Sơn quang hốt lạc, tán phát tịch lương .
Lam Minh cầm trên tay bỉ sưởng bạch sắc, nét mặt gấp gáp đi đi lại lại khắp nơi trong doanh địa. Chợt nghe một tiếng ngựa hí, phía trước có vài thế gia công tử đang cùng nhau bàn luận về chuyện đi săn hôm nay thu hoạch những gì.
“Lam tổng quản!”
Lam Minh bất đắc dĩ dừng bước, hành lễ với Phó Hòa Cẩn “Phó tiểu công tử, nô tài…”
Phó Hòa Cẩn khẩn trương hỏi “Vinh… Điện hạ đâu?”
Hiện tại y đối với việc săn bắn không có hứng thú. Vốn dĩ hôm nay dự định cùng Vinh Khô tái mã một trận như lúc trước— y không tin Vinh Khô thực sự ngay cả ngựa cũng không cưỡng được.
Bất quá vì Hoàng đế đặc biệt coi trọng lần đi săn này, nên hết thảy thế gia công tử đều buộc phải tham gia, nếu đứng đầu sẽ được ngợi khen.
Lam Minh sắc mặt khó xử “Điện hạ, người…” dừng một chút, đảo nhanh mắt nhìn bốn phía rồi mới kề sát vào cạnh Phó Hòa Cẩn hạ giọng nói “Phó tiểu công tử, không thấy Điện hạ đâu.”
Phó Hòa Cẩn ngẩn người “Không thấy?” nhất thời y cũng không để tâm tới ý tứ trong lời nói của Lam Minh.
Lam Minh trong lòng sốt ruột, tìm cả ngày cũng không thấy Vinh Khô, vốn định đi bẩm báo Hoàng đế nên cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Phó Hòa Cẩn nữa, bèn nói sơ lược “Lúc nãy ở triền núi phía tây, Điện hạ bảo muốn nhìn các ngài săn bắn một chút. Nô tài thấy trong núi có chút lạnh, nên thay Điện hạ trở về lấy bì sưởng, không ngờ đến khi nô tài quay lại triền núi thì không thấy bóng dáng Điện hạ đâu…”
Vừa nghe nói xong, Phó Hòa Cẩn lập tức nôn nóng níu vạt áo Lam Minh “Vậy tại sao ngươi không đi tìm người đi! Bãi săn rất triền núi phía Tây gần rừng hoang, nơi đó có rất nhiều dã thú…”
“Những nơi có thể tìm nô tài đều đã tìm qua.” sắc mặt Lam Minh trở nên khó coi, ngữ khí theo đó cũng cáu gắt một chút “Nô tài đang định đi bẩm báo Hoàng thượng, Phó tiểu công tử, thỉnh ngài buông nô tài…”
Dứt lời, y liền né đi, không tiếp tục để ý đối phương nữa mà vội vàng chạy về hướng lều của Hoàng đế.
● ● ●
Ngược sáng, Vinh Khô căn bản không thể thấy rõ hai người đối diện.
Hắn xoa nhẹ hai mắt cá chân một chút rồi mới chậm rãi đứng lên, chăm chú nhìn thẳng vào bóng đen của người đứng bên kia.
Đang lúc Vinh Khô đắn đo có nên mở mêệng hay không thì phía đối diện truyền đến một đạo thanh âm hùng hậu mà trầm thấp “Ngươi là người phương nào?”
Buông tay xuống, hắn im lặng một lúc mới chậm rãi trả lời “Thân Vinh Khô.”
“Nguyên lai là Lý Quận vương…”
Từ thanh âm, có thể đoán là một người còn trẻ. Vinh Khô hơi híp mắt, muốn trông thấy bộ dạng của người đang nói cho rõ, nhưng mà hiện tại trời đang lúc chạng vạng, ánh sáng đã dần tắt hẳn, hắn chỉ có thể dựa vào thanh âm mà đoán được đối phương có ba người.
Phía đối diện im lặng một chút, người lúc nãy nói chuyện lại mở miệng “Thần Viên Hoàn tham kiến Vương gia.”
Bóng người thoáng lay động hạ thấp xuống, có lẽ là hai người đứng ở ngoài ánh sáng hướng hắn quỳ xuống.
Vinh Khô không bảo đối phương đứng dậy, chỉ rũ mi mắt khẽ cười cười “Viên đại nhân…”
“Kỳ thật trong triều, trên dưới đều gọi ta là Ngũ điện hạ…”
Đối phương không lên tiếng trả lời, hắn suy nghĩ một lúc lại bổ sung “Mắt ta nhìn không tốt lắm, bất quá ta có thể từ thanh âm mà đoán ra vị trí của ba người các ngươi.”
Lời vừa nói ra, hai người đang quỳ trên mặt đất lập tức phi thân đánh về phía Vinh Khô. Hai người liên thủ kích xuất chưởng về phía hắn. Thân thể Vinh Khô gặp nguy hiểm liền cấp tốc lùi về phía sau, phật châu trên cổ tay trong nháy mắt bung tứ tán, hướng bốn phương tám hướng mà bắn tới.
Hai người vây công nhanh nhẹn né tránh, kẻ lúc nãy muốn đánh lén Vinh Khô vừa vặn bị phật châu bắn trúng vào mắt, tức thời hét thảm một tiếng.
Vinh Khô nhân cơ hội hướng sang bên kia chạy trốn, miễn cưỡng vận khinh công.
“Bắt lấy hắn!”
Kình phong tả hữu đánh úp lại, Vinh Khô khó khăn lắm mới tránh né công kích đánh tới, lập tức đề khí phóng lên đại thụ cách đó không xa. Nhưng những kẻ truy sát lại không muốn buông tha cho hắn.
Từ cổ họng tràn ra một mùi vị ngòn ngọt, Vinh Khô cố gắng hết sức né tránh.
Đáng tiếc thể lực hắn bắt đầu dần chống đỡ không nổi. Dù gì hắn cũng chỉ mới học võ ba năm, mà những kẻ muốn giết hắn trước mặt, võ công so với võ sư của hắn rõ ràng là không thua kém chút nào.
● ● ●
Vinh Khô ngồi bệt dưới đất, há miệng thở dốc, mắt cá chân đau đến mức không thể đứng dậy được…
Lúc nãy nghe được loáng tháng tiếng vó ngựa từ xa vọng tới mới buông lỏng một chút, không ngờ suýt làm mình mất mạng. Cũng may đến phút cuối cùng, kỵ mã tìm kiếm hắn đúng lúc đuổi tới kịp. Ba người truy sát hắn lúc đó mới lo đào tẩu.
“Thế nào?”
Có người đi đến trước mặt hắn. Giọng nói lạnh lùng quen thuộc làm Vinh Khô thoáng giật mình. Đang trong lúc hoang mang, hắn không kịp suy nghĩ xem người đến là ai.
“Có vẻ như không ổn lắm.” hắn cúi đầu, nhẹ giọng trả lời “Bị trặc chân.”
Hoàng đế cau mày, cúi đầu nhìn bộ dạng thiếu niên đang ngồi dưới gốc lão thụ, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên y cúi người ngồi xuống bên cạnh, thuận tay xoa chân Vinh Khô.
“Lam Minh bẩm báo với trẫm, bảo ngươi mất tích” Hoàng đế ngữ khí bất duyệt, một câu thẳng thừng liền nói ra lời chất vấn “Nơi này là rừng sâu, đến thời điểm buổi tối càng nguy hiểm, một mình ngươi chạy đến đây làm cái gì? Lúc nãy những người kia là ai? Bọn chúng vì sao lại truy sát ngươi?”
Nơi mắt cá chân đột nhiên truyền đến một trận ấm áp, hơi ấm lan đến những vết thương trên người, làm cho cơn đau nhất thời giảm đi rất nhiều.
“…”
“Tại sao không trả lời?” Ánh mắt Hoàng đế lạnh đi, nhìn chằm chằm vào Vinh Khô đang cúi mặt, càng lúc càng khó chịu “Ngẩng đầu lên!”, lại thấy Vinh Khô nghe theo lời mà ngẩng mặt lên, đáy mắt tăm tối lộ ra tia mờ mịt.
“Hồi bẩm phụ hoàng, lúc hạ ngọ nhi thần bất cẩn lạc đường.” Vinh Khô mở to hai mắt, thấp giọng trả lời từng vấn đề “Sau đó lại bị đau chân nên nhi thần ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, cũng không rõ ba người kia từ đâu mà đến. Bọn họ trốn ở trong rừng, nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ mà nhi thần nghe không hiểu.”
“Sau đó nhi thần bị bọn họ phát hiện, nên mới bị bọn họ truy sát.”
Dời đi tầm nhìn từ đôi mắt trường tiệp có đôi chút kích động, Hoàng đế nghe hắn nói xong, sắc mặt lạnh đi “Ngôn ngữ ngươi nghe không hiểu?”
Vinh Khô nhẹ gật đầu “Có lẽ là không phải quốc ngữ ngôn của chúng ta… Một người trong số đó còn tự xưng hắn là đại thần trong triều, xưng danh là Viên Hoàn.”
Nhìn sắc mặt Vinh Khô dần khởi sắc trở lại, Hoàng đế thả lỏng tay, thản nhiên nói “Trở về.”
Cơn đau nơi mắt cá chân đã gần như tiêu tan, Vinh Khô chống lên thân thụ đứng lên, cung kính tạ ơn “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng…”
Lúc hắn gấp gáp đuổi theo bước chân Hoàng đế, lại gặp phải dưới đất có chỗ trơn trợt, suýt nữa đã ngã ập xuống đất.
“Sao lại như vậy?” Hoàng đế đột nhiên xoay người lại, nhìn thiếu niên loạng choạng, trầm giọng hỏi “Còn bị thương chỗ nào khác?”
“Không có, chỉ là bước đi có hơi choáng một chút.”
Hoàng đế nhìn Vinh Khô bước chầm chậm đến gần, trong lòng bỗng xẹt qua một tia quái dị, phóng hai bước đến trước người đối phương, hành động mà không kịp suy nghĩ, một tay trực tiếp ôm lấy thiếu niên.
Vinh Khô mở to mắt, nhìn nửa mặt nam nhân gần trước mắt mình.
Đi một đoạn, trước mắt là một sơn đạo nhỏ. Hoàng đế an trí Vinh Khô trên lưng ngựa trước, sau đó mới phóng ngườii lên “Ngồi vững!”
Thân hình mới nãy còn lạnh lẽo được bao bọc trong ấm áp, Vinh Khô trầm mặc tựa vào ngực Hoàng đế, nghe sơn phong thổi qua gào thét bên tai. Hồi lâu, hắn dời tầm mắt, nhìn ánh nắng chiều cuối chân trời.
“Đang suy nghĩ gì?”
Một lúc lâu sau, Vinh Khô mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại “Nhi thần đang nhớ lại những người lúc nãy…”
Hoàng đế nghe thấy, chỉ khẽ nhếch miệng.
“Tuy là nghe không hiểu được lời bọn họ nói có ý gì, nhưng nhi thần lại nhớ rõ từng lời bọn họ đã nói.”
_______________
Sơn quang hốt lạc, tán phát tịch lương : hai câu này ngụ ý tả cảnh thì phải. Đại khái là “ánh sáng khuất sau lưng núi, cái lạnh chiều tàn đang tản dần ra”
Hơ, sợt gu gồ thì thấy có bài thơ của Bạch Cư Dị có câu na ná câu trên, nhưng câu có phân cách bởi câu thơ giữa, cũng không rõ là bản dịch thơ có đúng không, vì ý nghĩa câu trên là mình dựa vào ý thơ trong thơ Bạch Cư Dị mà giải thích…
Hạ nhật Nam Đình hoài Tân Đại / 夏日南亭懷辛大
(bản dịch ) | (bản dịch )
Bì sưởng: áo lông cừu
Vây công: cùng bao vây tấn công, túm lại là hội đồng
Quốc ngữ ngôn: ngôn ngữ của quốc gia