::
Lorencia Đệ Tam Vệ Thành, Lord Castle
The Innovators vừa mới dịch chuyển sang MU Continel, ngay lập tức, họ rùng mình như đang ở trong phòng lạnh cấp đông.
Bất kể là người bình thường hay là Walker đều thấy được những thứ chết chóc xẹt qua cổ, sau đó là cảm giác như cả thế giới bị hủy diệt và tàn phá mà họ đang ở trong đó, chứng kiến mọi thứ bị vỡ tan tành, kể cả cơ thể của họ.
Nguồn của những cảm xúc đó là Shaka de Virgo.
Chúa tể đã dịch chuyển sang MU Continel, y đã chiến đấu với Nim nhiều ngày liền và luôn ở trong trạng thái sát phạt nhất có thể, trong cái khí chất của y lúc này còn có cả những thứ thuộc về Hion.
Thần và Chúa tể đã phối hợp quá lâu rồi, đến mức mà nơi Shaka de Virgo, những người đổi mới nhận thấy đường gươm vô hình của Thần đang lướt qua cuống họng họ.
Phạm Nhã ngồi bệt xuống đất, bộ giáp, quyền trượng và áo choàng thu nhỏ và bay vào trong cơ thể, y nhận ra những người bạn của mình đang bị sợ hãi nên phải cố gắng hết sức để dằn những thứ cuồng loạn xuống tận đáy lòng.
Thế nhưng việc này chẳng hề dễ dàng.
Cảm giác mà chúa tể tạo ra quá dữ dội, dù đã khắc chế, y vẫn khiến cho những người bên cạnh e dè.
Đây là một vị chúa đã giao chiến với Nim trên không gian, hầu như không nghỉ lấy một giây.
Thường có truyền thuyết kể lại khí thế của tướng quân trở về từ sa trường, cái khí thế của Shaka de Virgo lúc này còn hơn vậy nữa vì anh ta phải đương đầu với thứ tai ương khủng khiếp nhất vũ trụ, có thể tuyệt diệt mọi hành tinh, thiên thể, các ngân hà và vì sao.
Có lẽ người duy nhất không cảm thấy sợ chúa tể, chính là Miharu, cô gái nhìn Phạm Nhã chằm chằm, với cô, trông chúa tể lại càng oai hơn.
Tuy y tỏa ra những thứ chết chóc và khó chịu thật sự nhưng Miharu chẳng hề thấy sợ chút nào hết, ở trên vũ trụ cô cũng từng cảm nhận được chúng từ trong buồng lái của Gundam Exia.
Chính "con quái vật" đó đã cứu cô, hết lần này tới lần khác.
Nó bảo vệ Miharu bé nhỏ.
Phạm Nhã nói: "Tôi đi ra ngoài dạo một chút, khi khác quay lại."
Chúa tể lại nhìn sang Katie: "Katie à...!"
Katie gật đầu: "Tôi nghe đây, anh có gì dặn dò tôi?"
"Nhắn với cô Trang, phải sống, đó là mệnh lệnh."
Phạm Nhã nói, chẳng có bàn trước nhưng khớp với giọng điệu của anh Tuân một cách kỳ lạ: "Tôi muốn khi về đây vẫn thấy cô ấy."
Chúa tể đi ra ngoài, Thoth chạy theo, quân sư vịn vai phó chủ tịch, dù gã cũng thấy khí chất của Shaka de Virgo thật đáng sợ nhưng phải cố kiềm lại để dặn dò anh ta:
"Nếu đã ra ngoài, vậy thì...!anh bay thẳng qua Thành Trì Trung Tâm Davias đi, hỏi ngài Leonidovich Hopner cách để tạo ra thế giới nhân tạo, kể cho ngài ấy về Nim và nếu được thì hỏi ngài ấy các điều kiện để chúng được sinh ra."
Phạm Nhã gật đầu.
...
Đợi Chúa tể đi rồi, những người đổi mới, trừ Miharu, mới thở phào một cách nhẹ nhõm.
Shen Long lắc đầu:
"Anh ta đã mạnh đến mức này rồi, nhớ lúc đầu khi gặp nhau tôi còn cảm giác giữa chúng tôi không có chênh lệch quá lớn, hiện tại, anh ta chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể làm cho tôi khiếp đảm."
Hope vươn vai: "Cảm giác như đứng kế bên một con cọp vậy."
Chien the Great thì chạy tới chỗ Anubis, nắm tay cô tiến sĩ: "Ôi, người yêu của anh, em có sợ không, em sợ không, anh sẽ mắng Shaka de Virgo cho em."
Tiến sĩ đỏ mặt, rụt tay lại.
Shen Long xỉa: "Khoác lác là giỏi."
Hoàng, trước khi dịch chuyển thì trốn về phòng tại dỗi Trang, Nhã rời đi một lúc thì anh ta mới chạy ào qua phòng chiến lược của The Innovators và gào lên: "Mọi người qua chỗ Trang coi nó thế nào."
Cả đám nối đuôi nhau đi theo Hoàng, họ dừng trước phòng của Aegis Hopner, chẳng ai gõ cửa để làm phiền họ, cánh cửa này sẽ được mở bởi người ở bên trong, các Innovator biết giờ phút khi cánh cửa đó mở ra, họ sẽ nhìn thấy Trang, hoặc là...!chỉ có mỗi Aegis Hopner mà thôi.
Katie bật bluetooth, cô viết một cái note rồi bắn air drop qua cho Trang, ở đây không có sóng điện thoại hay Internet nên họ phải làm vậy:
"Shaka de Virgo, Phó chủ tịch ra lệnh cho cô phải sống."
...
Trang mở điện thoại, cô đọc và cười.
Rồi cô lại đối mắt với Aegis Hopner, vị Nguyên lão vẫn vậy, đang ngồi cạnh bên và nhìn cô chằm chằm: "Em đã trở lại rồi?"
"Vâng."
Aegis Hopner nói, vẫn bằng một thứ tiếng Việt khá lưu loát: "Và em vẫn quyết định sẽ nhận ban ân từ tôi?"
Trang gật đầu.
Nguyên lão thở dài.
Trang chưa bao là một người bốc đồng.
Cô gái nhìn có vẻ yếu đuối này, trước bất kỳ tình huống nào cũng luôn cố gắng để giữ bình tĩnh, phân tích kỹ càng mọi thứ.
Cô đã thật sự cố gắng và Aegis Hopner thấy sự tiến bộ trong từng ngày của cô.
Đó cũng chính là một trong những lý do khiến Aegis Hopner yêu thương cô.
Trang có cách đơn giản hơn để sống, nhưng cô lại chọn cách khó khăn, người con gái này muốn trở thành một Walker để có thể thoát khỏi cái yếu nhược của cơ thể con người bình thường.
Để có thể làm được công việc của mình một cách tốt hơn.
Trang vẫn nhìn Aegis Hopner, cô trông thấy sự thống khổ trong ánh mắt và biểu cảm của vị Nguyên lão, cô biết, sẽ thật đau đớn cho anh ta, nếu mình chết trước mặt anh, ngay bởi sự ban ân của anh.
Nhưng đây là lựa chọn của Trang, cô khó mà đáp lại tình cảm của Aegis Hopner nhưng cô muốn Nguyên lão biết mình tin tưởng anh, và nếu cô chết, cô cũng muốn được chết trong vòng tay của một người yêu thương mình.
Aegis Hopner nói: "Tôi...!luôn muốn có một gia đình của chính mình và những đứa con, tôi luôn khát khao có một cuộc sống như vậy.
Một ngọn lửa yên bình trong lò sưởi, những đứa trẻ đáng yêu chạy xung quanh chiếc ghế sô pha của tôi và một người vợ đang cùng tôi đọc sách."
Nguyên lão vươn tay, như muốn chạm vào mái tóc của Trang: "Cho phép tôi nhé?"
Trang gật đầu.
Aegis Hopner mỉm cười, anh ta đan những ngón tay lên mái tóc dài, đen và suôn mượt của người phụ nữ, anh đã muốn làm thế này từ lâu rồi.
"Tôi ước gì người vợ đó có thể là em và những đứa con sẽ có gương mặt của em, chúng sẽ thật xinh xắn."
"Trang ơi."
"Dạ?"
"Có thể nói cho tôi nghe về em được không, em đã có một cuộc sống như thế nào?"
Trang mỉm cười: "Ở đất nước em, có một món ăn gọi là lẩu.
Một nồi lẩu bao gồm một bếp đang đỏ lửa và nồi nước dùng đang sôi, các món ăn sống được để xung quanh và người ăn gắp đồ ăn sống bỏ vào nồi nước dùng, đợi chín tới và ăn nóng."
Aegis Hopner im lặng để lắng nghe, anh ngạc nhiên khi nhận ra cô không xưng "tôi", mà xưng em, điều đó khiến anh muốn ôm Trang lắm nhưng anh chẳng dám, trước khi cô xuyên không, anh đã làm điều đó với sự bộc trực không tả nổi vì những vỡ òa của cảm xúc.
Nhưng giờ, anh không dám.
Mà Trang, thì như hiểu Aegis Hopner vậy, cô ngồi xích lại gần, sát bên Nguyên lão và tựa đầu lên vai anh, cử chỉ của cô khiến Aegis Hopner rung động.
Trang nói: "Nhà em bán lẩu dê, ở gần trường cấp hai của em, trường Đồng Khởi.
Thế là lũ bạn hay chọc em là Trang dê."
"Trang dê? Nghe dễ thương đó chứ."
Trang giải thích: "Bởi vì ngài chưa hiểu hết tiếng Việt, dê có nhiều nghĩa lắm, ngoài là danh từ chỉ động vật ra, đôi khi người ta dùng chữ dê để mô tả các hành động...!sàm sỡ nữa.
Một người có máu dê nghĩa là có tính dâm đãng ham mê tình dục...!"
Aegis Hopner giận sôi lên: "Sao chúng nó dám bảo em như thế!"
Trang phì cười, sự nghiêm túc của người đàn ông này khiến cô thấy hào hứng lắm:
"Thì toàn là con nít cả mà, hồi đó bọn em ghẹo nhau dữ dội lắm, ngài biết sổ liên lạc không? Nó là một tờ giấy để giáo viên có thể nhận xét tình hình học tập của trẻ con với phụ huynh ấy, bọn em hay tìm cách liếc trộm sổ liên lạc của đứa mà mình ghét."
"Để làm gì vậy?"
"Để biết tên cha và mẹ của nó, sau đó chúng em sẽ ghẹo, haha.
Xưa em ghét thằng kia tên Toàn, nó hay chạy ngang qua rồi quẹt em, bố nó tên Danh, thế là em hay ghẹo ông Danh, ông Danh.
Tụi nhỏ chỗ em hay vậy đó."
Aegis Hopner bật cười: "Nghịch ngợm thật."
Trang giơ tay lên, cô ngắm nghía năm ngón tay của mình: "Sau, nhà em bị cháy.
Lúc đó em đi cắm trại với trường nên không có bị sao, nhưng mà ba mẹ với anh trai thì mất."
Aegis Hopner ngơ ngác, nụ cười của anh cứng trên môi.
"Rồi em sống với người mợ, là em gái của mẹ em.
Em ở đó từ năm mười lăm tuổi đến mười chín, cậu mẹ nghèo, em muốn phụ nên qua Thái Lan để hợp tác lao động, làm công nhân ý, chắc ngài không biết đâu...!"
Nguyên lão ôm chầm Trang.
Cô gái sửng sốt một chút, nhưng cô không giãy ra khỏi vòng tay của Aegis Hopner, bởi vì nó ấm áp lắm.
"Ở Thái Lan, có ông tổ trưởng thấy tay em lanh lẹ, với là con gái nữa, ổng hỏi em có muốn kiếm tiền nhiều không.
Em bảo có, miễn là đừng bắt em đi làm gái điếm là được."
"Thế là, ổng dạy em móc túi, sáng em đi làm, tối thì theo ổng đi móc túi.
Hì hì, em không có tốt đẹp gì đâu, em hay lựa mấy ông nhậu say, em quẹt qua người mấy ổng là lôi được bóp ví điện thoại ra hết."
"Lúc đó em giàu lắm nha, có nhiều tiền, gửi về cho cậu mợ."
"À, ngoài móc túi ra, em còn giỏi chơi game, haha, do hai tay lanh lẹ á, em đánh game siêu lắm."
"Có em gửi tiền về, cậu mợ với cậu con trai nhỏ sống ổn định, nhưng mà do em gửi tiền về nhiều quá nên họ ỷ lại, cậu con trai thì bắt đầu hư hỏng, đàn đúm, nó bỏ học rồi nghiện."
"Cậu mợ thì dính vào lô đề, cờ bạc.
Em gửi về bao nhiêu họ tiêu bấy nhiêu, không để dành được gì hết, em thì giận nên không có gửi tiền về nữa."
"Rồi thì họ ghét em."
Trang mỉm cười: "Họ mắng em thậm tệ."
Aegis Hopner im lặng bởi Nguyên lão chẳng biết phải nói gì với cô, cuộc sống của Trang khiến anh khó mà hình dung được.
Vị Nguyên lão chợt thấy mình thua kém người phụ nữ nhỏ nhắn này nhiều lắm.
So với tuổi thơ êm đềm của Aegis Hopner, những gì mà Trang trải qua chẳng khác nào địa ngục cả, một cô bé mới nhỏ xíu đã bị mất đi cha, mẹ và anh trai trong một ngọn lửa oan nghiệt.
Cảm giác lúc đó của cô sẽ thế nào? Cô phải chịu đựng những gì khi trở về và nhìn đống tro tàn từng là nhà, với những người thân thương đã trở thành những bộ thi thể cháy đen thui?
Đến những người thân cuối cùng của cô, sau này, khi nhận sự trợ giúp của Trang, họ đâu có biết để kiếm mấy đồng tiền đó, Trang đã trải qua những việc nguy hiểm thế nào.
Vậy mà họ trách cô khi cô không muốn nương chiều và dung dưỡng thói hư tật xấu của họ.
"Khổ thân em."
Trang lắc đầu: "Không có sao đâu, chuyện cũ rồi mà.
Lúc mà đợt dịch chuyển lần bốn xảy ra, em cũng đã gọi điện cho họ, giờ họ ổn rồi."
...!đến cuối cùng, cô cũng không quở trách những người thân của mình.
"Vì sao em cứ nghĩ cho người khác thế."
Aegis Hopner không ôm Trang nữa, anh đặt tay lên hai vai cô, nói và ứa nước mắt:
"Sao lúc nào cũng vậy, sao em nghĩ cho người khác hoài vậy, sao em không nghĩ cho em.
Vì sao em không trách họ, em phải trách họ chứ."
Những giọt nước mắt của Aegis Hopner lăn trên mặt: "Sao vậy Trang, em không biết nghĩ cho em hả?"
"Họ đã nuôi em bốn năm, cho em ăn học, vì sao em lại trách họ chứ?"
Aegis Hopner hít sâu: "Tôi không chỉ nói chuyện này, còn những chuyện khác nữa, sao em lại muốn nhận ban ân, em có biết là mình có thể chết không.
Nếu em chết thì sao, em có nghĩ đến không?"
"Vì The Innovators mà em như vậy sao, Katie cũng là người bình thường, ngay cả chủ tịch của em cũng là người bình thường, chẳng phải đây là tổ chức dành cho tất cả mọi người sao.
Vì sao em lại muốn Vinh Quang đến như vậy?"
Trang nhìn vào mắt của Aegis Hopner: "Đó là lựa chọn em của em, ngài thương em, thì tôn trọng quyết định của em.
Trước khi dịch chuyển em đã nói với ngài rồi mà?"
"Aegis, ban ân cho em đi."
Trang đứng dậy, rồi cô quỳ một gối xuống đất, trong cái nhìn thẫn thờ của Aegis Hopner, người phụ nữ mỉm cười: "Hoặc là em sẽ có một sống mới, hoặc em sẽ chết với sự tôn nghiêm."
Nguyên lão cảm thấy một sự mỏi mệt đến rã rời, đối diện với người phụ nữ này, với đôi mắt luôn trĩu nặng những nỗi buồn, nhưng lúc nào cũng thích nhìn thẳng vào anh với nụ cười tươi tắn.
Trái tim của Aegis Hopner như rung lên mỗi khi anh thấy Trang cười, anh chưa bao giờ cảm thấy cái thứ cảm giác choáng váng kỳ lạ này, cảm giác như bao tử quặn lên khi nhìn một người phụ nữ.
Cái suy nghĩ có thể sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa như những nhát dao chém vào tim Aegis Hopner.
Nhưng mà đây là cuộc sống của Trang, cô đã chọn điều này dù biết hết những hiểm nguy của nó, cô đã bị buộc vào sứ mệnh của The Innovators, tổ chức đó cũng chính là gia đình mới của cô và sự trung thành của Trang xuất phát từ chính trái tim cô.
Aegis Hopner từ từ đặt tay lên đầu Trang, cô nhắm mắt.
"Hãy...!hít thở thật sâu, nó sẽ...!rất đau đớn.
Em phải chịu đựng cơn đau.
Tôi sẽ không thể dừng lại được khi đã bắt đầu."
"Em đã sẵn sàng rồi."
Aegis Hopner nghiến chặt răng, Nguyên lão do dự rất lâu, trong sự chờ đợi của Trang.
Cuối cùng, anh chọn tôn trọng quyết định của cô, anh biết mình phải làm gì.
Aegis Hopner truyền Mana vào trong cơ thể của Trang, dòng chảy Mana trở thành một quy tắc của những phù thủy bóng tối đã bước lên chặng thứ ba của Vinh Quang, chặng đường sáng tạo.
Họ là những bậc Thầy, Mana như đầy tớ của họ và quy tắc là bản chất.
Một thứ kỳ lạ chảy tràn vào cơ thể của Trang, từ đỉnh đầu, nó như một dòng nước ấm và sôi trào rất nhanh, một cơn đau như bị luộc tươi và đốt sống choáng ngợp hệ thần kinh của người phụ nữ.
Giống với bất kỳ ai khi nhận ban ân, cảm giác về thời gian của Trang dị dạng, nó kéo dài đến vô tận cùng với cơn đau điên dại.
Khi Hoàng nhận ban ân, điều cuối cùng mà anh ta còn nhớ được là "con Trang hâm dở" mà anh thích trêu ghẹo, còn đối với Trang, điều cuối cùng mà cô nhớ lại chẳng phải là Thoth, gã quân sư mà cô yêu mến.
Đó cũng chẳng phải là Aegis Hopner, càng không phải Hoàng, hay bất kỳ ai trong The Innovators.
Điều cuối cùng cô nhớ về, lại là khuôn mặt của rất nhiều người, những người lạ, họ lướt qua trước mắt Trang, đó là những người đã chết trong vòng tay ôm chặt của Gamer.
Họ là những chàng thanh niên, những cô thiếu nữ, các cụ già và có cả trẻ con, họ đã chết vì những vết thương, hoặc vì cái lạnh, khi mà cô chở họ đến Thành Trì Trung Tâm nhưng chẳng kịp, cô chậm hơn tử thần và để cho sự sống của họ vuột khỏi tay cô.
Trang luôn nói thật về điều này, đó là việc cô không còn coi nặng chuyện sống chết quá, trong thời đại biến động, mạng sống con người rẻ rúng lắm.
The Innovators luôn nỗ lực để loài người có cuộc sống tốt đẹp và tích cực trong thời đại mới, động cơ của họ luôn là như vậy, họ muốn dựng xây một tương lai tươi sáng, nơi mà những thành tựu của MU Continel trải dọc khắp bề mặt trái đất.
Trong bức tranh ghép đó, có một mảnh hết sức đặc biệt là Trang, cô đã chẳng muốn là người thường nữa rồi, cô khát khao Vinh Quang hệt như những gã đàn ông.
Cô đã sẵn sàng, hoặc chết đi với sự tôn nghiêm.
Hoặc tái sinh, trở nên mạnh mẽ với một cơ thể có thể chở được hết những ước vọng của cô..