Chương 37: Lấy đao đổi người
Tướng mạo Tống Thiên bình thường, nhưng dáng người rất khôi ngô và trong lúc vung tay mơ hồ hơi có khí chất quân nhân. Mặc dù Vương Lẫm ngang ngược kiêu ngạo nhưng dường như vẫn nghe theo lời Tống Thiên, cho nên cô ấy chỉ hừ lạnh một tiếng và quay đầu đi chỗ khác mà không nói thêm gì nữa.
Nhưng ánh mắt cô ấy vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Lăng Mặc và cũng thỉnh thoảng không nhịn được mà trừng mắt với Hạ Na. Đáng tiếc, bất kể là Lăng Mặc hay Hạ Na thì chẳng ai có chút phản ứng nào với hành động của cô ấy.
Sau khi hướng Lý Dục hỏi thăm một chút tình hình xong, Tống Thiên liền đuổi hắn đi và sau đó lại mời đám người Lăng Mặc vào 'phòng làm việc' của hắn.
Dù sao cũng là nơi đóng quân của lão đại, phòng khu nhà này hoàn toàn không giống tòa nhà hai tầng kia, không chỉ từng trải qua việc sửa sang mà vật dụng trong nhà cũng đầy đủ hết. Xem ra trước khi Tận Thế đến thì trong này đã có người ở. Phòng làm việc của Tống Thiên, trong đó chính là một phòng ngủ đã trải qua việc cải tạo. Vật dụng trong nhà không cần thiết đều bị chuyển đi và chỉ để lại giường với bàn đọc sách lẫn một ghế xô-pha cho bốn người ngồi.
Chẳng biết tại sao, Vương Lẫm cũng đi theo vào và ngồi ở mép giường với vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
"Ngồi đi, đều đã làm sạch sẽ nên cứ yên tâm đi." Tống Thiên hơi dựa lên bàn đọc sách và ra hiệu mọi người ngồi xuống ghế xô-pha. Nhưng hắn 'vẽ rắn thêm chân' nói thêm một câu lại khiến cho Lưu Vũ Hào và Vương Thành vừa mới ngồi xuống đều lộ ra vẻ mặt quái dị.
[vẽ rắn thêm chân: vẽ vời vô ích; làm những chuyện vô ích. (Do tích người nước Sở đi thi vẽ rắn, đã vẽ xong trước tiên. Nhưng trong khi chờ lãnh thưởng, lại ngứa tay, vẽ thêm chân cho rắn. Kết quả, chân vẽ chưa xong thì người khác đã vẽ xong và lấy mất phần thưởng. Ngụ ý vẽ vời gây thêm phiền hà) ]
Ý tứ trong lời này, rõ ràng là từng có người chết ở trên ghế xô-pha...
Nhưng lăn lộn nhiều này trong Tận Thế như vậy, cho dù là Vương Thành được bồi dưỡng ở trong hai ngày qua cũng đạt được sức đề kháng nhất định. Trong đống thi thể cũng có thể ngồi, huống hồ đó chỉ là một cái ghế xô-pha từng có người chết.
"Ban nãy Lý Dục cũng đã nói, là do người của đội ngũ chúng tôi liên lụy mọi người, thành thật xin lỗi."
Nghe Tống Thiên mở miệng nói xin lỗi, Vương Lẫm ở bên cạnh lập tức bất mãn và bực bội hừ một tiếng.
Lăng Mặc vốn không muốn nói gì, nhưng nhìn thấy phản ứng của Vương Lẫm thì hắn lại nhất thời cười lạnh và nói: "Chúng tôi vốn đang ở yên lành tại đó, mấy người tới một cái là chúng tôi phải vội vàng bỏ chỗ ở. Đổi nơi khác cũng không sao, đáng tiếc là vật tư mà chúng tôi vất vả cực nhỏ thu thập được đều bị để lại ở đó."
Nghe lời này của Lăng Mặc, biểu cảm của Lưu Vũ Hào và Vương Thành cũng trở nên hơi cổ quái. Bọn họ đi vội vàng không phải là giả, nhưng ngoại trừ tổn thất một sợi dây leo núi ra thì Lăng Mặc hẳn là không tổn thất cái gì cả? Lúc này hắn nói đến những thứ này, chẳng lẽ hắn muốn đối phương
phải bồi thường vì đó? Đừng quên, nơi này chính là doanh trại của người ta và vật tư còn quan trọng hơn nhiều so với tính mạng ở trong Tận Thế. Cho dù thái độ của Tống Thiên trông rất ôn hòa, nhưng muốn hắn cầm đồ ra làm bồi thường thì đó cũng là ý nghĩ hơi hão huyền.
Nhưng chuyện bọn họ có thể nghĩ đến, Lăng Mặc sẽ không nghĩ đến sao? Hắn dám mở miệng, đương nhiên là có chỗ ỷ lại.
Một là có sự tồn tại của Hạ na, nếu Tống Thiên muốn làm chuyện gì quá đáng thì Vương Lẫm nhất định sẽ không cho phép, cho nên sự việc không ầm ĩ đến mức quá khó coi. Hai là hắn có sức chiến đấu làm hậu thuẫn. Không nói đến bản thân Lăng Mặc, chỉ hai nữ Zombie như Hạ Na với Diệp Luyễn cũng đủ để quậy doanh trại này 'long trời lở đất' rồi. Mặc dù trong đám người này có ít tên thân thủ cũng không tệ, nhưng thực lực so với Zombie biến dị vẫn còn kém một khoảng dài.
Điều quan trọng nhất chính là Lăng Mặc cũng không hề có ý định đánh cắp.
Sau khi hắn nói xong, đầu tiên là bất mãn liếc nhìn Vương Lẫm và ánh mắt này lập tức bị Tống Thiên bắt được chuẩn xác.
Ý tứ của Lăng Mặc rất rõ ràng, mấy người không chỉ làm liên lụy ta, hại ta tổn thất vật tư, còn đòi hỏi đồ của ta!
Tống Thiên nhất thời cảm thấy hơi nhức đầu. Tình cảnh ngày đó Lăng Mặc đánh bại Zombie biến dị là hắn tận mắt nhìn thấy, cho nên hắn vẫn hơi kiêng kỵ đối với thực lực của Lăng Mặc. Chính vì như vậy, hắn mới tạm thời ngăn Vương Lẫm lại và mục đích là tìm kiếm một phương thức ôn hòa để đòi thanh đoản đao này về. Nhưng Lăng Mặc hiện giờ nói như vậy, Tống Thiên cho dù da mặt dày đi chăng nữa cũng không tiện mở miệng đòi được.
Bày ra dáng vẻ cứng rắn cố gắng đòi? Mặc dù là ở trong doanh trại nhà mình, nhưng Tống Thiên đã vất vả cực khổ xây dựng được một doanh trại như vậy và đương nhiên là không muốn nhìn thấy nó rơi vào tình trạng hỗn loạn. Phải biết là doanh trại thành lập còn chưa lâu và mặc dù nhìn bên ngoài có trật tự ngay ngắn, nhưng nội bộ vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề. Bởi vì một thanh đoản đao, cưỡng ép cướp đoạt, những người khác có thể làm chuyện này nhưng thân là lão đại của doanh trại như hắn thì tuyệt đối không thể làm.
Ở Tận Thế, thực lực chính là khả năng nói chuyện, cho nên vào gia đoạn đầu thành lập doanh trại thì Tống Thiên hiểu rõ bản thân vần phải lôi kéo nhân tâm của những người này về dưới trướng mình.
Điểm mấu chốt là lần đầu tiên Tống Thiên nhìn thấy Lăng Mặc thì hắn liền sinh ra một suy nghĩ là giữ lại người đi đường Lăng Mặc này! Cường giả có thể một mình giết Zombie biến dị gia nhập doanh trại, không khác nào bơm thêm liều thuốc trợ tim!
"Thành thật xin lỗi..." Tống Thiên kiên trì đến cùng bơ Vương Lầm không ngừng nhìn chằm chằm vào hắn và nói. "Lăng tiên sinh, nghĩ bây giờ nên làm thế nào..."
"Gọi tôi là Lăng Mặc là được rồi." Lăng Mặc cau mày cẩn thận suy nghĩ một lúc và nói. "Tôi biết doanh trại các người có rất nhiều người, vật tư hẳn là cực kỳ thiếu thốn, tôi cũng không có ý định bảo các người bồi thường... Nhưng đoản đao này..."
Miễn cưỡng đón lấy ánh mắt gần như muốn giết người của Vương Lẫm, Tống Thiên cố làm ra vẻ hào sảng mỉm cười nói: "Chỉ là một thanh đoản đao mà thôi, đưa cho ông!"
Một thanh đoản đao đổi lấy một thành viên mới có thân thủ vô cùng tuyệt vời, vô cùng đáng giá! Còn về Vương Lẫm... Chỉ là ăn cái 'nhìn bằng nửa con mắt' của cô ấy mấy ngày mà thôi...
"Hừ, quỷ nhát gan!" Vương Lẫm nổi giận đùng đùng mắng và đập cửa đi ra.
Tống Thiên ngượng ngùng nở nụ cười và lại mở miệng nói: "Khiến cho mấy người mất đi chỗ ở, lại bị mất vật tư, quả thật là tôi rất áy náy. Như vậy đi, doanh trại chúng tôi bây giờ cũng thiếu người, mấy người có muốn gia nhập hay không?"
Mặc dù quy mô doanh trại này rất nhỏ, nhưng thấy được chút thủ đoạn của Tống Thiên thì Lăng Mặc vẫn có mấy phần khâm phục hắn. Nhưng gia nhập doanh trại sao? Thôi đi, mang theo hai nữ Zombie sớm tối sống chung một chỗ với nhóm người sống sót, đây quả thực so với khiêu vũ trên mũi đao còn kích thích hơn. Hơn nữa, hai nữ Zombie, nhất là Diệp Luyến còn cần phải không ngừng nuốt viên gel để đạt được tiến hóa và gia nhập doanh trại thì trói buộc quá nhiều trong khi bản thân lại cần đi săn Zombie biến dị.
Vì vậy Lăng Mặc không chút do dự lắc đầu và nói: "Cám ơn, nhưng tôi với hai người bọn họ còn có việc và tạm thời không thể gia nhập với mấy người. Nhưng anh bạn này của tôi lại có chút bản lãnh." Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Lưu Vũ Hào.
Cái kết quả này khiế cho Tống Thiên nhất thời thất vọng, thấy rằng Lăng Mặc không nói chắc chắn vì vậy Tống Thiên mơ hồ cảm thấy chuyện này vẫn còn chút hy vọng. Dẫu sao Hạ Na là biểu tỷ của Vương Lẫm mà!
Cho nên nghĩ tới đây, vẻ thất vọng trên mặt Tống Thiên liền phai nhạt rất nhiều và theo ánh mắt Lăng Mặc nhìn về phía Lưu Vũ Hào: "Chú nguyện ý gia nhập chứ? Vị kia thì sao?"
Đối tượng thứ hai hắn hỏi dĩ nhiên chính là Vương Thành. Nghe lời này, Vương Thành hơi co quắp nhìn Lăn Mặc và sau đó dứt khoát kiên quyết gật đầu nói: "Tôi gia nhập!"
Doanh trại này hiển nhiên không phải là nơi nuôi sâu mọt và thiếu niên đầy đủ tứ chi khỏe mạnh giống như hắn chắc chắn cũng phải đi ra thu thập vật tư. Vì vậy quyết định này của Vương Thành cũng coi như là hạ quyết tâm rất lớn.
Không gia nhập? Lăng Mặc cũng không nuôi hắn! Điểm mấu chốt, trong lòng hắn biết, Hạ Na ở bên người Lăng Mặc, chính là một Zombie!
Sớm tối sống chung một chỗ với Zombie, chuyện kích thích mạo hiểm như vậy, Vương Thành cảm thấy trái tim mình có thể không chịu nổi. Nhưng có Vương Lẫm ở đây, hắn cũng không dám đem chuyện này tiết lộ ra. Ai biết rốt cuộc Vương Lẫm đôi với Hạ Na có thái độ gì, nhìn vẻ bề ngoài của Hạ Na hoàn toàn không khác gì người bình thường, bản thân nói ra có ai tin hay không? Dưới tình huống không nắm chắc chút nào đắc tội Lăng Mặc, đây không phải là tự tìm đường chết sao...