“Anh ơi, đây là những gì chúng em mang theo. Mấy cái này là của mẹ, còn mấy cái kia là của em.”
Hai người hầu của Flora, người đánh xe, và Rille ôm theo hàng núi hành lý của em vào dinh thự. Vio bị sốc khi trông thấy cảnh tượng này. Lướt sơ qua, phần lớn trong số đó gồm có quần áo, trang sức và thực phẩm.
“Anh rất vui, nhưng… em lại đem quá nhiều rồi nhỉ?”
Cậu tự hỏi làm sao em ấy có thể chất một đống món đồ này vào chiếc xe ngựa. Khi thấy cô em gái nhìn mình, cậu mỉm cười. “Cảm ơn em, Flora. Anh chắc chắn sẽ viết một lá thư gửi cho mẹ.”
“Xin hãy làm vậy. Mẹ giận anh lắm đấy. Bà bảo bà vẫn chưa nhận được bất cứ lá thư nào từ anh hết.”
Anh cười khúc khích. “Nhưng em biết là anh vẫn hồi âm ngay khi có thể mà? Anh thật sự không có gì để viết cả.”
“Đừng có nói vậy.” Flora bĩu môi. “Em cũng mong được nhận những lá thư từ anh.”
Flora thật đáng yêu.
Vì kiếp trước là con một, Vio không thể tìm được đâu mới là điểm đáng yêu nhất của em gái nhà mình. Cậu ấy thậm chí sẽ nở một nụ cười toe toét nếu bất cẩn. Hiện tại, cậu đang gắng sức kiềm chế cơ mặt của mình để nhìn trông vẫn bình thường. “Nhưng Flora này, em không nghĩ rằng quần áo có hơi nhiều sao?”
“Mẹ đã rất nhiệt tình với chúng đó. Em đề cử cái này!” Flora nói, trong tay là một bộ quần áo sang trọng, trên nền trắng là đường thêu bạc, được trang trí bằng những món trang sức.
Một nụ cười gượng lướt qua môi cậu.
Mình mặc bộ này đi đâu được chứ?
Bộ đồ này chắc chắn chỉ phù hợp với những buổi dạ hội hoặc khiêu vũ. Người không thể bước ra khỏi dinh thự như Vio, sẽ không bao giờ có cơ hội để mặc nó. “Ồ… ồ, thật sao? Cảm ơn em nhiều. Rille, cô có thể sắp xếp quần áo và chuyển chúng đến phòng của ta được không?”
“Rõ.”
Flora quay sang một trong những người hầu của mình. “Anna, hãy hỗ trợ cô ấy.”
“Tôi biết rồi, thưa công nương.”
Những người hầu ngay lập tức bắt tay vào việc phân loại đồ đạc. Trong khi đó, Vio cùng Flora thưởng thức trà và đồ ngọt. Nhận ra các hiệp sĩ đang đợi lệnh ở trước cửa, Vio bảo Legion đi đi. Flora cũng làm theo, cô nói, “Calia, cô cũng có thể ra ngoài. Hãy đi nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng. Vậy tôi xin phép. Vui lòng gọi cho tôi khi cô ra ngoài.”
“Được.”
Sau khi Legion và Calia rời đi, Flora hỏi. “Anh ơi, sức khoẻ của anh sao rồi?”
“Anh vẫn ổn. Giữ bí mật nhé, nhưng anh cảm thấy rất vui vì không có cha và anh trai ở đây.”
Flora tỏ vẻ chán nản: “Em chắc chắn cha và anh trai sẽ hiểu rõ giá trị của anh vào một ngày nào đó.”
“Sẽ rất tuyệt nếu điều đó xảy ra.” Vio nói. Tuy nhiên, trong lòng cậu lại tin rằng ngày đó sẽ không bao giờ đến. Cậu đã từ bỏ việc cố gắng giành lấy sự công nhận của họ.
Flora thay đổi chủ đề: “Ở đây thật yên bình và dễ chịu. Em có thể ra phía sau được không?”
“Cứ làm những gì em muốn. Em sẽ dành một tháng ở đây nhỉ? Không cần phải gấp. Thời tiết vào mùa này rất tuyệt, vậy nên em có thể ra ngoài bất cứ khi nào mình thích.”
“Thật sao? Ở thị trấn Nada, trời luôn đổ mưa vào thời điểm này trong năm. Siêu khủng khiếp. Em còn tưởng rằng nơi nào cũng giống nhau.” Flora nói, thanh âm ngập tràn vui sướng, đôi mắt tím của em sáng lấp lánh.
---
“Tôi đã rất ngạc nhiên đấy, ngài Legion. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp ngài ở nơi xa xôi này.”
Khi các hiệp sĩ rời khỏi phòng khách, họ đi ra bên ngoài dinh thự theo yêu cầu của Calia. Hiện tại, bọn họ đứng cạnh nhau và trò chuyện dưới bóng cây cao.
“Cô đã nghe về việc ngài Rupheus sa thải tôi rồi phải không? Sau đó, phu nhân tuyển dụng tôi và gửi tôi đến đây. Tôi đã gặp may.”
“Anh hẳn không có tham vọng gì nhỉ? Anh không thể nào hy vọng sự nghiệp của mình sẽ tăng tiến nếu ở một nơi như thế này được.” Calia nói với chất giọng trêu chọc. Cô nheo đôi mắt màu nâu nhạt. “Cái thứ trên thắt lưng anh là gì vậy? Thanh kiếm của anh bị gì sao?”
“À, cái này?” Legion hỏi, cầm cây dùi cui treo bên hông. Mặc dù anh gọi là dùi cui, trông nó vẫn giống một thanh kim loại có tay cầm hơn.
“Cậu Vionlant không thích kiếm, vậy nên tôi đã làm nó. Sẽ rất nguy hiểm nếu xảy ra chuyện gì đó mà tôi lại không có vũ khí. Cô Calia, cô không nên đeo kiếm trước mặt cậu Violant trong thời gian ở đây.”
“Ồ, vậy tin đồn đó là thật?”
“Tin đồn?”
“Phải. ‘Kẻ hèn nhát sợ kiếm’.” Khoảng khắc cô vừa thốt xong câu đó, Legion đâm ngay cây dùi cui vào mặt cô, chỉ còn cách có vài milimet.
Calia giơ cả hai tay lên nhằm xin tha. “Này, này. Tôi không có nói như vậy.”
“Nếu cô nói những lời đó ra trước mặt cậu Violant, tôi sẽ không để yên đâu.”
“Thật là một gã đáng sợ. Dù tôi có thô lỗ đến mấy, tôi vẫn sẽ giữ thái độ tôn trọng đối với chủ nhân của dinh thự này.”
Mặc dù ngoài miệng nói như đang sợ hãi. Nhưng thật ra đôi mắt của Calia vẫn ánh lên nét tinh quái. Legion cất dùi cui, có điều anh vẫn nhìn cô đầy cảnh giác.
Tại điền trang của công tước ở thị trấn Nada, có một tin đồn được lưu hành giữa các hiệp sĩ nam. Đó là Calia khi tức giận sẽ biến thành “Hồng sư” hung dữ. Vì tính cách của mình, cô khao khát trở thành một hiệp sĩ bất kể mang trong người dòng máu quý tộc. Có thể sẽ có một số kẻ không coi trọng cô ấy vì giới tính, nhưng cô chắc chắn sẽ khiến bọn họ bất ngờ với năng lực của mình.
“Tại sao cô Calia lại trở thành hiệp sĩ của em gái cậu Violant? Không phải cô phục vụ dưới trướng ngài Rupheus sao?”
“Vui vẻ lên đi. Giờ anh đã có một chiến hữu rồi đấy.” Cô nói. “Tôi cũng bị hắn sa thải. Hắn muốn tôi lên giường với hắn nhưng tôi đã từ chối.”
Calia đặt tay lên cổ, vẻ mặt bình thản. “Cái tên đó rất coi thường phụ nữ. Bị đuổi đi làm tôi thấy siêu sảng khoái. Khi đang chuẩn bị rời khỏi dinh thự, tôi tình cờ thu hút sự chú ý của công nương Flora, cô ấy nói rằng cảm thấy tôi thật tuyệt khi một người phụ nữ có thể trở thành hiệp sĩ. Đương nhiên là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài phục vụ cô ấy nhỉ?” Calia cười toe toét. “Hơn nữa, tôi thích những thứ dễ thương.”
“Nếu các hiệp sĩ trong dinh thự công tước nghe thấy cô nói vậy, họ chắc chắn sẽ ngất xỉu. Rồi? Cô kéo tôi đến đây chỉ để nói mấy thứ này?”
“Không đời nào! Dạo gần đây, vương quốc Ruslan dường như đang có âm mưu gì đó. Mặc dù khu vực phía nam sẽ nguy hiểm hơn ở nơi này, nhưng vương quốc Ruslan vẫn là tiếp giáp với dãy núi Alpé. Hãy cẩn thận.”
"Vương quốc Ruslan?" Legion không khỏi dời tầm mắt qua hướng dãy núi Alpé. Dãy núi dốc còn được gọi là “Núi quỷ”. Có tin đồn rằng nó có thể giết chết người dám bước lên đó. Có một con đường núi nối liền giữa thị trấn Leca và vương quốc Ruslan, nhưng nếu bọn họ thật sự xâm lược, lựa chọn duy nhất chỉ có thể là đi từ phía nam. “Nếu họ cố gắng đến đây, chẳng phải vương quốc sẽ chặn bộ binh của kẻ địch lại ở khu vực phía nam sao? Chúng ta có cần phải lo lắng đến vậy không? ”
Calia chỉ ngón tay lên, xuyên qua những tầng cây. “Vẫn còn bầu trời nhỉ? Có vẻ vương quốc Ruslan gần đây đang huấn luyện những con rồng. Thị trấn Leca từng là một thị trấn nông thôn, nhưng giờ nhờ các loại mực và kẹo làm từ hoa Leca, thị trấn này đã trở nên nổi tiếng. Anh không thể nói rằng chiếm được nơi này sẽ không đem lại bất cứ lợi nhuận gì cho họ.”
“… Tôi hiểu rồi.” Legion cau mày, tự hỏi liệu mình có đang lạc quan quá hay không. “Tôi sẽ truyền đạt chuyện này lại cho cậu Violant. Tôi chắc rằng cậu ấy sẽ làm gì đó để giải quyết.”
“Chà, sẽ tốt hơn nếu như không có gì xảy ra.”
Legion và Calia tiếp tục cuộc trò chuyện, bọn họ nhìn lên dãy núi Alpé một lần nữa.