Vinh Khô Hoa Niên

chương 33: chi thượng lưu hoa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cho dù có Hoàng tuyền thảo, quá trình trị liệu vẫn thực gian nan.

Quỷ y kia, thủ pháp hành y so với chủ nhân Y Hiên còn quái dị hơn.

Vinh Khô mỗi ngày phải ngâm dược thanh mấy canh giờ, bảo là hoạt lạc cân huyết, mắt thì phải đắp dược cao lên, còn có cả châm cứu. Hắn cảm thấy những lúc đó huyết dịch khí tức trong cơ thể đều trở nên tán loạn, thống khổ không lời nào tả được.

Ngoại thương của Hoàng đế dần hảo chuyển, y luôn túc trực ở cạnh Vinh Khô, cùng hắn vượt qua mỗi lần trị liệu thống khổ.

Dùng bố cân bao lấy dược cao băng bó cố định tại mắt Vinh Khô xong, quỷ y nhẹ nhàng thở ra, nhìn Hoàng đế thần tình lãnh ngưng, nói “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chỉ cần hoán dược liên tục một tháng, một tháng sau sẽ biết được hiệu quả trị liệu.”

Hoàng đế nhẹ gật đầu, chăm chú nhìn thẳng vào Vinh Khô, vì vừa mới ngâm dược thang nóng rực nên hai gò má cùng môi của người nọ cực kỳ hồng diễm.

Đợi quỷ y rời khỏi, y do dự một chút, dò xét mà xoa xoa gương mặt Vinh Khô, lời nói toát ra đau lòng nhàn nhạt

“Còn khó chịu không?”

Vinh Khô tựa vào sàng đầu, không chút tinh thần mà gật đầu. Thống ý thực cốt cũng bắt đầu tan dần, toàn thân gân cốt đều cảm thấy rã rời, bủn rủn vô lực, hiện tại hắn chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc.

“Đừng ngủ.” Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ lên hai gò má Vinh Khô “Quỷ y bảo ngủ nhiều không tốt.”

Trong khoảng thời gian này, vì quá trình trị liệu cực kỳ giày vò nên Vinh Khô cơ hồ đều trong trạng thái nửa hôn mê nửa tỉnh mà vượt qua, Hoàng đế nhìn thấy như vậy, càng thêm lo lắng.

Vốn đã không thể thấy được, mắt hiện tại lại bị bịt kín. Vinh Khô cố gắng bảo trì thanh tỉnh, nhưng mỏi mệt lại ùn ùn kéo đến liên tục, hắn thấp giọng lẩm bẩm nói mê “Khốn. . .”

Hoàng đế thoáng nghĩ, đề nghị “Không phải ngươi vẫn luôn muốn ngắm Trọng Hoa thành sao? Bây giờ ta mang ngươi ra ngoài.”

Vinh Khô không dậy nổi hứng trí, mệt mỏi trả lời “Dù sao cũng không nhìn được.”

Nghe thế nhưng Hoàng đế vẫn không thỏa hiệp, dị dàng nắm tay thanh niên, đạm thanh mở miệng “Nhưng ta nhìn thấy được, ta có thể đem tất cả những gì ta nhìn thấy, nghe thấy miêu tả cho ngươi nghe.” y thấp giọng cười “Sau đó ngươi sẽ tự mình tưởng tượng lại, như vậy so với tận mắt chứng kiến, có lẽ sẽ có cảm giác mỹ diệu hơn.”

Vinh Khô nghe hết lời, rút một tay ra, sờ soan trên bố căn nơi mắt mình, đột nhiên hỏi “Nếu như một tháng sau, đôi mắt nhi thần vẫn không hảo, phụ hoàng sẽ làm thế nào?”

Nghi vấn này, từ sau lần Hoàng đế vì hắn tự mình đích thân đi hái Hoàng tuyền thảo, vẫn luôn tồn tại trong lòng hắn. Có điều sau việc trị liệu bận rộn, hắn bị gây sức ép đến mức hiếm khi thanh tỉnh hoàn toàn, không có cơ hội mở lời.

Nét cười bên môi Hoàng đế thoáng chốc tắt đi.

Nếu một tháng sau, đôi mắt Vinh Khô vẫn không có hảo chuyển nào, chỉ e là về sau cũng không có khả năng phục minh trở lại.

Đợi đến nửa ngày, cũng không có người trả lời, Vinh Khô nghi hoặc gọi khẽ “Phụ hoàng?”

“Có đôi khi, ngươi suy nghĩ quá nhiều.” thanh âm Hoàng đế có chút lãnh “Được rồi, nằm trên sàng thượng nhiều ngày như vậy, nên hoạt động gân cốt một chút.” dứt lời, không đợi Vinh Khô kịp phản ứng, y đã ôm người dậy, tùy tiện lấy theo một kiện đại sưởng mặc vào cho đối phương.

• • •

Hoàng hôn buổi hạ sơ, nửa bầu trời đều bị ráng chiều nhiễm đỏ, phản chiếu trên mặt nước khẽ lay động, quả thật là một phen phong tình.

Hoàng đế choàng tay ngang qua thắt lưng Vinh Khô, đứng ở thanh khê ven hồ “Nơi này chính là chỗ phồn hoa nhất Trọng Hoa thành.”

Dương liễu như khói tạo thành hồ ngạn, giữa hồ là vũ tạ ca thai.

Vinh Khô nghe thấy trong tiếng sóng nước lăn tăn loáng thoáng nhạc âm phiêu miểu trầm bổng, nhớ tới không ít du ký từng đọc viết về nơi này, cơ hồ như miêu tả thành nhân gian thiên đường, liền cười nói “Vùng đất phong nguyệt, luôn luôn khiến người ta lưu liên vong phản.”

Ngữ điệu Hoàng đế hơi ngân cao “Vinh Khô đây là đang ám chỉ? Có muốn đi thuyền qua xem một chút không?”

Vinh Khô cúi đầu “Không cần thiết, nhi thần cũng không hiếu kỳ” hắn không phải là không nghe ra được nguy hiểm trong lời nói của Hoàng đế.

Khoàng đế cười khẽ, thuận theo Vinh Khô “Chúng ta tiếp tục đi đến nơi khác dạo đi.”

• • •

Lúc hai người trở lại, trời đã gần khuya. Bữa chiều cũng là giải quyết ở quán tử.

Sau khi nhìn Vinh Khô thượng sàng xong, Hoàng đế mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.

. . .ly kinh lâu ngày, rất nhiều tin tức từ trong triều không ngừng truyền đến, tối nay chỉ sợ khó có thể nghỉ ngơi.

Đợi đến lúc phê duyệt xong tất cả mật chỉ, lại giao phó những yếu sự thêm một phen, Hoàng đế mới trở lại phòng, đã là cận lúc gà gáy.

Thoát y vật, vừa định nhẹ nhàng mà thượng sàng, lại nghe Vinh Khô nhỏ giọng gọi “Phụ hoàng?”

“Sao vẫn chưa ngủ?” Hoàng đế nằm vào trong chăn, một tay kéo người nọ vào lòng.

“Vừa mới tỉnh lại.” nằm trong lòng Hoàng đế, Vinh Khô có thể nghe thấy nhịp tim đập vững vàng hữu lực của đối phương rất rõ ràng “Phụ hoàng nếu như bận rộn, không cần tiếp tục ở lại đây cùng nhi thần.”

Hắn mơ hồ cảm giác được, trong kinh tựa hồ đã xảy ra chuyện gì. Hoàng đế hai đêm nay đều cơ hồ không ở trong phòng, có điều mấy hôm trước hắn trì độn không nhận ra, mà cũng chẳng có sức lực để đoán.

Hoàng đế nghe xong, thờ ơ trả lời “Đừng ngại, đợi thêm mấy ngày nữa, chung quy cũng phải đợi đến khi mắt của ngươi có hảo chuyển, chúng ta cùng nhau hồi kinh.”

Vinh Khô trầm mặc, hắn biết hành vi Hoàng đế như vậy là không có chút lý trí. Nhưng mà, hắn cũng không biết nên nói cái gì. . . Quãng thời gian qua, Hoàng đế càng lúc càng không chút che dấu quan tâm đối với mình, cả loại tình ý mà hắn không thể nào hiểu được cũng càng lúc càng nồng đậm hơn.

“Vinh Khô.” Hoàng đế trở người, đem người trong lòng cẩn thận áp dưới thân, môi ái muội lưu luyến bên vành tai của đối phương. “Ta thật cao hứng.”

Y nỗ lực bao lâu nay, cuối cùng cũng có một chút hiệu quả. Vinh Khô đối với hắn, đã bắt đầu không còn hoàn toàn là vô động vu trung nữa, có lẽ ngay cả bản thân Vinh Khô cũng không phát hiện ra biến hóa vi diệu này.

Vinh Khô có chút mờ mịt, nhưng vẫn không hề nói ra, vẫn như mọi khi an tĩnh mà thuận tòng, để mặc nam nhân vuốt ve hôn môi mình.

“Lúc chạng vạng ngươi đã bảo. . .” cẩn thận liếm liếm cổ Vinh Khô, Hoàng đế hốt nhiêm trầm giọng nói “Nếu như mắt ngươi vẫn cứ không hảo, ta sẽ làm cái gì phải không?”

Vinh Khô mơ mơ hồ hồ hừ một tiếng.

Hoàng đế dừng lại động tác, vùi đầu ở hõm vai Vinh Khô “Ta nghĩ, cho dù mắt Vinh Khô cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy lại, cũng không sao cả. Sau này, phụ hoàng ngươi liền trở thành đôi mắt ngươi, trở thành đôi chân của ngươi, ngươi muốn đi đến nơi nào, muốn ngắm nhìn cái gì, cứ để trẫm cùng làm với ngươi.”

Lời vừa dứt, thân thể Vinh Khô run vài cái, thật khẽ, đến mức không thể nhận ra, Hoàng đế tất nhiên cảm nhận được động tác cực khẽ ấy, trong bóng tối, vô thanh mà cong nhẹ môi lên.

Cứ cho là dụng tâm cơ đi, nhưng Hoàng đế không bận tâm đến, từ trước đến giờ y chưa bao giờ quan tâm đến thủ đoạn, chỉ cần đến cuối cùng đạt kết quả như mong muốn là được.

Cho dù mục đích của y thực ích kỷ, nhưng đối với Vinh Khô, cũng chẳng phải là chuyện không tốt.

Trong phòng tĩnh lặng, hô hấp hai người đan vào nhau cùng một nhịp.

Thật lâu sau, Vinh Khô bình tĩnh mở miệng “Phụ hoàng thật là nói đùa.”

Lời nói Hoàng đế, quả thật làm hắn chấn động, khiến hắn khó có thể bình phục rối loạn đang dâng lên trong lòng, chỉ là. . .

Hắn, đối với thế gian này, đã sớm không còn bất cứ hoài bão tốt đẹp hay hi vọng điều gì.

“Ân?” Hoàng đế kề bên tai Vinh Khô, nhẹ giọng “Vinh Khô là không tin quyết tâm của phụ hoàng sao? Hay là cho rằng, trẫm không thể làm được?”

Hoàng đế chờ rất lâu, cũng không nghe thấy câu trả lời. Một lát sau, y nghe người dưới thân hô hấp dần theo quy luật, có chút đồi bại mà thở dài một hơi.

Mấy ngày nay, hai người ở cạnh nhau không tệ, làm y có chút nôn nóng.

_______________

Vũ tạ ca thai : như sân khấu ca nhạc giữa hồ vậy = =||

Lưu liên vong phản : lưu luyến không nỡ rời

Truyện Chữ Hay