Violant of the Silver

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dù trên chuyến hành trình phát sinh khá nhiều vấn đề, nhưng cũng không có chuyện gì quá to tát. Cuối cùng sau bao ngày rong ruổi, nhóm Vio cũng đã đến thủ đô hoàng gia.

Bọn họ đi hai toa xe ngựa, một toa của Vio và một toa của Flora. Vio và Flora ngồi cùng một toa trong khi Jill và ba người hầu đi chung toa còn lại. Calia và Legion thì cưỡi ngựa để hộ tống và bảo vệ chủ nhân của mình, Cheval cũng cưỡi ngựa với họ.

Vio giao việc đánh xe cho Hausel, người chăm sóc ngựa của mình. Thợ vườn Ed ở lại trông coi dinh thự, dòng dõi của ông vốn làm công việc này từ bao đời nên ông ấy hiểu rất rõ cần phải làm như thế nào.

Flora hào hứng suốt cả chuyến đi, có lẽ vì em ấy không ngờ rằng mình có thể được du hành cùng Vio. Em phấn khích nói với Rille.

“Ngài sứ giả nỗ lực thật đấy. Ngài ấy chẳng hề từ bỏ và vẫn hết mình dù Rille có quăng cho ngài ấy ánh mắt lạnh giá đi nữa.”

“Phải, ngài ấy khá tuyệt. Nếu là anh, anh sẽ không trụ nổi quá ba ngày.”

Rille vẫn nhìn Cheval như thứ sâu bọ và không thèm để tâm. Dù vậy hắn vẫn luôn cố hết sức để ghi điểm trong mắt cô bằng những việc như giúp đỡ, chủ động khiêng đồ nặng và vân vân,… Nhờ đó mà khối lượng công việc của cô ấy giảm đi đáng kể.

“Nhưng anh ta lơ là nhiệm vụ như vậy có ổn không thế?” Vio bất giác lẩm bẩm. Công việc của hắn là đồng hành với Legion, nhưng Vio nghi ngờ rằng Cheval cũng đã lên kế hoạch quan sát cậu. Song nếu thế thì hắn nên dùng cơ hội này để xác định xem Vio có đang giả vờ hay không, thay vì hiện tại hành xử như một tên ngốc. Hoặc là hắn làm vậy để khiến Vio bớt phần cảnh giác?

“Nhiệm vụ của ngài ấy?” Flora hỏi, dõi mắt nhìn Vio.

Cậu lắc đầu. “Không, không có gì cả. À, Flora. Có vẻ như chúng ta đã vào lâu đài rồi.”

“Cánh cổng bự quá!” Flora trở nên dạt dào hưng phấn khi em nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa. “Nó đẹp hơn cái ở thị trấn Nadar nhiều!”

Vio đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho em gái ngồi yên lại. “Kể từ đây, em nên cư xử như một quý cô đó Flora à.”

“Vâng,” Flora ngoan ngoãn đáp. Em ngồi xuống một cách duyên dáng như một quý cô đúng mực.

---

“Ngài Cheval, cảm ơn vì đã đồng hành cùng ta.” Vio nói khi bọn họ chuẩn bị nói lời chia tay tại tiền sảnh lâu đài.

“Không, tôi mới là người phải nói câu đó. Vô cùng cảm ơn ngài. Đó là một chuyến đi rất thú vị. Mà dù gì đây cũng là lần đầu tiên ngài Violant đến thăm thủ đô hoàng gia kể từ sau buổi ra mắt, hãy gọi cho tôi nếu ngài gặp phải bất cứ vấn đề nào.” Cheval mỉm cười, cúi người chào. Sau đó hắn nhìn thoáng qua Rille trước khi rời đi.

“Cậu không cần phải lo sẽ gặp rắc rối ở thủ đô hoàng gia,” Legion nói. “Sẽ ổn cả thôi. Dù sao cậu cũng đã có tôi bên cạnh rồi.”

“Anh bị đần hả. Chẳng phải đó là cái cớ để gặp Rille của ngài Cheval à?” Calia tỏ ra ngạc nhiên. “Anh là bạn của ngài ta nên hãy tìm một cái cớ nào đó hợp lý để giúp đỡ đi.”

Cô liếc qua phía những người hầu đang dỡ đồ khỏi xe. Rille vẫn chăm chỉ làm việc, môi mím thành một đường thẳng, mà nhóm hầu gái của Flora thì khe khẽ cười. Dường như Rille đã nghe thấy những gì Calia nói.

Mình thấy ngạc nhiên khi Rille không mềm lòng đi chút nào…

Vio rất bất ngờ khi Rille vẫn đối xử thờ ơ như vậy với hắn, vì cậu đã mong tình cảm của Cheval sẽ khiến cô rung động. Nhưng dường như cô ấy cũng không thực sự ghét hắn nên cậu sẽ không can thiệp. Nếu như có một ngày Rille không thể chịu đựng được nữa, cô chắc chắn sẽ cho cậu biết.

Trong khi đang tán gẫu, Jill, trước đó đã đi báo cáo về chuyện bọn họ tới, quay lại với một hầu trưởng nam trẻ tuổi, cao ráo. Người thanh niên này có nước da trắng, đôi mắt và mái tóc màu nâu. Sau lưng anh ta mọc một đôi cánh đen nên có lẽ là một Locana hệ chim.

“Ngài Violant Lesserhain, công nương Flora Lesserhain. Chúng tôi vô cùng hân hạnh được chào đón hai ngài. Tôi là Nildo, phụ trách quản lý các phòng dành cho khách.” Nidlo mặc một bộ đồng phục màu xám, cúi chào đầy tao nhã. Gương mặt xinh đẹp ít thể hiện cảm xúc khiến anh trông như một con búp bê.

“Xin hãy chăm sóc cho chúng ta, Nildo.” Vio chìa cánh tay trái ra cho Flora. “Đi thôi nào, quý cô nhỏ.”

“Vâng.” Flora mỉm cười, đặt bàn tay phải lên cánh tay của cậu. Cả hai hòa hợp tiến bước. Khắp hành lang của lâu đài trải thảm đỏ mềm mại. Đây là lần thứ hai cậu được đi trên những tấm thảm này từ sau buổi ra mắt.

Dường như đã có rất nhiều quý tộc ăn mặc chỉnh tề tập trung tại đây. Ngoại trừ gia đình hoàng gia, Vio và Flora là người có địa vị cao nhất nên cứ thế tiến thẳng không cần để tâm gì. Legion, Calia và Jill đi theo sau.

Nildo dẫn cả nhóm tới căn phòng ở tầng một phía tây của lâu đài, đó là phòng của Vio. Nơi đó nhìn rất rộng rãi và sang trọng. Bên trong được trang trí bằng thảm lót màu xanh lam, rèm cửa và đồ nội thất màu trắng tạo nên cảm giác tinh tế hòa hợp. Những chiếc đèn chùm được Tinh linh ma thuật thắp sáng, tỏa rực cả căn phòng. Bầu không khí ở đây rất giống với bầu không khí trong phòng của mẹ cậu tại dinh thự công tước.

“Đây là phòng của ngài. Còn đây là Martha, Betty và Mary, ba người hầu phụ trách căn phòng này. Nếu ngài có điều gì không hài lòng, vui lòng thông báo cho bọn họ và tôi sẽ đến ngay. Mong ngài có một kỳ nghỉ vui vẻ.”

Sau lời chúc của Nildo, các hầu gái đứng cạnh cửa cũng cúi người chào thật thấp. Vio nói với Nildo, “Đã làm phiền ngươi hướng dẫn rồi.” Sau đó quay sang các cô hầu gái. “Martha, Betty, Mary, ta sẽ được các cô chăm sóc trong một tháng tới. Xin hãy đối tốt với ta.”

“Rất cảm ơn những lời tốt đẹp của ngài,” Các cô hầu gái đáp lại, giọng run run.

“Ta sẽ nhờ ba cô chuẩn bị các bữa ăn. Mọi việc còn lại do quản gia và người hầu của ta xử lý. Các cô không cần phải lo cho ta quá nhiều đâu.”

“Chúng tôi hiểu rồi.” Dường như trông họ vẫn căng thẳng vì một lý do nào đó. Có lẽ là tại bọn họ đã quen với những tin đồn xoay quanh về nhà Lesserhain.

Nildo cũng nhận ra điều này nên liền nói, “Mong ngài thứ lỗi. Họ chỉ là thấy lo lắng khi nói chuyện với quý tộc mà thôi. Một trong những hầu gái sẽ tới ngay khi có tiếng chuông, nên ngài hãy cứ yêu cầu bọn họ tùy ý.”

“Được, ta hiểu rồi. Nildo, ngươi có thể nghỉ ngơi.”

“Vâng. Tôi xin phép.”

Thời điểm Nildo rời đi, Vio yêu cầu các cô hầu gái chuẩn bị trà, đôi môi nở nụ cười chua chát.

---

Ngay khi Vio và Flora đang nghỉ ngơi thư giãn ở trong phòng, mẹ của bọn họ, Viola đến thăm.

“Violant, Flora. Đã lâu không gặp hai đứa. Các con có khỏe không?” Viola cười rạng rỡ, lần lượt ôm cùng hôn lên má của Vio và Flora.

Viola mặc một chiếc váu màu tử đinh hương đơn giản, mái tóc bạch kim được buộc lên hờ hững. Trông bà thật trẻ trung và xinh đẹp, không hề giống một người phụ nữ đã ba con. Làn da trắng ngọc cùng đôi mắt nhạt tím sáng lấp lánh như kim cương càng tôn lên sắc xuân của bà.

Bà tạo cho người khác một ấn tượng giản dị và thuần khiết, tựa như đóa hoa nở rộ khi cười lên.

Thời còn thuộc hoàng gia, bà được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của vương quốc. Cha của Vio và Flora là Elst, đã rơi vào lưới tình với nàng công chúa này.

Hai mươi năm trước, vương quốc đã yêu cầu một số tiền khổng lồ trong trận chống lại nước Clarina. Elst sẵn sàng cung cấp toàn bộ kinh phí cho cuộc chiến, cũng như không cần của hồi môn miễn là Viola kết hôn với ông. Cuối cùng, Elst đã giành lấy chiến thắng về cho vương quốc.

Cho dù có bị công chúng rỉ tai nhau rằng Elst chính là kẻ mua công chúa bằng tiền, hành động đó của ông cũng là xuất phát từ tình yêu dành cho Viola. Ông dành trọn con tim cho bà, cuộc hôn nhân của hai người trước nay luôn hòa hợp.

“Violant, cho mẹ nhìn mặt con nào. Hai năm không gặp mà con đã lớn tới mức này rồi. Con có khỏe không? Hẳn con đã suy sụp rất nhiều trong chuyến hành trình ba tuần nay phải không?” Viola áp tay lên má cậu để kiểm tra.

Vio thấy ngượng khi bị mẹ mình nhìn như vậy, cậu bật cười. “Mẹ à, thật ra con đã vượt qua được nỗi sợ đi ra ngoài trước khi nhận được thư mời… Nhờ đó, con không hề gặp vấn đề gì trong suốt cả chuyến đi cả.”

“Con đã khỏi rồi? Ôi trời, đúng là nhẹ cả người! Tin này làm mẹ mừng thật sự!” Viola vòng tay ôm chặt lấy cậu, dạt dào xúc động. Hương hoa ngào ngạt trên người bà khiến Vio hơi choáng váng.

Flora cười khúc khích, “Mẹ ơi, nếu mẹ cứ ôm anh ấy chặt như vậy thì sẽ tệ hơn đấy.”

“A ha ha, con nói phải. Đầu tiên hãy uống một chút trà… Và sau đó, chúng ta sẽ chuẩn bị trang phục cho con. Chỉ còn bốn ngày nữa là diễn ra bữa tiệc, ta cần phải gấp rút chuẩn bị mọi thứ.”

Viola dẫn Vio và Flora về phía bàn, bắt đầu nói về lịch trình của họ. Dù Vio rất vui khi được gặp mẹ sau một thời gian dài, nhưng thực lòng thì chuyện này khiến cậu phát nản.

Cậu đã sớm chán ghét với việc phải thử đồ. Vio cảm thấy, bị đối xử như một con búp bê thay quần áo còn mệt hơn nhiều so với đi dạo quanh lâu đài.

Nhưng Vio lại chưa từng thắng mẹ, em gái và những người hầu một lần nào cả. Thế nên cậu quyết định làm theo ý họ để chuyện này có thể nhanh chóng kết thúc.

Truyện Chữ Hay