Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, như thể trận mưa như trút nước đêm qua chỉ là ảo ảnh. Dưới thời tiết quang đãng, Flora chạy quanh vườn.
Vio thưởng thức một tách trà đen, mắt nhìn chăm chú cô em gái nhỏ của mình. Một cô bé xinh xắn giữa biển hoa rực rỡ là phương thuốc tốt nhất cho một trái tim mệt mỏi. Cậu có thể cảm thấy sự căng thẳng của mình đang dần biến mất.
“Tôi rất vui vì công nương Flora đã khoẻ và tràn đầy năng lượng trở lại.” Rille mỉm cười.
Vio gật đầu. “Phải.”
Sẽ có một ngày, Flora biết được tất cả những việc làm sai trái của gia tộc Lesserhain. Nhưng trước lúc đó, Vio muốn bảo vệ nụ cười tươi sáng và tâm hồn ngây thơ này khỏi sự thật tàn khốc.
Calia có vẻ gặp khó khăn khi đuổi theo Flora. Nhưng may mắn là em ấy vẫn khoẻ mạnh như trước.
Vio đưa mắt nhìn về phía Rille, “Nhân tiện, hành động của Legi hôm nay trông là lạ. Rille, cô có biết lý do không?”
Kể từ hồi sáng, mỗi lần hai người gặp nhau, khuôn mặt anh sẽ đều đỏ bừng lên. Sau đó, anh liền chạy đi chỗ khác. Vì hiệu suất công việc của đối phương không bị ảnh hưởng nên Vio không xem đó là gì to tát. Dù vậy, Vio vẫn thấy lo lắng. Cậu mong rằng Legi sẽ không có hành vi khó hiểu như vậy nữa trong tương lai.
Một nụ cười ngọt ngào nở trên môi Rille. Tuy vậy, lời cô nói ra lại đầy châm chọc. “Ai mà biết được? Có lẽ anh ta bị đập đầu vào đâu đó?”
Nhìn thấy nụ cười của Rille, Vio có thể cảm nhận được sự căm ghét của cô ấy đối với Legion. “… Cô ghét Legi lắm à?”
“Tôi không thích anh ta.”
Nghe vậy, cậu quyết định không hỏi gì thêm nữa. Sẽ rất rắc rối nếu cậu lỡ chọc phải tổ ong vò vẽ. “Rille, ta có thể xin thêm một tách khác không?”
“Tất nhiên là được.” Cô đáp, quay sang ấm trà. “… Ôi, hết nước nóng mất rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị ấm khác. Xin cậu chờ một chút.” Cô cúi đầu, rời khỏi phòng làm việc với dụng cụ pha trà trên tay.
Sau khi đặt chiếc tách rỗng lại trên đĩa, Vio ngáp nhẹ. Dù có hơi kỳ cục nhưng đêm qua cậu đã bật đèn để ngủ, nhưng cảm tưởng như mình vẫn chẳng yên nổi giấc nào vì cơn ác mộng. Thế nên giờ đây cậu cần nghỉ ngơi một lúc.
Lại lần nữa nhìn khung cảnh yên bình trong khu vườn. Dây thần kinh căng thẳng của cậu dần thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng chầm chậm xâm nhập. Cậu vươn người, một tiếng rên rỉ trầm thấp thoát khỏi môi.
Flora dừng lại bên một bồn hoa, em quay sang nhìn Vio và vẫy tay. Vio đến gần cửa sổ, đáp lại em. Điều đó khiến em càng cười thích thú.
Á, đáng yêu quá đi…
Trong suy nghĩ đó, Vio cảm thấy mình như thể là một tên cuồng em gái.
Đột nhiên, xung quanh tối sầm lại. Cậu nhìn lên trời. Thay vì thấy những đám mây trôi ngang như mình đã tưởng, cậu lại nhìn thấy có thứ rơi xuống. Một tiếng đập âm ỉ đầy nặng nề vang lên khi có vật gì đó va chạm với mặt đất. Ngay giây sau, toàn bộ hoa và đất trong vườn bị thổi bay.
Vion tròn mắt vì sốc. “C… Cái gì?!”
Một sinh vật rơi xuống từ trên trời, nó gầm lên.
Một sinh vật có lớp vảy màu gỉ sắt… Một con rồng.
Flora hét lên, em cúi người lại. Calia ngay lập tức đứng trước mặt em, rút kiếm ra.
“Làm sao một con rồng lại xuất hiện ở đây!”
Trong một thoáng, Vio đã nghĩ rằng là cha và anh trai gửi cho cậu một thông báo khẩn cấp. Nhưng ý nghĩ đó liền tan thành mây khói ngay sau khi người hiệp sĩ cưỡi trên con rồng không chào cậu. Hắn mặt giáp từ đầu đến chân. Do chiếc mũ sắt trên đầu đối phương, Vio không thể nhìn thấy gương mặt hắn.
“Ngươi là ai?! Đây là dinh thự của nhà Lesserhain! Sao ngươi dám ngu xuẩn đến gây loạn?” Calia hét lên.
Nhưng bất chấp lời cảnh báo của Calia, tên hiệp sĩ kia vẫn không đáp lại. Đúng hơn là, con rồng đã đáp lại bằng hành động thay lời của hắn. Nó vung mạnh đầu, đập vào Calia.
Khoảng cách sức mạnh giữa rồng và người rõ ràng là cách biệt xa. Calia không thể nào phòng thủ trước đòn tấn công của nó. Thế nên cô bị đánh bay, lăn ra rìa vườn. Sau đó không động đậy.
Flora ngồi dưới đất, hét lên, “Calia!”
Song, Calia vẫn bất động. Con rồng há to cái miệng như đang chế giễu. Rồi nó lộ ra răng nanh, sẵn sàng nuốt chửng Flora từ trên cao.
Flora ôm đầu co rúm, lại hét thêm một tiếng như muốn xé rách cổ họng.
Ngay lúc đó, Vio chỉ vào khoảng không ở trước mặt em và hô to, “Lắng nghe mong muốn của ta. Tạo ra tấm khiên tối cao của ngươi!”
Một vòng tròn phép màu vàng sáng mở ra trước người Flora, chặn lại đòn tấn công của con rồng.
Nỗi lo cho Flora lấp đầy tâm trí Vio. Cậu dẫm lên khung cửa, nhảy phắt ra ngoài. Chân vừa chạm đất liền lao đi trong tuyệt vọng. Trong vài giây đó, thời gian như trôi chậm lại.
Con rồng ra tiếp đòn tấn công thứ hai, phá vỡ chiếc khiên phép. Những mảnh ánh sáng phân tán trong không khí.
Giữa lúc gấp rút, Vio giơ tay phải về phía con rồng và triển khai ma thuật lần nữa, trong khi đó cậu cũng nhảy tới ôm lấy Flora. “Lắng nghe mong muốn của ta…”
Con rồng vươn rộng bờm của nó khi nó lao vào họ.
"Tạo ra chiếc khiên tối cao của ngươi!" Khoảnh khắc cậu hét lên câu thần chú, một vòng tròn phép lại mở rộng thành một chiếc khiên, đẩy lùi cuộc tấn công của con rồng trong phút chốc.
Một tiếng nổ chói tai vang lên.
“Flora! Flora, em ổn không?” Vio hỏi, cố gắng điều hoà nhịp thở.
“Anh ơi!”
Vio thở hổn hển, nắm chặt đôi vai của em. Flora bám lấy cậu, đôi mắt ươn ướt. Dù đang run rẩy nhưng em ấy không có bị thương.
“Không sao đâu Flora. Anh sẽ bảo vệ em!” Vio ôm chặt em và trấn an, cậu bắn cho con rồng một cái nhìn lạnh lùng.
Sau đó, cậu nhìn thấy con rồng ngừng tấn công, nó sửa lại tư thế của mình. Tên hiệp sĩ đứng dậy trên lưng con rồng, phá lên cười sảng khoái.
“Cậu Violant, lâu rồi không gặp. Bảo vệ ai đó, hửm… Có vẻ như cậu đã trở thành một người đàn ông tốt rồi đấy.” Tên hiệp sĩ kia nói.
Vio cau mày. “Ngươi nói, lâu rồi không gặp? Tên khốn, ngươi là ai?”
Hiệp sĩ nâng tấm che của cái mũ sắt lên. Dù Vio chỉ nhìn thấy đôi mắt hắn, nhưng đôi đồng tử xanh xám quen thuộc đó khiến tim cậu như loạn nhịp.
“E… rik…?”
Một cái tên đầy hoài niệm bật ra khỏi môi Vio. Cậu không thể tin rằng người đàn ông đó đang đứng ngay trước mặt mình. Đây giống như là phần tiếp theo của cơn ác mộng cậu đã mơ thấy vậy.
Erik cười khúc khích. “Trời ạ, trông cậu như vừa nhìn thấy ma quỷ vậy.”
Rille cầm cây chổi trong tay, lao về phía họ. “Chủ nhân!”
"Không! Rille, lùi lại!” Vio hét lên.
Erik thản nhiên ra dấu bằng chân cho con rồng hướng về phía Rille. Đúng như dự đoán, Rille buộc phải dừng bước. Con rồng há to hàm, lao về trước nhằm xé toạt cổ họng Rille… Nhưng ngay lúc đó, có một bóng đen lao ra từ phía bên cạnh.
“Thiêu đốt!” Legion hét lên. May mắn là phép tấn công hệ hoả chỉ cần nói để kích hoạt là đủ.
Một vụ nổ xảy ra, đẩy lùi đầu con rồng. Sau đó Legion đập dùi cui về phía cái mõm của nó.
Con rồng rống lên, nó cong lưng quằn quại. Erik hét vào mặt con rồng đang thịnh nộ nhằm cố kiểm soát nó, nhưng con rồng không chịu nghe lời vì quá đau.
“Rille, cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không?” Legion hỏi, liếc nhanh về phía cô. Cô ngã quỵ xuống đất, đôi chân như bị rút hết sức lực.
“V… vâng, tôi ổn…” Rille đáp. Lắp bắp nói vì vẫn chưa thoát khỏi cơn sốc.
Sau một lát, Jill lao về phía họ.
“Ông quản gia, hãy đưa cô ấy rời khỏi đây.” Legion nói. “Cô ấy sẽ cản đường.”
“Nh… Nhưng!”
“Nghe lời tôi. Đi mau!” Legion nói, giọng điệu nghiêm khắc và không chấp nhận bất kỳ lời từ chối nào. Vậy nên anh đã đuổi được Jill và Rille quay về dinh thự.
Khi cả hai đã rời đi, Legion bước lên trước Vio, nhìn chằm chằm vào con rồng hung hãn. “Cậu Vionlant, cậu ổn chứ?”
Vio che giấu sự khó chịu của mình, cậu giả vờ bình tĩnh hết mức có thể. “À, ổn… Ta ổn. Nhưng giờ anh tính làm gì? Đối thủ của anh chính là một con rồng.”
Legion xoay đầu lại nhìn. Anh tặng cho cậu một nụ cười nhẹ. “Xin hãy yên tâm, cậu Violant. Hầu hết các loài động vật sẽ nổi giận nếu như bị đánh vào mũi. Và cũng chỉ có một con rồng thôi. Một cái dùi cui là đủ.”
“Động vật, hả…”
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có ai đó xem một con rồng nhỏ như loài động vật đơn thuần. Chưa kể, trên lưng nó còn có một hiệp sĩ thành thạo Tinh linh ma thuật. Thông thường sẽ cần hơn năm người để đánh bại bộ đôi như vậy.
Bất kể Vio có thấy choáng váng hay không, Legion vẫn mặt đối mặt với con rồng. “Từ dáng vẻ bên ngoài, ta đoán ngươi là một hiệp sĩ đến từ vương quốc khác. Ngươi dám thể hiện sự thô lỗ như vậy với người nhà Lesserhain, tấm khiên tuyến đầu của vương quốc Istiah, cũng giống như đang tuyên chiến với lãnh địa… không, vương quốc của chúng ta. Mục đích của ngươi là gì?”
Rốt cuộc kiểm soát lại được con rồng, Erik điềm tĩnh trả lời anh, “Tôi chỉ là một trinh sát. Tình cờ nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp nên ghé đến chào hỏi thôi. Hắn cười đầy khinh bỉ, bổ sung, “Ai mà ngờ thằng con quý tộc độc ác này lại có hiệp sĩ phục vụ chứ? Ta có thể biết tên cậu không?”
“Xấc xược! Sao ngươi không tự khai danh tính trước khi hỏi tên người khác?” Legion bực bội nói.
Trông thấy Legion hiếm khi mất bình tĩnh, Vio có cảm giác thật kỳ lạ. Cậu ôm Flora trong vòng tay, nhìn các hiệp sĩ nói chuyện với nhau.
Erik lại cười. Vẫn đứng trên lưng rồng, hắn cúi chào một cách lịch sự. “Xem nào, phép cư xử của ta đâu mất rồi? Ta là Erik Karland.”