuyết chỉ lặng lẽ quan sát cô qua những thông tin trên mạng. Anh không hiểu vì sao sau khi anh đi Mỹ, cô và chú Tú Anh không đến với nhau... và hiện tại chú Tú Anh cũng không còn như trước mà suốt ngày cười nói... chú ấy thay đổi hoàn toàn.
- Win, đã đến giờ họp cổ đông rồi... lần này bọn họ không khuất phục khi cậu nắm giữ chức tổng giám đốc... cậu chỉ cần im lặng... tôi sẽ giúp cậu. - Tú Anh nói, hiện tại anh chính là thư kí của Win...
- Chú Tú Anh. - Win khẽ nói.
- Có việc gì sao?
- Vì sao chú lại lạ như vậy, ngày xưa chú đâu màn tới việc của The Win... lúc nào gặp chú cũng rất thoải mái và vui vẻ...
- Win. - Tú Anh đáp. - Cậu phải nhớ cơ nghiệp này là do Hàn tổng đã tốn bao nhiêu công sức gầy dựng lên để được như hôm nay, khi Hàn tổng còn đang nghĩ ngơi... cậu, tôi và anh trai tôi sẽ phải cố hết sức mà duy trì nó, không thể để bất kì kẻ nào dòm ngó.
- Cha tôi... quả nhiên là người tài giỏi về mọi thứ, ngay cà việc dùng người. - Win khẽ nói. - Hàn gia rất biết ơn hai chú.
- Được rồi, chúng ta đi thôi. - Tú Anh xua tay.
Win đi phía trước, Tú Anh đi phía sau... có hai người họ anh không hề lo sợ điều gì nữa.
- Nhưng hôm nay, không thấy chú Tuấn Anh. - Win vừa đi vừa hỏi.
- Anh ấy nói có việc rất quan trọng phải giải quyết, giải quyết xong sẽ về ngay. - Tú Anh đáp.
Win khẽ gật gù, ngoài việc của The Win... đối với chú ấy việc gì quan trọng hơn nữa nhỉ.
Tại biệt thự nhà họ Mạc, Triệu Hải Yến mặc một bộ váy cưới vô cùng gợi cảm. Thời gian qua cô rất ngoan ngoãn nghe lời cha mình, không hề nhắc đến việc từ chối hôn sự này. Cô đang ngồi trước guơng ngắm nhìn mình, Hải Yến khẽ cười rồi nhắm mắt mơ màng về Tuấn Anh... anh ấy nếu nhìn thấy cô mặc bộ trang phục này... sẽ đổi ý mà cưới cô ngay hay không nhỉ.
Triệu Hải Yến được cha nắm tay dắt lên lễ đường và trao lại cho Mạc Kính Hoàng. Mạc Kính Hoàng đón nhận tạy Triệu Hải Yến sau đó dìu lên trước mặt người làm chứng.
- Hôm nay là một ngày đẹp, trời quang mây tạnh, khí trời mát mẻ... là một ngày trọng đại của đôi tân lang và tân giai nhân. Ta nguyện cầu xin trời đất chứng giám cho tình yêu của hai con đã đâm hoa kết trái tạo thành cuộc hôn nhân này.
Sau đó người làm chứng khẽ nhìn MẠc Kính Hoàng mà nói.
- Mạc Kính Hoàng, con có chấp nhận lấy Triệu Hải Yến làm vợ dù đói nghèo hay giàu có, dù khỏe mạnh hay bệnh tật sẽ mãi mãi ở bên cô ấy.
- Con đồng ý. - Mạc Kính Hoàng đưa mắt nhìn Triệu Hải Yến xinh đẹp liền nói.
- Triệu Hải Yến, con....- Người làm chứng chưa kịp nói hết câu thì đã bị xen vào.
- Xin lỗi đã cắt lời ông, nhưng cô ấy không đồng ý đâu không cần phải dài dòng. - Tuấn Anh bước vào cắt ngang.
- Anh... là ai? - Mạc Kính Hoàng kinh ngạc nhìn Tuấn Anh.
- Tôi là chồng của Triệu Hải Yến. - Tuấn Anh nói.
- Trợ lý Hà, anh đùa kiểu gì vậy... tôi gả con gái cho anh khi nào. - Triệu HÀ tức giận đứng lên nói.
- Xin lỗi Triệu tổng, nhưng tôi phải nói tôi và Triệu Hải Yến đã trờ thành vợ chồng đúng theo luật pháp nhà nước quy định từ tháng trước. - Tuấn Anh đưa tờ giấy kết hôn ra.
- Hải Yến, cái này... cái này... là gì hả. - Triệu Hà nhìn tờ giấy kết hôn kìa liền tức giận.
- Cha... con... con... yêu anh ấy thật lòng... con không muốn lấy Mạc Kính Hoàng. - Triệu Hải Yến hét lên, chạy về phía Tuấn Anh. - Con và anh ấy đẽ tự nguyện kết hôn từ tháng trước... hiện tại con là người của Hà gia.
Khách mời đưa mắt nhìn chủ gia... chuyện này quả thật quá xấu hổ.
- Mày... mày không phải con gái tao. - Triệu Hà giơ tay định tát Triệu Hải Yến thì Tuấn Anh nhanh tay ngăn lại.
- Triệu tổng, ông không được đánh vợ tôi. - Tuấn Anh nói.
- Triệu tổng, tôi muốn ông giải thích về việc mất mặt này. - Mạc lão tức giận nói, sau đó vợ chồng bỏ vào trong nhà chính.
Mạc Kính Hoàng nhìn Tuấn Anh tức giận, nắm lấy áo anh mà hét:" Cô ta là vợ của tao, đừng có lấy tờ giấy vụn này ra mà hù dọa..."
- Kính Hoàng, tôi xin lỗi thời gian qua đã không nói ra... tôi đã kết hôn rồi. - Hải Yến khẽ nói. - Tôi không yêu anh, không thể lấy anh.
- Mày... đồ con gái mất dạy. - Triệu Hà tức giận hét lên rồi ra xe ra về.
Triệu Hải Yến khóc nức nở... ôm lấy mặt bỏ chạy ra khỏi lễ đường. Tuấn Anh nhanh chóng đuổi theo... sau đó mang cô vào xe mà bỏ đi.
- Bình tĩnh một chút, đừng khóc nữa. - Tuấn Anh khẽ nói.
- Cha tôi... ông ấy có lẽ sẽ từ bỏ tôi. - Hải Yến nói.
- Hổ dữ không ăn thịt con, đợi khi ông ấy nguôi giận về nhà xin lỗi là được... chẳng phải Triệu gia chỉ có một mình em là con ư.
- Nếu về lại Triệu gia... cha tôi sẽ cấm tôi gặp anh. - Triệu Hải Yến đưa mắt nói.
- Em yên tâm, tôi sẽ không từ bỏ em đâu. - Tuấn Anh khẽ mỉm cười, bàn tay đưa qua nắm chặt tay cô. - Tôi sẽ khiến ông ấy chấp nhận chuyện của chúng ta.