Sau bữa trưa muộn, Flora bắt đầu buồn ngủ. Nhận ra điều đó, Vio bế em vào phòng dành cho khách. Sau khi đặt em lên giường, cậu đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại rồi thở phào nhẹ nhõm. Khi Vio ngẩng đầu lên, chuẩn bị về phòng thì bắt gặp Anna và Calia đang đứng ở trước mặt với vẻ khó chịu.
Anna cúi đầu nói: “Xin ngài tha thứ cho tôi, ngài Violant.” Bà là một người phụ nữ đã ngoài ba mươi, có đôi mắt màu đỏ và mái tóc màu chàm. Làm một người hầu gái kỳ cựu, bà đã phục vụ Flora kể từ khi Vio vẫn còn sống ở thị trấn Nada. “Tôi đã chuẩn bị để chấp nhận hình phạt dành cho sai lầm của mình.”
“Tôi cũng vậy.” Calia nói.
Cả hai gục đầu xấu hổ, sắc mặt tái nhợt. Vio chăm chú nhìn họ, nở nụ cười gượng gạo. Cậu khẽ thở dài một hơi. Phản ứng như vậy khiến bờ vai của cả hai người phụ nữ run lên.
Mình đáng sợ đến vậy sao? Cậu ngượng ngùng gãi má. Vio nguyên gốc là một nhân vật phản diện trong “Nàng công chúa khiêu vũ cùng màn đêm”, cậu ta chắc chắn rất đáng sợ. Sống giữa sự bất công của cha và anh trai, còn bị một hiệp sĩ mà mình tin tưởng phản bội khiến cậu ta như mất niềm tin vào tất cả mọi người. Cũng khiến cậu ta đối xử tệ với những người xung quanh.
Mặc dù Vio của hiện tại ghét các hiệp sĩ, nhưng cậu không mất lòng tin vào người khác. Ngược lại, cậu càng biết ơn những người hầu của mình. Họ đã hỗ trợ cho cuộc sống của một người không thể bước ra khỏi dinh thự như cậu rất nhiều. Nếu họ chọn từ bỏ Vio, cái chết chính là thứ đã định sẵn ngay trước mắt cậu. Thế nên kể từ sau sự kiện xảy ra vào ngày đông đó, cậu chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo với những người hầu của mình. Thành thật mà nói, cậu cũng không hề phạt ai chết cả. Thế nên Vio chẳng thể hiểu nổi sự sợ hãi đối với cậu của bọn họ.
“Tại sao ta phải trừng phạt các cô? Chủ nhân của cô là Flora.”
“Nh-Nhưng sẽ không có gì lạ nếu phu nhân hay ngài Rupheus chặt đầu chúng tôi vì sai lầm này.” Anna nói với thanh âm run run.
Vio lại thở dài. “Cả hai đều đã bị trừng phạt.”
“Hả?” Giọng của hai người trùng xuống.
“Mặt mày tái mét, giống như đang ở trên bờ vực của cái chết. Ngoài ra, chỉ cần nhìn thoáng qua ta cũng có thể thấy các cô đã tự ngẫm về những sai lầm của mình. Ta không cần phải khiển trách các cô thêm nữa đâu nhỉ? Chưa kể, các cô cũng đã biết phải làm gì trong tương lai rồi chứ.”
Vio quét mắt nhìn từ Anna sang Calia. Anna gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm. “Tôi sẽ không rời mắt khỏi công nương Flora nữa. Nếu tôi phải đi, tôi sẽ đảm bảo có người ở bên cạnh cô ấy thay tôi.”
“Tôi cũng vậy.” Calia nói. “Tôi sẽ không để cô ấy lại, đặt biệt là ở bên ngoài.”
Vio gật đầu đồng ý. “Ta biết sẽ khó để chăm sóc cho một đứa trẻ giàu năng lượng, nhưng ta sẽ giao sự an toàn của em ấy lại cho các cô. Ngoài ra, đừng bận tâm đến việc phải báo cáo chuyện này lại cho cha và anh trai ta. Hãy thông báo với những người khác nữa.”
“Vâng.”
“Theo ý cậu.”
Hài lòng với câu trả lời của bọn họ, Vio vỗ tay để đập tan bầu không khí nặng nề. “Vậy, cuộc trò chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc. Hiện tại, có một người hầu khác tên là… Gina, nhỉ? Dù gì cô ấy cũng đang chăm sóc cho Flora, thế nên cả hai có thể tiếp tục nghỉ ngơi. Các cô trông có vẻ phờ phạc. Flora sẽ lo lắng nếu em ấy nhìn thấy dáng vẻ này của hai người. Được rồi, yêu cầu Rille chuẩn bị đồ uống cho hai người đi.”
“Nhưng…”
Vio nhanh chóng giơ tay lên. “Đây là mệnh lệnh. Hãy từ từ uống hết. Nếu chưa đầy một phút mà cô đã quay lại, ta sẽ nổi giận. Đi đi.”
Họ kinh ngạc nhìn nhau, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận quyết định của cậu. Hai người cúi chào rồi đi xuống cầu thang.
Sau khi bọn họ rời đi, Vio thở dài một hơi. Cậu xuống cầu thang đi đến sảnh vào. Mình cần phải nói với Flora để sau này bảo vệ họ khỏi cha và anh trai.
Tại sảnh vào, Jill đang nói chuyện với kiểm tra viên Rourke.
“Rourke? Sao vậy, trong thị trấn xảy ra chuyện gì à?” Vio hỏi.
Rourke ngước nhìn cậu khi nghe thấy câu hỏi. “Ôi, ngài Violant!” Sau đó ông ôm chiếc mũ dưới cánh tay, cúi đầu chào Vio. “Ừm… Tôi chỉ đến… với tư cách là… người đại diện, và…”
“Cái gì?” Vio nghiêng đầu, hỏi với vẻ rối rắm.
Jill cười nói, “Người dân trong thị trấn đến thăm cậu, thưa cậu chủ. Hiện họ đang đợi ở bên ngoài. Cậu có thể dành cho họ một ít thời gian được không?”
“Người dân thị trấn? Ta xin lỗi, nhưng ta không thể rời khỏi dinh thự.”
Rourke bối rối nói, “A… À! Chúng tôi biết về tình trạng của ngài Violant. Chỉ cần ngài có thể nhìn họ từ cửa sổ là đã đủ rồi… Tôi thành thật xin lỗi vì sự vô lý của mình!”
“Bình tĩnh. Ta không có trách ngươi…”
Rourke rất giỏi trong công việc của ông ta, nhưng lại dễ trở nên bối rối khi đối mặt với một người có địa vị cao. Khi nhìn thấy ông lại bắt đầu lúng túng như thường lệ, cậu trấn an.
“Chuyện gì vậy?”
Legion với gương mặt nghiêm khắc, vội tiến lại gần bọn họ. Vì khi bước đến không tạo ra bất cứ âm thanh nào, nên thời điểm anh lên tiếng đã khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Vio nói, “Có vẻ như người dân thị trấn đang tụ tập ở bên ngoài.”
“Tôi có nên đuổi họ đi không?”
Nhận ra Legion trở nên cảnh giác, Vio lập tức nói, “Không sao đâu. Nếu định làm hại ta, bọn họ sẽ không đợi ở bên ngoài đâu nhỉ?”
Rourke lại lần nữa hoảng loạn, xua tay nói: “Không, chúng tôi không phải muốn làm hại ngài! Mọi người chỉ là lo cho công nương Flora. Họ chỉ mong được biết tình trạng của công nương.”
Jill bổ sung, “Tôi đã nói với họ rằng cô ấy vẫn ổn, nhưng họ vẫn không nghe. Có lẽ người dân thị trấn sẽ cảm thấy yên lòng nếu được nghe chính cậu chủ nói.”
Vio liếc sang Legion. “Thấy chưa? Sẽ ổn thôi.”
Vẻ mặt Legion liền dịu xuống. “Vâng.”
Đoán chừng chỉ có khoảng năm người ở bên ngoài dinh thự, cậu bảo Jill mở cửa ra. Nhưng trái với mong đợi, trước cửa lại chật kín người. Giây phút họ nhìn thấy Vio, bầu không khí trở nên xôn xao, nhộn nhịp.
“Cảm ơn vì đã đến tận nơi để gặp em gái ta. Ta xin lỗi, nhưng em ấy vừa mới ngủ. Vậy nên xin vui lòng giữ im lặng.” Vio nói, đặt ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Nháy mắt, đám đông đều lấy tay che miệng. Một cảnh tượng đầy hài hước và vui nhộn, nhưng Vio chỉ thấy nhẹ nhõm vì họ đã ngoan ngoãn nghe lời cậu.
Nhớ lại cái cách anh trai đã nói chuyện với thường dân, cậu trầm giọng và nói một cách trang trọng nhất có thể. “Xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Ta là Violant Lesserhain. Với tư cách là người cai trị của thị trấn Leca và làng Amade, ta rất vui được gặp mặt mọi người. Cảm ơn tất cả đã cố gắng hết sức trong việc truy tìm thủ phạm và bảo vệ an toàn cho em gái của ta ngày hôm nay. Ta rất biết ơn.” Vio nở nụ cười nhạt.
Cuối cùng, người dân chỉ biết lặng lẽ gật đầu. Vì lý do nào đó, một số người phụ nữ lớn tuổi và trưởng thành đã bật khóc. Cậu nhìn thấy liền giật mình, ra hiệu cho Rourke, hỏi nhỏ: “Rourke, xin lỗi vì đã hỏi, nhưng tại sao họ lại khóc vậy? Ta không nhớ mình đã nói lời nào quá đáng với họ.”
“À. Ngài cứ kệ đi. Họ chỉ khóc vì cảm động thôi. Bọn họ luôn muốn được gặp người đã cứu thị trấn thông qua việc sử dụng nhưng bông hoa Leca.”
“H… Hả? Thật sao?”
Chẳng thể nào hiểu nổi lý do họ rơi nước mắt, Vio quyết định để yên. Có vẻ như cậu không hề làm tổn thương tình cảm của họ.
Cậu quay sang người dân thị trấn một lần nữa, nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể, “Ta xin lỗi vì chỉ có thể chào mọi người từ chỗ này. Hiện giờ đã ổn cả rồi, vậy nên hãy quay về nhà đi. Cảm ơn tất cả rất nhiều vì ngày hôm nay.”
Thời điểm Vio vẫy tay chào tạm biệt, mọi người cũng đáp lại, rồi họ cúi đầu và lặng lẽ quay về thị trấn. Sau khi bóng dáng của họ khuất dần, Vio quay sang Jill và yêu cầu ông đóng cửa. Khi Vio quay người lại, Rourke cũng đang cúi đầu thật sâu, ông nói. “Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã lắng nghe yêu cầu ích kỷ của tôi.”
“Không, ta rất vui vì đã đồng ý. Đúng hơn là, ta nghĩ mình đã đối xử bất lịch sự với họ khi không thể đi ra ngoài. Ta xin lỗi.”
Rourke tuyệt vọng trấn an. “Không, không, xin đừng nói như thế! Mọi người đều hiểu tình trạng của ngài, nên tôi chắc rằng không một ai nghĩ đó là điều thô lỗ cả!”
Và rồi ông liên tục nói lời cảm ơn trước khi rời khỏi dinh thự.
“Cậu chủ, vừa rồi cậu đã rất tuyệt vời. Tôi không thể chờ để thông báo cho phu nhân tin vui này!”
“Jill! Ông phóng đại quá rồi. Ta chỉ chào hỏi ngắn gọn thôi mà.”
Vì một lý do nào đó, Jill đã mừng đến phát khóc.
Bất ngờ trước cảm xúc bộc phát của ông, Vio đưa sang một chiếc khăn tay.