Sau khi Legion vừa bước ra khỏi cửa sau, anh liền ôm đầu ngồi bệch, mặc kệ những hạt mưa cứ xối xuống người. Trông anh thật bối rối.
Sao cậu ấy lại có thể bình tĩnh mà nói ra những thứ đáng sợ như thế?!
Hồi Legion còn làm hiệp sĩ cho một quý tộc, anh thậm chí đã từng tắm chung với chủ cũ của mình. Anh chưa từng nghĩ nhiều về chuyện đó. Nhưng bây giờ, anh lại không thể làm vậy với Vio.
Rắc rối quá. Người đó không hiểu bản thân hấp dẫn đến mức nào.
Có lẽ là do những năm tháng bị cha và anh trai coi thường, lòng tự trọng của Vio khá thấp. Không, sự thật là Vio cho rằng cậu không có bất cứ phẩm chất tốt nào.
Thật xót cho cậu ấy vì có một người anh như vậy… Cậu Vio chắc chắn hoàn toàn có khả năng làm con trai của một quý tộc.
Dù là một thị trấn nông thôn hay một ngôi làng, cậu đều cai trị tốt. Cậu sở hữu một tầm nhìn xa và khả năng phán đoán nhạy bén, có thể đưa ra quyết định một cách nhanh chóng. Chỉ cần xem xét những khía cạnh này thôi, Legion đã có thể nghi ngờ liệu các vị quý tộc mười lăm tuổi khác có làm được điều này hay không.
Rupheus phủ nhận tất cả mọi thứ của Vio. Kể cả vậy, Vio vẫn có thái độ hoà nhà cũng như đối xử công bằng với cấp dưới của cậu. Cậu chính là vị chủ nhân lý tưởng của Legion.
Và, vẻ đẹp kia. Chỉ với một nụ cười nhẹ, người dân đã phải ngã mũ trước cậu. Sau khi dành phần lớn thời gian trong ngày để ở bên cậu ấy, Legion càng hiểu thêm về tính cách tuyệt vời của Vio. Điều đó làm anh ngày một sùng bái cậu.
A, không thể nào tắm chung với cậu ấy được. Bình thường cậu ấy đã đủ chói sáng rồi. Giờ lại nhìn thấy cậu ấy khoả thân thì chết mất.
Giống như nhìn thấy thứ gì đó thiêng liêng vậy, nhưng anh cũng mơ hồ muốn chạm vào. Kỳ lạ là Legion chưa bao giờ có cảm giác này đối với chủ cũ của mình. Nhưng bằng cách nào đó, anh cảm thấy mình sẽ chìm sâu vào nếu cứ tiếp tục suy nghĩ.
Legion nhìn những cái cây đung đưa vì gió mạnh ở trong vườn.
Mình không tìm được ai trong khu vực này cả, nhưng trong cơn bão như này thì khó để nghe thấy tiếng gì nếu có ai đó đột nhập vào dinh thự. Ngoài ra còn có chuyện của công nương Flora, thế nên mình phải trở thành tấm lá chắn của họ. Mình phải bảo vệ tất cả!
Hồi lại tinh thần chiến đấu, Legion đứng gác bất động ngay trước cửa. Một lúc sau, cánh cửa mở ra.
“Legi? Ta xong rồi, vào đi.”
“Vâng! Hả, cậu Violant? Bộ đồ kia là sao vậy?!” Legion nói, câu cuối cùng liền nâng tông lên. Nhưng anh nhanh chóng nguỵ trang bằng tiếng ho.
Trái lại, Vio trông bối rối hơn, cậu đứng đó trong chiếc áo choàng màu da. “Không phải là bình thường sao?”
“V… Vâng. Tha thứ cho sự thô lỗ của tôi.”
Chiếc áo choàng này chắn chắc bình thường như một bộ đồ ngủ. Chỉ là vì Vio luôn ăn mặc một cách nghiêm túc nên đây là lần đầu tiên Legion nhìn thấy cậu trong bộ đồ rộng rãi như vậy. Anh cố gắng tránh nhìn vào xương quai xanh lộ khỏi áo choàng của Vio càng nhiều càng tốt.
“Nếu không lau tóc, cậu sẽ bị cảm lạnh đấy.”
“Hở? À, anh nói đúng.” Vio gật đầu.
Véo một lọn tóc bạch kim đang nhỏ nước của mình, cậu khó chịu lẩm bẩm một câu thần chú nhằm hong khô mái tóc. “Lắng nghe mong muốn của ta. Hỡi làn gió xuân nhẹ nhàng. Nổi gió lên đi!”
“Xem. Giờ thì nó khô rồi.” Vio nói như đó chẳng phải vấn đề gì to tát. Nhưng cảnh tượng này khiến Legion muốn choáng váng.
Dù Vio thực hiện thật dễ dàng, nhưng việc sử dụng ma thuật tấn công lại khó một cách đáng ngạc nhiên vì nó đòi hỏi sự điều chỉnh tốt. Nếu không cẩn thận, cậu có thể tự làm mình bị thương hoặc thậm chí là tử vong.
“Cậu Violant chắc chắn là một người giỏi Tinh linh ma thuật nhỉ?”
“Sao? Ta chỉ kết hợp từ những thứ cơ bản mà thôi.”
“Không, không. Tôi đã băn khoăn về chuyện này từ lâu rồi. Cậu không phải khác xa những gì đã được đồn đại ở thị trấn Nada sao?”
“À, ý anh là về vụ ta không có tài năng ma thuật? Nó là sự thật đấy. Ta đã tiến bộ hơn khi đến đây.” Vio dửng dưng trả lời.
Legion bực bội hỏi. “Cậu không đi đính chính sao? Công tước và anh trai cậu chắc chắn sẽ xin lỗi sau khi nhìn thấy thành những tựu bây giờ của cậu.”
“Họ? Xin lỗi?” Dưới ánh đèn nhỏ trong phòng tắm, sự thích thú ngập trong đôi mắt tím của Vio, cậu hỏi. “Anh thật sự nghĩ như vậy sao?”
Legion không khỏi xoay mặt đi. “… Không.”
“Nhỉ? Không có gì thay đổi cả. Ta vẫn vô dụng vì không thể đi ra ngoài. Mà họ lại còn chế giễu ta nhiều hơn. Họ sẽ nói rằng ta có tài nhưng chẳng thể sử dụng được món quà này vào chuyện gì đáng giá. Nếu đúng như vậy, thà bị vu khống còn thấy dễ chịu hơn.”
Legion hoàn toàn không thể phản bác lại, “Cậu Violant, tôi xin lỗi.”
Nhận ra tâm trạng chán nản của Legion, Vio khúc khích cười. “Anh là một người tốt… Nhưng ta chắc rằng số lượng tin đồn về ta giờ ngày càng tăng hơn. Có lẽ tiếp theo bọn họ sẽ nói ta là kẻ ích kỷ vì đã độc chiếm kiếm sĩ giỏi nhất vương quốc.”
“Dù ngài Rupheus là người đã ích kỷ sa thải tôi?”
“Đối với anh ấy thì đó chẳng là gì bất thường cả. Hiện tại anh đã nhận ra bản chất của anh ấy, đừng để anh ấy bắt được điểm yếu nào của anh. Nếu bất cẩn, anh sẽ bị ăn sạch không còn chừa xương.” Vio xoẹt tay ngang cổ một cách nghịch ngợm. Nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc. Legion rùng mình vì anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra được cảnh đó.
“Trong trường hợp của ta, anh ấy sẽ để ta yên vì ta là em trai ruột. Ta rất biết ơn vì điều đó.” Vio lẩm bẩm không chút bận lòng.
“Cậu Violant, tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?”
“Được thôi, nhưng… anh có thể vào phòng ta sau khi tắm không? Ta thấy hơi khát.”
“À, tôi xin lỗi!” Legion nói, nhớ ra bọn họ vẫn đang ở trong phòng tắm. Anh vội cúi đầu chào.
“Không sao đâu, hãy ngẩng đầu lên đi. Này, ta đáng sợ đến vậy sao?”
“Không đời nào. Tôi chưa từng gặp cậu con trai quý tộc nào hiền lành hơn cậu Violant cả?”
“Thế sao anh lại phản ứng thái quá như vậy?”
“Đó là… Ừm. Xấu hổ thật, nhưng tôi sợ cậu ghét tôi.”
Vio ngạc nhiên trước câu trả lời của anh, nhưng sau đó trên môi cậu nở một cười nhẹ. “Ta chỉ khinh thường những kẻ phản bội. Nếu anh không phải, ta sẽ không ghét anh.”
“Tôi sẽ không bao giờ phản bội cậu!”
“Thế thì quả là nhẹ lòng. Những lo lắng của hai chúng ta sẽ giảm bớt đi một phần nhỉ? Vậy, lát gặp lại nhé.”
Sau khi Vio rời đi, Legion lại ôm đầu bối rối. Đời này chắc chắn là bại dưới tay cậu ấy rồi!
Cậu ấy sẽ còn đánh cắp trái tim mình bao nhiêu lần nữa đây? Thật không công bằng, thấy sầu quá…