Mã Thành chưa kịp đưa tin Hoàng đế ban Thiên Tử kiếm cho Trần Hi đến phủ Yến Vương thì đã thấy Trần Thiện Duệ mặt trầm như nước đến Càn Thanh Cung cầu kiến. Mặc dù hôm nay Trần Thiện Duệ làm Tán quan cho nghi thức thứ ba của Trần Hi, nhưng lúc ấy Mã Thành chỉ đứng xa xa xem lễ, hơn nữa Trần Thiện Duệ còn mặc quan phục thân vương nên nhìn không rõ. Hiện giờ người đứng ngay trước mặt, Mã Thành cảm thấy vị Yến Vương khi xưa luôn sắc bén như thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ thì nay cả người lộ ra dáng vẻ già nua khó tả, dường như không phải là một thanh niên khí phách hăng hái mà giống như một thân vương già kiểu Chu Vương!
"Yến Vương điện hạ..."
"Đùng nói nhiều, chỉ lo sai người thông báo là được."
Thấy tinh thần Trần Thiện Duệ có vẻ không ổn, Mã Thành cân nhắc mãi, rốt cuộc không tìm cách ám chỉ vụ Thiên Tử kiếm, dứt khoát tự mình đi vào thông báo. Khi Mã Thành ở ngự tiền thật cẩn thận bẩm Trần Thiện Duệ cầu kiến, chỉ thấy Hoàng đế hơi nhướng mày lơ đãng nói: "Cho hắn tiến vào, những người khác đều lui ra!"
Vì thế, trước khi Trần Thiện Duệ bước vào Đông Noãn các thì các nội thị và cung nữ hầu hạ bên trong đã nối đuôi nhau ra ngoài. Lúc xưa Trần Thiện Duệ vô cùng oai phong khí phách, các cung nữ ở Càn Thanh Cung đều cố tình chăm chút cách ăn mặc, ngoài đồng phục trong cung thì bỏ khá nhiều công sức thêu đôi giày hoa, thậm chí có người sáng tạo dùng chỉ đen phác họa hình ong bướm đậu trên hoa thêu cho khác người, còn nghĩ cách cài vài đóa cung hoa bằng nhung lên đầu, hoa tai hạt châu rũ xuống luôn là kiểu mới nhất, chỉ để Trần Thiện Duệ xưa nay nổi tiếng phong lưu nhìn một cái. Rốt cuộc, khi đó ai cũng biết Yến Vương phi chưa có con, đâu giống Thái Tử phi đã có không ít con cái.
Nhưng hiện giờ Hoàng Thái tôn đã được định rồi, mà Trần Thiện Duệ cũng có đích tử, hơn nữa bộ dáng trông vô cùng sa sút, điểm quan trọng là nghe nói người được đưa vào phủ Yến Vương đa số không có kết cục tốt. Các cung nữ bèn không còn hứng thú trang điểm, càng không buồn tủi bởi vì Trần Thiện Duệ chẳng thèm liếc bọn họ một cái. Khi trở lại gian phòng nhỏ để mọi người nghỉ ngơi lúc đổi ca, mấy cung nữ đều bàn luận về chuyện Trần Hi chuyển tới Nhu Nghi điện.
Hoàng Thái tôn mới mười tuổi nhưng cũng đã đội mũ, tương lai chắc chắn là Thiên Tử! Cho dù bọn họ lớn hơn mấy tuổi, nếu có thể qua đó hầu hạ, nói không chừng có thể được kết quả tốt!
Cung nữ đang kề tai thì thầm với đám người là một cô nàng lúc xưa thích làm dáng trước mặt Trần Thiện Duệ nhất nhưng trước nay không được một xíu chú ý nào, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Phải nói Yến Vương điện hạ có ngày hôm nay, chính vì trong nhà có một cọp mẹ chứ gì! Yến Vương phi ngoại trừ xuất thân tốt, nhưng sau khi thành hôn bảy tám năm phải khó khăn lắm mới sinh non đứa con trai, mẫu gia lại chẳng cho một tí xíu trợ lực nào, hèn chi bộ dạng Yến Vương điện hạ hiện giờ không thể so được với con người khí phách hăng hái năm xưa! Chả bù với Thái Tử phi, tuy xuất thân thấp nhưng bản thân có năng lực, người trong nhà cũng biết tranh đua!"
Mấy người khác tuy không nói thẳng trắng trợn táo bạo như vậy, nhưng trong lòng đều âm thầm phụ họa. Bỗng nhiên lúc này trong căn phòng nho nhỏ, không biết có bao nhiêu người đang ảo tưởng chính mình trở thành vị Thái Tử phi chỉ cách hậu vị một bước kia.
Trong Đông Noãn các, Trần Thiện Duệ vào cửa quỳ xuống hành lễ xong, không đứng lên mà lập tức dập đầu khô khốc nói: "Phụ hoàng, nhi thần thỉnh mệnh tiến đến trấn thủ Bắc Kinh."
Hôm nay Trần Hi đội mũ sách phong Hoàng Thái tôn, Hoàng đế đặc mệnh Trần Thiện Duệ làm Tán quan ở nghi thức cuối cùng; đó là chứng tỏ quyết tâm, đồng thời hoàn toàn tiêu trừ ý niệm có lẽ vẫn tồn đọng trong tâm trí Trần Thiện Duệ.
Sau khi nghe lời tố cáo của Đại vương, kế tiếp Hoàng đế còn chưa quyết định xử trí thế nào, thế mà không ít võ tướng đồng loạt dâng tấu muốn xử phạt Đại Vương theo mức cao nhất của pháp luật, Hoàng đế dĩ nhiên nhận ra sau lưng có mạch nước ngầm mãnh liệt, không tránh được càng thêm thất vọng. Chính ngài khi xưa cũng trải qua hoàn cảnh huynh đệ tranh chấp bao nhiêu năm, cho tới bây giờ vẫn toát ra Đại Vương tạo phản, còn Chu Vương thì bị người mật cáo mưu phản, dĩ nhiên tuyệt đối không hy vọng giữa các nhi tử lại xảy ra tình trạng huynh đệ bất hoà. Hoàng đế vốn đã dự định, nếu Trần Thiện Duệ đến tìm chính m ình trần tình hoặc than vãn bởi vì vụ sắc lập Hoàng Thái tôn, vậy thì ngài sẽ cho Trần Thiện Duệ một trận cảnh tỉnh, nhưng không ngờ hóa ra Trần Thiện Duệ lại yêu cầu thế này!
Thật lâu sau, Hoàng đế mới trầm giọng hỏi: "Ngươi vì chuyện hôm nay trẫm sách phong Hoàng Thái tôn, cho nên muốn đi trấn thủ Bắc Kinh?"
"Dù phụ hoàng không sách phong Hoàng Thái tôn, nhi thần đã nghĩ kỹ, vẫn muốn thỉnh cầu phụ hoàng cho nhi thần rời kinh đến đất phong. Còn phần vì sao đến Bắc Kinh, đơn giản do chính phụ hoàng phong nhi thần là Yến Vương." Trần Thiện Duệ nói tới đây bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra tia lớn mật đã lâu không xuất hiện: "Đương nhiên, nếu phụ hoàng cho rằng Bắc Kinh đã có Nhị ca, không tiện điều nhi thần tới, vậy thì Bảo Định phủ hay Chân Định phủ, thậm chí Đại Đồng do Đại Vương trấn thủ lúc trước, cũng không phải là không thể!"
"Không phải là không thể? Ngươi còn dám nói!" Trừng mắt nhìn đứa con trai từ nhỏ lớn lên bên người, trên mặt Trần Vĩnh hiện ra vẻ lạnh lùng sắc bén hiếm khi dành cho đứa con này: "Vào lúc Khai Bình báo nguy Bắc địa đang cần người, nếu ngươi có thể chủ động xin ra trận thì trẫm không phái Tam ca ngươi đi. Hiện giờ thành trì Bắc Kinh đã tu sửa chỉnh tề, đường sông vận chuyển lương thực cũng khơi thông, hành cung chỉ cần xây thêm vài chỗ bổ sung, vạn sự sẵn sàng cho ngày dời đô chỉ thiếu gió Đông. Huống hồ trẫm vừa Bắc chinh cho Thát Đát và tộc Ngột Lương Cáp một bài học nhớ đời, phía Bắc có lẽ ba bốn năm tới sẽ an bình, ngươi tính toán đến đó làm gì? Ngay cả Đại Đồng hiện giờ cũng chỉ thiếu một viên võ tướng có thể một mình đảm đương một phía, không thiếu thân vương!"
"Nhi thần..."
Không đợi Trần Thiện Duệ nói xong, Hoàng đế tức giận cắt ngang: "Thái tổ hoàng đế đông con nối dõi, phần lớn đều phong đất phiên dọc theo phía Bắc, cho nên hiện giờ vùng đó không còn chỗ trống. Nếu ngươi thật sự muốn rời kinh, bên Vân Nam Hồ Quảng có rất nhiều đất trống, hơn nữa cũng không yên ổn, ngươi dám đi chứ? Ngươi dám mang theo nhi tử mới một tuổi đến đó không?"
Hai câu hỏi quăng ra liên tiếp khiến Trần Thiện Duệ mặt mày trắng bệch, hắn hơi hé miệng nhưng rốt cuộc đầu óc trống rỗng, một chữ cũng đáp không được. Thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của thằng con trai, Hoàng đế càng thêm thất vọng, lập tức nhàn nhạt kết thúc câu chuyện: "Được rồi, niệm tình ngươi xúc động nhất thời, trẫm coi như hôm nay ngươi không tới đây, cũng chưa nhắc đến vụ này. Ngươi lui ra đi!"
Mặc dù đập nồi dìm thuyền xin ra trận bị phụ hoàng dứt khoát từ chối, trong lòng Trần Thiện Duệ đã thương tâm thất vọng, nhưng càng làm cho hắn khó có thể tiếp thu chính là thái độ cực kỳ lãnh đạm của phụ hoàng, điều mà từ nhỏ đến lớn hầu như hắn chưa bao giờ gặp phải! Thậm chí hắn không biết mình mơ mơ màng màng ra khỏi Càn Thanh Cung như thế nào, càng không biết mình làm thế nào ra tới phố Thượng Thiên. Mãi đến khi đi đến cửa bên trái phía Đông của điện Hoa Cái, hắn đột nhiên nghe tiếng sấm lớn, bước chân loạng choạng một cái mới bừng tỉnh. Ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời đen kịt, hắn không khỏi nheo mắt.
Sét đánh!
Thời tiết biến đổi cực nhanh, Trần Thiện Duệ vừa tới cửa hông phía Đông thì mưa lớn như hạt đậu đã trút xuống. Nơi này gần khu làm việc của Nội Các và Lục Bộ, các quan viên và nội các đều bất chấp lễ nghi sải chân chạy như điên tránh mưa. Mà đám nội thị đi theo Trần Thiện Duệ không một ai mang dù, có người muốn thỉnh Yến Vương điện hạ vào chỗ nào đó trú tạm, nhưng vị Yến Vương này vẫn mất hồn mất vía lảo đảo đi về phía trước. Dù trời mưa càng lúc càng lớn càng nặng hạt, cuối cùng thậm chí đan thành màn mưa thật dầy trong thiên địa, tạp xuống nền đá xanh nổi lên những bong bóng nước phập phồng, nhưng Trần Thiện Duệ dường như vẫn hoàn toàn không hay biết, cứ chân cao chân thấp bước đi trong mưa.
Mãi đến khi một nội thị lo lắng xảy ra chuyện bèn đuổi theo túm lấy tay áo ướt đẫm của Yến Vương, vừa kêu một tiếng điện hạ thì Trần Thiện Duệ mới giật nảy mình rồi cứ thế ngã quỵ. Mặc dù nội thị kia cuống quít đỡ lấy nhưng vẫn không chịu nổi Trần Thiện Duệ xỉu quá đột nhiên, hơn nữa mưa to đường trơn, hai người cùng ngã xuống đất, nội thị kia dĩ nhiên thành tấm đệm thịt. Nháy mắt, những người khác lập tức chạy đến, luống cuống tay chân nâng lên Trần Thiện Duệ, lớn tiếng ồn ào kêu Yến Vương điện hạ, nhưng Trần Thiện Duệ vẫn không có nửa điểm phản ứng. Trong lúc nhất thời, mọi người ở trong mưa cuống đến độ hỏa thiêu, tức khắc rối loạn, có người còn nói muốn đi Càn Thanh Cung báo tin, cuối cùng mới có một nội thị nhanh trí hét lên.
"Nơi này cách Đông Cung gần nhất, mau đưa Yến Vương điện hạ đến Đông Cung! Bên cạnh Đông Cung chính là Ngự dược cục, luôn có Ngự y canh gác, phân hai tổ hành động!"
Khi Trần Thiện Duệ được đưa vào Đông Cung, Trần Hi đang nghiêm túc dạy Trần Mân học chữ, Trần Kiểu thì ngồi bên cạnh chống cằm xem náo nhiệt. Nghe động tĩnh ồn ào bên ngoài, Trần Hi hơi nhướng mày nhưng vẫn bình tĩnh tiếp tục làm chuyện của mình. Trần Kiểu đang tính lặng lẽ chuồn ra xem, bị Đại ca giống như có đôi mắt mọc sau đầu nhàn nhạt lên tiếng: "Minh Nguyệt, chính muội nói với phụ mẫu muốn theo ta học hành, lúc này lại định làm gì?"
"Đại ca!" Trần Kiểu tức khắc quay lại, giọng điệu làm nũng: "Quy củ của Đông Cung nghiêm khắc, rất ít khi có động tĩnh lớn như vậy, khẳng định xảy ra chuyện lớn, Đại ca không hiếu kỳ sao?"
"Nếu bên ngoài xảy ra chuyện lớn, tự nhiên sẽ có người tới bẩm báo."
Vừa dứt lời thì một nội thị ở ngoài cửa thông báo: "Hoàng Thái tôn, Quận chúa, bên ngoài là người của Yến Vương điện hạ đưa ngài ấy tới. Vừa rồi bên ngoài chợt mưa to, Yến Vương điện hạ hình như bị mắc mưa nhiễm lạnh. Thái Tử điện hạ an trí Yến Vương điện hạ ở Tây Noãn các của Xuân Hòa Điện, đã sai người đi mời Ngự y. Nô tài đặc biệt tới bẩm báo một tiếng ạ."
Là Tứ thúc? Nếu phải khẩn cấp đưa Tứ thúc vào Đông Cung, đây tuyệt đối không phải nhiễm lạnh đơn giản như vậy!
Mặc dù mới giáo huấn Trần Kiểu, nhưng lúc này trên mặt Trần Hi cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên khó có thể che giấu. Nhìn Trần Kiểu mắt láo liên không ngừng, cậu ta cân nhắc mãi, cuối cùng đằng hắng một tiếng rồi nói: "Nếu là Tứ thúc bị bệnh, ta và Minh Nguyệt Thanh Diên cùng đến xem sao."
Đi qua minh gian tới Tây Noãn các, Trần Hi vừa thấp giọng dò hỏi nội thị canh cửa vài câu, vừa phải kéo lại Trần Kiểu lỗ m ãng hấp tấp muốn xông thẳng vào trong. Còn chưa kịp răn dạy muội muội, Trần Hi thấy Chương Hàm được mấy cung nữ vây quanh đi về hướng này, vội vàng dẫn muội muội đệ đệ ra chào. Nhìn góc váy mẫu thân hơi có vết ướt, hiển nhiên là từ hành lang gấp khúc lại đây gió to mưa to nên bị hắt vào, cậu ta nhẹ giọng nhắc: "Đã vào thu rồi ạ, mặc y phục ướt dễ bị cảm lạnh, nương nên thay váy đi."
Chương Hàm nghe nói Trần Thiện Duệ bị bất tỉnh nhân sự đưa đến Đông Cung, lúc này mới vội vàng chạy lại đây. Nghe nhi tử nhắc nhở, nàng hơi sửng sốt rồi mỉm cười trả lời không sao đâu. Vừa đến cửa Tây Noãn các, nàng thoáng nghe tiếng nói chuyện của Trần Thiện Chiêu bèn quay sang phân phó Thu Vận bên cạnh vài câu. Chỉ chốc lát sau Lộ Khoan chạy ra.
"Tình hình Yến Vương thế nào? Ngự y tới chưa?"
Lộ Khoan liếc nhìn Trần Hi Trần Kiểu Trần Mân một cái rồi mới cúi đầu thưa: "Hồi bẩm Thái Tử Phi điện hạ, người của Yến Vương điện hạ đã đi Ngự dược cục mời Ngự y, hiện giờ mới vừa cởi y phục ướt, xem tình hình có vẻ phát sốt. Nhìn bộ dáng điện hạ... dường như không phải vừa phát bệnh, có lẽ buổi sáng vào lễ đội mũ của Hoàng Thái tôn cũng đã có triệu chứng rồi ạ!"