[ Chúa ơi...các ngươi...thật cố chấp! ]
Trong lúc lượn lờ quanh khu rừng với thân xác của loài sói thì giọng nói của một cô gái nào đó lọt vào tai tôi.
Tôi dừng lại suy nghĩ.
( Quanh đây có người à? )
Lúc đầu tôi cũng tự hỏi liệu có người ở trong khu rừng toàn lũ quái vật này không.
Có thể ở gần đây có một thị trấn nào đó.
Từ nãy đến giờ tôi chỉ lượn lờ làm trò này làm trò kia, làm mình làm mẩy.
Vì hoàn toàn mới lạ với nơi này nên tôi cũng chả biết phải đi đâu.
Tôi có nên chạy đến hướng của chủ nhân giọng nói ấy không?
Dù sao thì, tôi cũng có chút hứng thú.
Đó sẽ là con người đầu tiên tôi gặp ở thế giới này.
Tôi bắt đầu chán việc nhìn lũ quái vật xung quanh rồi, tôi cảm thấy thiếu đi hơi người.
( Mà...tôi trông chờ gì ở một con sói để mà bắt chuyện với người khác nhờ... )
Nhìn lại hình dạng lúc này của mình, tôi cười tự giễu.
Đúng là nó tốt hơn so với hình dạng con chuột ban đầu nhưng nói chuyện với con người là một điều bất khả thi.
Ngay cả khi tôi cố gắng nói gì đó bằng ngôn ngữ loài người thì thứ họ nghe được chỉ là tiếng gầm gừ [Grrrrr] hay [Gâu].
Tệ thật nhỉ?
Tôi muốn nhanh chóng phát âm được các từ cơ bản.
( Hay lúc này tôi chỉ nên đứng nhìn thôi? )
Tôi đã mệt lã đi sau khi chạy quanh khu rừng và cũng hiểu phần nào về bản chất của loại virus này.
Có lẽ đây là lúc tôi cần thứ gì mới lạ hơn.
Giọng nói ban nãy có chút sợ hãi và mệt mỏi, tôi không thể ngó lơ nó và mặc kệ được.
Rón rén đi đằng sau bãi cỏ, tôi nhìn về phía mà giọng nói ban nãy phát ra.
Ở đó, có một cô gái với màu tóc nâu hạt dẻ, cô ấy có mặc áo giáp da bên ngoài và trên tay đang cầm một thanh kiếm sắt để chống cự trước lũ quái vật.
Chúng gồm ba con với điểm chung là đều có màu da xanh lá cây.
Đôi mắt to, hoang dại cùng chiếc mũi hếch kì lạ.
Nhìn vào trang phục của chúng thì chắc chỉ là một chiếc khố rách nát và trên tay mỗi con là một cái gậy gỗ vừa cỡ.
( Goblin à? )
Tôi cố gắng nhớ lại những kiến thức từ các game fantasy mà mình biết.
Trong cả truyện tranh lẫn game thì chúng có thể xem là loại quái vật phổ biến nhất, tuy nhiên chúng chỉ là lũ quái cấp thấp.
Vậy có thể hiểu là cô gái với thanh kiếm và bộ giáp da kia là một nhà thám hiểm, hoặc cũng có thể là một lính đánh thuê gì đấy.
Cả hai cái trên đều khá phổ biến trong các tác phẩm fantasy nên khi nghĩ về việc giết quái vật thì tôi chắc nó chỉ có thể là một trong hai cái đấy.
Đó giống như một quy tắc chung của các tựa game hay tác phẩm về fantasy vậy.
Nhìn kỹ thì có vẻ quý cô mạo hiểm giả kia đã rơi vào một tình huống buộc phải chiến đấu với lũ Goblin.
Cách cô ấy vung kiếm trông rất nặng nề và khó khăn, dù tôi là một người chưa từng được đào tạo hay tìm hiểu thì cũng có thể nhận ra cô ấy dùng kiếm rất tệ.
Có vẻ cô ấy không quen với việc chiến đấu.
Ngược lại thì ba tên Goblin trông có vẻ thành thạo hơn.
Chúng phối hợp rất ăn ý với nhau và liên tục dồn cô gái vào góc.
Dù bề ngoài có phần hoang dã nhưng chiến thuật tấn công của chúng lại rất chắc chắn và hiệu quả.
Chúng biết canh thời điểm và không tấn công quá mức cần thiết, cứ như thế mà số vết thương nông trên người cô gái ngày càng tăng lên.
( Tôi thật sự nên giúp cô ấy…. )
Giải cứu một cô gái kẹt trong tình huống khó khăn và trở thành một anh hùng.
Tôi chưa từng làm điều gì như vậy ở kiếp trước.
Nhưng đây là thế giới khác, tôi chắc chắn bản thân có thể làm điều đó.
Hơn thế nữa, bây giờ tôi đang sở hữu thân hình cường tráng của một con sói.
Với lũ Goblin ấy, tôi có thể dễ dàng làm thịt chúng.
Dù chúng có phản công thì cũng không khó khăn là mấy.
Vì bản chất tôi là một virus, tôi bất tử.
Về cơ bản thì nếu vật chủ chết, tôi chỉ cần chuyển sang một vật chủ khác.
Cách nghĩ này giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Vì nó chẳng có rủi ro gì nên tôi sẽ giúp cô gái khốn khổ kia.
Tập trung vào đám virus trong cơ thể, tôi sử dụng kỹ năng và kích hoạt [Nhanh nhẹn I] cùng [Sức chịu đựng I].
Tốc độ và cả sức chịu đựng của tôi sẽ được gia tăng đáng kể.
Chuẩn bị xong mọi thứ, bây giờ tôi đã sẵn sàng tham chiến.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh và dùng sức mạnh từ ý chí, tôi lao ra khỏi bãi cỏ.
[ Grrrr… ]
Tôi gầm gừ để đe doạ, lũ Goblin ngay lập tức nhận ra tôi và bắt đầu cảnh giác hơn.
[ Hii-, m..một con sói xám….!? ]
Vì lí do nào đấy mà mặt cô gái bây giờ tái xanh hẳn đi.
Có lẽ cô ấy đã tưởng nhầm là lại có thêm một kẻ thù khác xuất hiện.
Nhìn cô ấy sợ hãi như thế tôi cũng cảm thấy có lỗi đôi chút, có lẽ tôi nên giải quyết sự hiểu lầm này.
Tôi nhanh chóng lao về phía trước với tốc độ đáng kinh ngạc.
So với lần đầu thì bây giờ việc di chuyển bằng cơ thể này đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Cái cơ thể của người gần 30 tuổi ở kiếp trước hoàn toàn không thể so sánh được với cơ thể này.
Nếu bạn không chú ý đến sức khoẻ thì sau cái ngả lưng nghỉ ngơi của bạn chính là một cái giường bệnh.
[ Grrrr! ]
Sử dụng tốc độ di chuyển của mình, tôi chơi đùa với lũ Goblin như mèo vờn chuột.
Tôi cứ lại gần chúng rồi nhảy ra xa rồi lại lao đến bất chợt trong vài giây.
Nếu không tập trung tránh né thì tôi sẽ bị chúng bonk vào đầu mất.
Dù sao thì tôi cứ giữ nguyên tốc độ với sức bền này và dồn ép chúng.
[ Gee, Gegee!? ]
[ Gegee! ]
[ Geege! ]
Lũ Goblin bắt đầu mất kiên nhẫn và không thể tiếp tục duy trì đội hình ban đầu.
Dù cho chúng có đủ bình tĩnh thì cũng e là khó có thể bắt kịp tốc độ của tôi lúc này.
Như để kích động chúng hơn, tôi tăng tốc hơn và ép chúng dồn dập hơn.
[ Gugegaaa! ]
Cuối cùng cũng có một con tức điên lên và lao đến tấn công tôi.
Đây là khoảng khắc mà tôi đang chờ đợi.
Sau cú vung gậy, nó để lộ ra phần cổ không được bảo vệ và tôi lập tức né đòn gậy và cắn thẳng vào cổ nó.
Răng nanh của sói dễ dàng đâm xuyên qua phần da mỏng manh đó, máu tươi cứ thế tuôn ra chảy vào miệng tôi.
> Thiết lập khả năng [Nóng giận I]
> Thiết lập khả năng [Tầm nhìn đêm I]
> Thiết lập khả năng [Khéo léo I]
Tuyệt! Có vẻ như tôi lại nhận thêm một số khả năng hữu ích.
Con Goblin với phần động mạch cổ bị cắn toạc ra lập tức ngã xuống cùng cơn co giật.
Không thể cứu được nữa.
[ Gegee !? ]
[ Gigeee….! ]
Trên nét mặt của hai con còn lại là sự trộn lẫn của cảm xúc đau buồn và run sợ trước cái chết của đồng loại ngay trước mắt.
Không cho chúng thời gian, tôi chớp thời cơ và tiếp tục cắn toạc cổ một con như thế.
Lần này, tôi đã uống một ít máu rồi mới nhổ ra.
Hương vị của máu không quá tệ, nó chạy dọc xuống cuốn họng của tôi, nhưng mà nó cũng không thể nói là ngon được.
Với vết máu loang lổ khắp miệng, tôi chậm rãi bước đến con Goblin cuối cùng.
[ Grrr…. ]
[ Geegee, g-gegegee! ]
Tên Goblin tội nghiệp đang kinh hãi tột độ trước ánh mắt của tôi, hắn bỏ chạy như cách lũ thỏ trốn khỏi sói xám và cứ liên tục vấp ngã với những bước chạy hoảng loạn đó.
Tôi rời mắt khỏi tên đó rồi quay sang cô gái.
[ K-không….đ..đừng…đừng… ]
Cô gái ngã huỵnh xuống và trông có vẻ vẫn chưa theo kịp tình huống vừa xảy ra.
Nhưng tôi cứ đứng nhìn cô ấy, thấy tôi không tấn công, cô ấy lại nhìn chằm chằm ngược lại tôi và từ từ mở lời hỏi:
[ Ngươi vừa giúp ta….? ]
[ Gâu! ]
Tôi vui vẻ sủa đáp lại.