Chương 39: Giữ lại ký hiệu nhỏ ở trên người ngươi
Ở trên lầu đưa mắt nhìn ba người Lăng Mặc rời đi, khóe miệng Vương Lẫm đột nhiên hiện ra nụ cười kỳ dị: "Lần này xem ngươi chạy đi đâu..."
Ở sau lưng cô ấy, Tống Thiên hơi nhức đầu vỗ trán: "Cô lại động tay động chân gì trên người hắn vậy?"
"Cần ông quản à!" Vương Lẫm không khách khí trừng mắt nhìn hắn và sau đó giảo hoạt nháy mắt: "Ông không giúp tôi, tôi tự có biện pháp."
Lúc này, Lăng Mặc đi ra khỏi tiểu khu Ngân Hạnh cũng không biết được Vương Lẫm âm thầm để lại một ký hiệu nhỏ ở trên người hắn...
Mãi cho đến khi bỏ doanh trại của người sống sót ở xa xa phía sau, rốt cuộc Lăng Mặc mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đưa tay lên lau trán, phóng mắt nhìn phía trước và trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Hạ Na ở một bên, cặp mắt cũng mơ hồ hiện lên tia máu... Phải vững vàng khống chế Hạ Na, quả thực là quá khó khăn.
"Hạ Na, rốt cuộc tình trạng của em bây giờ là làm sao..." Lăng Mặc nhìn Hạ Na một cách sâu sắc.
Trong khoảnh khắc gặp Vương Lẫm, cảm xúc của Hạ Na lập tức xuất hiện sự không ổn định và nếu như không phải là Lăng Mặc cưỡng ép khống chế cô ấy thì phỏng đoán lúc ấy sẽ lộ ra chân tướng.
Bây giờ nhìn lại, quyết định của hắn vẫn là quá hấp tấp và nhìn vào kết quả thì đó vẫn là một việc mừng lớn.
Thu xếp ổn thỏa cho Lưu Vũ Hào, lại ném gánh nặng Vương Thành đi, bên người Lăng Mặc bây giờ cũng chỉ còn lại hai nữ Zombie là Diệp Luyến và Hạ Na. Một người là Zombie biến dị đang tiến hóa càng ngày càng mạnh trong khi người khác vẫn giữ lại một chút lý trí cuối cùng và thuộc về trạng thái phân liệt giữa Zombie với người bình thường.
Cái này thật đúng là khiến cho người ta không bớt lo nổi...
Nhưng mặt khác, không có người khác ở đây lại khiến tâm tình Lăng Mặc thả lỏng một chút. Có người ngoài ở đây, năng lực của hắn lúc nào cũng không thể phát huy hiệu quả tối đa được...
Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ, không phải là lập tức đi săn Zombie biến dị mà là tìm một điểm dừng chân thích hợp. Nơi giống như tiểu khu Tam Trung đó, loại đó tuyệt đối không thích hợp. Một khi Diệp Luyến nuốt vào viên gel Virus và bắt đầu tiến hóa thì bản thân cũng phải chịu ảnh hưởng mãnh liệt. Đến lúc đó nếu như gặp phải loại chuyện như sáng sớm hôm nay, phỏng đoán là hắn cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi. Cho nên cái điểm dừng chân này, nhất định phải ẩn nấp được.
Sờ viên gel Virus ở trong ngực, Lăng Mặc nở nụ cười và mang Diệp Luyến với Hạ Na chạy chậm rồi nhanh chóng rẽ vào một con phố hoang vắng.
Môi trường xung quanh đây, Lăng Mặc cũng không quen thuộc, nhưng hắn biết dọc theo con phố này, nhất định có thể tìm được nơi thích hợp.
Dẫu sao nằm trong khu vực sầm uất, hai bên đường phố đều là cửa hàng, phía trên chính là tòa nhà và luôn luôn sẽ đụng phải Zombie. Nhưng có Diệp Luyến ở phía trước mở đường, Zombie còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bại.
Nhưng Lăng Mặc cũng không to gan đến mức nghênh ngang đi ở trên đường, hắn vô cùng cẩn thận nấp ở trong bóng tối và từ từ bí mật di chuyển.
Nơi thích hợp ở đây không phải là không có, nhưng nó cách tiểu khu Ngân Hạnh quá gần và vẫn hơi không quá an toàn đối với Lăng Mặc. Đối với người khác, nơi giống như doanh trại của người sống sót chắc chắn là chỗ tị nạn tuyệt vời, nhưng đối với người cùng lúc điều khiển 2 Zombie ở trong một đám người như Lăng Mặc thì nó còn nguy hiểm hơn nhiều so với chiến đấu với Zombie.
Sau khi đi qua con đường này, một quảng trường hiện lên trước mắt Lăng Mặc. Lăng Mặc đã đến quảng trường mới xây dựng này mấy lần và bốn phía đầu là cửa hàng trong khi thậm chí còn có một quán rượu lớn.
Lăng Mặc ở xa xa quan sát một lúc và mục tiêu xác định là một tòa nhà hai tầng nhỏ ở ven sông. Tầng dưới cuối tòa nhà nhỏ này là một gian cửa hàng và tầng hai là một tiệm trà. Thứ Lăng Mặc vừa ý, thông hướng cầu thang quán trà rất hẹp và còn có một cánh cửa sắt dùng để đóng kín hoàn toàn. Cộng thêm tòa nhà nhỏ bên cạnh cũng có khoảng cách, phía sau lại là một con sông nhỏ róc rách và cho dù bị bao vẫy vẫn có cơ hội chạy thoát.
Điều quan trọng nhất, vị trí nó khá vắng vẻ và nhìn qua thực sự hơi không nổi bật...
Sau từ từ
tìm kiếm tầng dưới, đầu tiên là Lăng Mặc để cho Diệp Luyến tiến vào bên trong cửa hàng tầng 1. Không ngoài dự đoán, chỉ có hai con Zombie trong cửa hàng này, nhưng đám Zombie phổ thông này cũng không chủ động tấn công Diệp Luyến và Lăng Mặc sau khi suy nghĩ một chút cũng không định giải quyết hết bọn chúng. Để lại hai Zombie biến dị, cho dù người sống sót đi qua nơi này cũng không nghĩ ra được tầng trên có người ở.
Dĩ nhiên là Hạ Na cũng không thu hút sự chú ý của Zombie trong khi Lăng Mặc nín thở, điều khiển Diệp Luyến tận lực tạo ra động tĩnh nhỏ và nhanh chóng lên tầng sau khi thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Lúc này, Hạ Na đã ở trong quán trà lục soát một lần và tổng cộng phát hiện ra ba con Zombie khi hai con trong đó bị cô ấy đánh bại nhanh chóng và con còn lại điên cuồng nhào tới sau khi phát hiện ra Lăng Mặc. Chướng ngại vật ở bên trong quán trà rất nhiều, động tác của Zombie khó tránh khỏi bị trở ngại. Nó vừa mới bị một cái bàn nhỏ uống trà ngăn cản đường thì Hạ Na đã đuổi kịp từ phía sau và trường đạo chợt đâm xuống.
Phương thức tấn công này, lộ ra đao pháp mạnh mẽ nhưng vẫn kém xa lúc Hạ na có ý thức của chính mình. Nhưng chiến thắng ở tốc độ nhanh hơn, sức mạnh cũng hung dữ mạnh mẽ hơn và một đao đâm xuống đã trực tiếp đâm xuyên tim Zombie.
Kỹ xảo đương nhiên là quan trọng, nhưng khi thực lực bản thân đạt đến một trình độ thì phương thức tấn công đi một mạch này càng khiến cho người ta thán phục.
Hơn nữa, Lăng Mặc mơ hồ cảm thấy, cái gọi là biến dị chính là khiến cho nhân loại hoàn toàn bị bản năng điều khiển và tiềm năng thân thể cũng vì vậy đạt được kích phát, nhưng thiếu sót cũng vì vậy mà càng ngày càng rõ ràng hơn. Đó chính là bọn họ không hiểu được cái gì gọi là chiến thuật và cũng không biết cái gì là biết tiến biết lùi.
Chẳng hạn như lúc ý thức Hạ Na tỉnh táo, biểu hiện có thể mạnh hơn so với cô ấy lúc Lăng Mặc đánh bại Zombie. Nhưng nếu hai người đối kháng với nhau, Lăng Mặc chưa chắc là đối thủ của Hạ Na. Mặc dù khắp mọi mặt của hắn cũng được tăng lên, nhưng kỹ năng chiến đấu của hắn đều là tìm tòi ra được ở trong thực chiến và vốn không thể so với đao pháp của Hạ Na.
Mặc dù Hạ Na cho người ta cảm giác cô ấy mạnh hơn sau khi biến đổi, nhưng Lăng Mặc cảm thấy nếu như đối mặt với trạng thái này của Hạ Na thì cho dù hắn không đánh lại
thì muốn né tránh công kích cũng rất dễ dàng.
Còn về tiến hóa... Tiến hóa mới là thứ căn bản khiến cho Zombie thật sự trở nên mạnh mẽ! Sau khi Diệp Luyến trải qua tiến hóa, liền xuất hiện một chút ý thức! Có lẽ biến đổi chỉ khiến cho con người hoàn toàn trở thành quái vật, nhưng tiến hóa sẽ khiến cho Zombie biến thành quái vật có lý trí!
Một khi là quái vật khát máu đạt được lý trí, nó sẽ biến thành cái máy tàn sát kinh khủng như thế nào?
Nhưng cái suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Lăng Mặc và cũng không bị hắn nắm chắc, bởi vì sự chú ý của hắn nhanh chóng chuyển tới chuyện quan trọng hơn trước mắt.
Bên trong quán trà, lục soát quầy một lúc thì Lăng Mặc tìm ra được một khóa to và nó chắc dùng để khóa cánh cửa sắt ở phía dưới.
Sau khi điều khiển Diệp Luyến đi xuống khóa cửa, Lăng Mặc lại để cho Hạ Na đi cùng với mình và ném từng con Zombie này ra ngoài cửa sổ, ném ra tận con sống phía sau. Còn vết máu trên mặt đất... Chỉ có thể coi như không nhìn thấy gì.
Mặc dù trong quán trà không có giường, nhưng có rất nhiều ghế xô-pha cho hai người ngồi và miễn cưỡng cũng có thể dùng tạm được.
Sau khi khóa kỹ cửa phòng, lại dùng một vật dụng trong nhà nặng nề chặn cửa cầu thang lại, lúc này Lăng Mặc mở nở nụ cười và lấy viên gel Virus trong ngực ra.
Nhưng viên gel vừa lấy ra, biểu cảm của Lăng Mặc nhất thời trở nên hơi quỷ dị: "Chuyện gì đang xảy ra thế này?"