Từ nhỏ Trần Hi đã được Hoàng đế đích thân dạy võ nghệ giảng quân lược, vốn dĩ cậu chỉ tùy ý hỏi Tống Nghi vài vấn đề vì nghe phụ thân thường khen ngợi ông, thế nhưng những câu trả lời cậu nhận được đã vượt xa mong đợi. Vì thế Trần Hi nổi lên hứng thú dạt dào thỉnh giáo càng nhiều trường hợp thực tế, ngay cả những trận chiến khi Hoàng đế trở về từ cuộc Bắc chinh kể cho cậu nghe, cùng với những trải nghiệm của bản thân khi đi theo Định Quốc Công Vương Thành diệt phỉ ở Tây Bắc, Trần Hi đều lôi ra nhờ Tống Nghi phân tích. Các cuộc thực chiến này được Tống Nghi dùng những binh pháp nổi danh nhất từ cổ chí kim xác minh từng vấn đề, đôi mắt Trần Hi càng ngày càng sáng, đến cuối cùng hoàn toàn ném muội muội lên chín tầng mây, ngay cả hôm nay tới Chương gia là vì hôn lễ của tiểu cữu cữu Chương Sưởng đều bị cậu quên sạch.
Trần Hi thì quên khuấy phải canh chừng muội muội, còn hai nội thị canh giữ bên ngoài nghe Trần Kiểu nói Hoàng Thái tôn đang nói chuyện quan trọng với Tống Nghi, Tiểu quận chúa đi một hồi lâu cũng không thấy ra đuổi theo, tự nhiên đều tin là thật. Bọn họ là những người ổn thỏa do Trần Thiện Chiêu chọn lựa kỹ càng đặt ở bên cạnh nhi tử, hiện giờ biết được bên trong đang nói chuyện cơ mật, thế là mắt nhìn sáu lộ tai nghe tám phương sợ có người mơ ước nghe lén, mức độ chuyên chú đạt tới cảnh giới cao cỡ nào khỏi cần phải đề cập.
Vì thế, Trần Kiểu rốt cuộc có thể chuồn ra vô cùng cao hứng chạy rong khắp Chương gia. Cô bé giả trang nam nhi, y phục tuy không thập phần đẹp đẽ quý giá nhưng hiện giờ hạ nhân Chương gia đều cực có nhãn lực, chú ý tới một thân y phục tuy không phải gấm vóc tơ lụa nhưng lại là vải Tùng Giang tam thoi trơn bóng tinh mịn, vì thế đều cho rằng Trần Kiểu là con cháu tông thất hay nhà quyền quý nào đó, không ngăn cản để mặc cô bé đi dạo tứ tung. Khi Chương Sưởng đón tân nương hạ kiệu vào phủ, Trần Kiểu cũng trà trộn trong đám người, thò đầu nghểnh cổ xem náo nhiệt, gương mặt nhỏ hưng phấn đến đỏ bừng.
Trần Kiểu hứng thú bừng bừng cứ thế một đường đi theo phía sau đôi tân hôn tới cửa tân phòng. Thấy các phụ nữ vui vẻ xông đến vây quanh đôi tân hôn chuẩn bị vào tân phòng làm lễ hợp cẩn để nói lời chúc tụng, cô bé cũng bám theo tính vào xem náo nhiệt, nhưng lần này lại bị một nha hoàn bên cạnh An Quốc Công Thế tử phu nhân tay mắt lanh lẹ ngăn chặn.
Lần trước Uy Ninh Hầu Cố gia đón dâu, An Quốc Công Thế tử phu nhân đã giúp đỡ một phen, hôm nay cũng xung phong nhận nhiệm vụ làm người Toàn Phúc cho Chương gia, nghe nha hoàn chặn người bèn quay đầu lại nhìn: "Tiểu công tử là con nhà ai thế?"
Câu hỏi này tức khắc đưa tới những ánh mắt tò mò. Tống Thanh Doanh vừa thấy gương mặt cậu bé lập tức tim thót lại. Cô dĩ nhiên biết vị Tiểu quận chúa này đi theo Hoàng Thái tôn cùng tới, nhưng Trần Hi đã nói sẽ canh chừng nên cô vốn cực kỳ yên tâm, chỉ lo tập trung tinh thần đón tiếp nữ quyến các nhà, ai ngờ Trần Kiểu lại một mình chạy đến nơi này! Cũng may vừa lúc mình bắt gặp, nếu không lỡ xảy ra chút gì sơ xuất thì làm sao ăn nói với Đông Cung? Hầu như không cần nghĩ ngợi, Tống Thanh Doanh nhanh chóng bước tới kéo lại Trần Kiểu, mắng dỗi: "Đã bảo cháu phải ngoan ngoãn đi theo mụ mụ, thế mà cháu lại chạy đến tân phòng!"
Răn dạy xong một câu không đau không ngứa, cô bèn mỉm cười thanh minh với những người khác: "Là ngoại chất nhi bên nhà mẫu gia đấy ạ, thằng bé còn nhỏ nên rất nghịch ngợm."
Nghe Tống Thanh Doanh nói như vậy, biết cậu bé là thân thích của Tống gia, các phu nhân đều yên tâm, thấy Trần Kiểu xinh trai đáng yêu, không ít người phải khen vài câu. Bởi vì lễ hợp cẩn không nên có người ngoài tham dự, đám phụ nữ mỉm cười chúc tụng xong thì lần lượt ra ngoài, Uy Ninh Hầu phu nhân "Trương Du" rời phòng cuối cùng. Thấy mọi người đều đi rồi, Trương Kỳ bèn quay người đến trước mặt Tống Thanh Doanh, phát hiện Trần Kiểu đang ngó nghiêng xem cảnh trong tân phòng, Tống Thanh Doanh thì mặt mày khó xử, Trương Kỳ gật đầu cười nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra hôm nay Tiểu quận chúa cũng lén đi chơi."
"Trương di mạnh khỏe." Trần Kiểu đương nhiên nhận ra vị Uy Ninh Hầu phu nhân tuy không thường tới Đông Cung nhưng lại cực kỳ thân cận với mẫu thân, cô bé chào hỏi xong bèn cười đến nỗi mắt cong thành hình trăng non: "Không phải lén đi đâu ạ, là phụ mẫu bảo Đại ca dẫn cháu tới. Nhưng Đại ca đang bàn luận với Tống tiên sinh rất cao hứng nên sốt ruột cháu cứ bám theo bên cạnh, do đó cháu mới ra ngoài đi dạo."
Trương Kỳ thường nghe Chương Hàm bất đắc dĩ nhắc tới nữ nhi rất tinh quái, làm sao mà không biết chuyện gì xảy ra, lập tức nói với Tống Thanh Doanh: "Tẩu tử, hôm nay trong nhà có hỉ sự, tẩu đón tiếp khách khứa quá bận rộn, cứ giao Tiểu quận chúa cho muội!"
Tống Thanh Doanh đang phát sầu xưa nay Trần Hi luôn trầm ổn không biết vì sao không chịu ngó chừng Trần Kiểu, trong khi chính mình không có khả năng cứ dẫn theo vị Tiểu quận chúa thân phận tôn quý bên người -- chưa kể đến Trần Kiểu không được tự nhiên, những phu nhân kia đều là người tinh mắt, nếu lỡ nhận ra thì thật phiền toái. Lúc này vừa nghe Trương Kỳ đề nghị như vậy, Tống Thanh Doanh tức khắc vui mừng quá đỗi: "Thế thì tốt quá, xin làm phiền muội muội."
Trần Kiểu nghe vậy quả nhiên hớn hở vô cùng, Tống Thanh Doanh không quên cầm tay dặn dò vài câu. Đến khi ra bên ngoài, thấy hôm nay đi theo Trương Kỳ là một mụ mụ và hai nha hoàn, Tống Thanh Doanh bèn an tâm hơn, lại cảm tạ một lần nữa rồi ra ngoài tiếp đón các cáo mệnh phu nhân.
Đại cữu mẫu vừa đi, Trần Kiểu tức khắc lấy lại tinh thần, năn nỉ ỉ ôi xin Trương Kỳ dẫn mình đi xem tân nương. Suy đoán trong tân phòng cần một thời gian khá lâu để làm lễ hợp cẩn, Trương Kỳ mỉm cười nói: "Lúc này còn chưa đến giờ cho người vào, chúng ta đi dạo một vòng rồi quay lại sau. Hôm nay là ngày vui lớn nhất trong đời Tiểu cữu cữu của cháu, chắc cháu không hy vọng Tiểu cữu cữu sẽ bực cháu chứ?"
Nghe vậy, Trần Kiểu do dự một lát rồi đáp ứng, kéo tay Trương Kỳ ra khỏi tân phòng. Thình lình cô bé nhớ ra Trương di còn có nữ nhi Cố Nghi nhỏ hơn mình một chút, có mang theo tiến cung một hai lần nhưng đã hơn một năm qua lại chẳng thấy bóng dáng, Trần Kiểu bèn cười tủm tỉm nói: "Lần sau Trương di tới Đông Cung thăm mẫu thân cháu, xin hãy dẫn theo Nghi muội muội đến chơi với cháu được không ạ? Cháu có một Đại ca và hai đệ đệ nhưng chẳng có muội muội nào. Nhà Tam thúc thật ra còn có Hoàn muội muội, khổ nỗi còn bé quá, lại không thường xuyên hồi kinh; nhà Nhị thúc có hai muội muội nhưng ngay cả tên còn chưa đặt, miễn bàn đến chuyện dẫn theo tiến cung chơi với cháu."
Thấy Trần Kiểu nói đến chuyện này thì gương mặt xinh đẹp nhăn tít trông thật rầu rĩ vô cùng, Trương Kỳ chợt nhớ tới nữ nhi tuy hiểu chuyện, nhưng hiện giờ trượng phu dù sao cũng là chủ nhân Đông phủ mà không có nhi tử nào, trong khi bên Tây phủ thì con nối dõi tràn đầy, hiện giờ tới đời sau cũng sinh hết nhi tử này tới nhi tử khác, ngay cả Cố Chung là người thành thân cuối cùng, thê tử vừa vào cửa không lâu đã sinh một cậu bé bụ bẫm, bản thân mình đến nay chỉ có mỗi một nữ nhi là Cố Nghi. Tuy trong Đông phủ không có trưởng bối chèn ép, Cố Trường Phong cũng rất yêu quý ngoại chất nữ giả mạo này, ngay cả Vương phu nhân cũng không nói gì, nhưng Trương Kỳ vẫn luôn băn khoăn không yên.
Với xuất thân và bí mật thân thế, có thể được Cố Minh làm trượng phu đã là phúc đức tu luyện ba đời, nếu cứ tham luyến tình cảm một người một đôi mà không màng nhân khẩu Đông phủ điêu tàn, bản thân bị người coi là đố phụ không quan trọng, nhưng Cố Minh là Uy Ninh Hầu thì phải làm sao bây giờ?
"Trương di, Trương di?" Trần Kiểu thấy đôi mắt Trương Kỳ bắt đầu ngấn lệ rồi nước mắt đột nhiên lăn xuống, cô bé không khỏi ngẩn ngơ, ngay sau đó quay đầu nói với nha hoàn và bà tử sau lưng Trương Kỳ: "Ta có vài lời nói riêng với Trương di, các ngươi hãy chờ ở chỗ này!"
Hiện giờ Ninh Hương đã thành ma ma quản sự đắc lực nhất bên cạnh Trương Kỳ, mặc dù chưa có tư cách nhìn thấy Trần Kiểu, nhưng vừa nghe hai người xưng hô là cô ta hiểu ngay, lúc này đưa mắt ra hiệu cho hai nha hoàn rồi cười nhún gối hành lễ lui xuống. Trần Kiểu không phân trần kéo Trương Kỳ đến góc tường yên ắng không có người thấy, để Trương Kỳ đứng đưa lưng ra ngoài, lúc này mới lặng lẽ lấy khăn tay trong lòng ngực đưa tới: "Nếu cháu lỡ lời làm Trương di nhớ tới chuyện thương tâm, cháu thật xin lỗi Trương di. Nhưng nếu để người thấy thì rất khó coi, Trương di lau nước mắt đi ạ!"
Thấy Trần Kiểu chân thành nhét khăn vào tay mình, nhớ tới nữ nhi cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, Trương Kỳ cảm thấy vừa vui mừng vừa khổ sở. Cô hít một hơi thật sâu, tiếp nhận khăn rồi cẩn thận chậm khô nước mắt trên gò má, cũng không để ý nước mắt có thể ảnh hưởng lớp trang điểm hay không, lập tức mỉm cười nhìn Trần Kiểu giải thích: "Tiểu quận chúa nói quá lời, là bản thân a di nghĩ tới vài chuyện nên bị xúc động mà thôi. Lúc trước a di và Thái Tử phi điện hạ tình như tỷ muội, theo lý thì a di không nên cự tuyệt yêu cầu nho nhỏ của Tiểu quận chúa, Nghi nhi ở nhà thật sự cũng rất cô đơn. Chẳng qua, hiện giờ bên ngoài có vài lời đồn..."
Trương Kỳ đang cân nhắc làm thế nào đề cập đến loại sự tình này trước mặt cô bé bảy tuổi, Trần Kiểu đã nhướng mày nối lời: "Có phải lời đồn về vụ tương lai Đại ca tuyển phi, Nghi muội muội sẽ là người đứng đầu danh sách không ạ?"
Một câu thình lình nói thẳng khiến Trương Kỳ ngây ngốc. Lúc trước gặp sơ qua còn hôm nay thì thấy Trần Kiểu chạy tới xem náo nhiệt, làm Trương Kỳ cảm thấy Trần Kiểu chỉ là cô bé con, nhưng vừa nghe lời nói rõ ràng khiến Trương Kỳ nhớ tới lúc xưa Chương Hàm luôn nhìn sự việc vô cùng thấu đáo, nhất thời có chút ngẩn ngơ rồi cười khổ đáp: "Lời này của Tiểu quận chúa bảo a di phải trả lời thế nào mới tốt?"
"Trương di cứ việc đồng ý là được rồi ạ!" Khóe miệng Trần Kiểu hơi nhếch lên, cười tủm tỉm nói: "Mẫu thân thường dạy cháu, lời đồn dừng ở người khôn. Nếu chúng ta càng nơm nớp lo sợ phản ứng quá độ, ngược lại càng làm bọn họ đắc ý. Hơn nữa, mọi việc còn có phụ mẫu của cháu mà! Nếu Trương di không đáp ứng, sau này đừng trách cháu đi xin phụ vương mẫu phi tuyển Nghi muội muội làm thư đồng cho cháu!"
Đây chỉ là một câu nói đùa nhưng khiến Trương Kỳ không nhịn được phải bật cười. Bất chợt cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, vội vàng duỗi tay vịn tường, trên người dâng lên cảm giác khó chịu nói không nên lời. Nghĩ đến mấy ngày qua mình đều không khỏe, hôm nay ra cửa lại có chút uể oải, trong lòng Trương Kỳ không khỏi lo lắng. Thấy sắc mặt Trương Kỳ đột nhiên tái nhợt, Trần Kiểu sửng sốt vội vàng lên tiếng kêu đám người Ninh Hương bên kia lại đây, rồi hành động như chủ nhân bước nhanh tới cửa, tùy tay chỉ vào một gã sai vặt của Chương gia kêu lên: "Ngươi... Đến thư phòng mời Tống tiên sinh, hãy nói chỗ của Nhị thiếu gia có chuyện quan trọng cần ông ấy tới một chuyến!"
Đến khi Tống Nghi được tin vội vàng tới nơi, ở cửa nhìn thấy Trần Hi đang lòng nóng như lửa đốt phân phó người đi tìm Quận chúa Trường Ninh Trần Kiểu, ông vô cùng sửng sốt, không đề phòng Trần Kiểu xông ra chẳng phân trần gì túm lấy ông kéo vào nhà. Vào Tây sương phòng, thấy Trương Kỳ sắc mặt tái nhợt ngồi dựa trên giường, tim ông tức khắc thót lên, sau đó mới nghe Trần Kiểu thấp giọng giải thích: "Tống tiên sinh, phụ mẫu đều khen tiên sinh tinh thông y thuật, hôm nay là ngày vui lớn của Tiểu cữu cữu, nếu mời đại phu thật không nên. Vì thế cháu chỉ còn cách mời tiên sinh tới nhìn Uy Ninh Hầu phu nhân một cái!"
Tống Nghi gật đầu, cũng không kịp nghĩ nhiều lập tức tiến đến bắt mạch. Chỉ là vừa đặt tay nghe mạch Trương Kỳ, sắc mặt trầm trọng của ông biến mất ngay. Rút tay lại nhìn thoáng qua Ninh Hương và hai nha hoàn đứng bên cạnh mặt mày khẩn trương lo âu, ông bèn vuốt chòm râu cười nói: "Không có gì đáng ngại, thật ra phải chúc mừng Uy Ninh Hầu phu nhân."
Một câu chúc mừng làm Trương Kỳ đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó là một nỗi vui mừng như điên ùa tới. Trần Kiểu lập tức hớn hở vỗ tay reo: "Ôi chao, hôm nay là ngày tân hôn của Tiểu cữu cữu, Trương di lại mừng có châu thai, đây thật là song hỷ lâm môn đấy ạ!"