Trần Ngọc Lâm nhìn chằm chằm bà lão, vừa lùi ra xa một khoảng cách thích hợp như e ngại bà lão sẽ đột nhiên hóa thành một con thằn lằn sấm lao vào hắn và xé xác hắn ra làm muôn mảnh. Mà hắn nghĩ đó là hợp lí, bạn nên cẩn thận với bất kì thằng nào con nào muốn tiếp cận bạn khi bạn ở trong rừng một mình. Lời khuyên trân thành đó.
Trần Ngọc Lâm cảm thấy nên hỏi thăm xem, bà lão này là ai, hay là cái gì. Nói thật nhé, hắn có đủ kiến thức, kinh nghiệm cùng sự sợ hãi mấy con người bí hiểm thích trùm khăn qua đầu và mỉm cười khi thấy người khác sợ đến đau tim lắm rồi.
Trần Ngọc Lâm tằng hắng hỏi bà lão này:
" Ơ, xin chào. Cho hỏi bà làm gì ở đây vậy!?"
Một câu hỏi hợp lý, và tuyệt đối không quá sỗ sàng. Trần Ngọc Lâm liếc sang bên trái và thấy thằng Vũ đang đi về phía hắn, cảm giác can đảm hơn một tí. Để rồi lúc quay lại, hắn tí thì tăng xông khi thấy bà lão đang ở ngay trước mặt mình dù một giây trước bà vẫn cách hắn mười mét. Trần Ngọc Lâm hít một hơi sâu, mỉm cười bình tĩnh lấy từ trong túi ra một tờ một trăm nghìn, dúi vào tay bà lão:
" Bà ơi. Cháu tặng bà, bà đi mua bữa cơm ăn cho khỏe ạ." (Và giờ bà đi khỏi đây hộ ạ - Trần Ngọc Lâm tự nhủ)
Bà lão nhìn nhìn tờ một trăm trên tay, rút từ đâu đó ra một cây gậy, gõ cái "cốp" vào đầu Trần Ngọc Lâm. Sau đó bà bắt đầu càm ràm:
" Thằng nhóc ngu ngốc này. Một lời khuyên nhỏ đây nhóc. Đừng có mà ra ngoài ánh mặt trời. Nói thật nhé, ngươi không thích hợp với ánh mặt trời, ánh mặt trời khiến ngươi trở nên yếu đuối. Và trong mấy ngày này, hãy cẩn thận với những kẻ đi săn, ta có thể ngửi thấy mùi ý đồ của chúng với ngươi, con dơi bé nhỏ ạ.Và cuối cùng, hãy uống nhiều nước. Nước tốt cho sức khỏe. Mỗi người mỗi ngày cần trung bình lít nước."
Nếu Trần Ngọc Lâm có thể nói câu gì, đó chắc chắn sẽ phải là mấy câu thật thông minh như là... " Không cảm ơn. Tôi thích ánh mặt trời", hoặc "Bà là ai mà kêu tôi phải làm gì" hoặc thậm chí những câu như " HAH. Nhưng tôi uống đến ba lít nước mỗi ngày". Nhưng không! Bộ não thông minh của hắn cứ phải chọn mấy lúc như này để ngưng hoạt động, và hắn lúc đó chắc chắn đã nói mấy câu kiểu kiểu cái loại mà các thiên tài hay nói như là...
"À... Ừm.. OK!?"
Chà, nếu sau này hắn có nhìn lại, chắc chắn đó sẽ là một câu nói được lưu vào sử sách đời đời. Cái gì đó kiểu như "Mười câu nói thông minh nhất của Trần Ngọc Lâm"!? Nhưng mong đợi cái gì nhỉ!? Dù sao hắn còn không hiểu bà đang tính nói cái gì cho hắn nữa.
"Ê này Lâm..."
Trần Ngọc Lâm bị chú ý bởi bà lão, không nghe thấy thằng Vũ lại gần. Để rồi lúc quay sang hắn chẳng thấy bà lão đâu nữa. Trần Ngọc Lâm bắt đầu tìm dưới nền đất, chẳng biết hắn muốn tìm gì nữa? Một cái can lít chứa đầy nước chăng!?
Trần Ngọc Lâm quay sang thằng Vũ, thấy nó đang xách một đống củi khô to ít nhất gấp lần số củi hắn tìm được. Thằng Vũ cười:
" Mày tìm được ít thế?! Nhìn này, tao tìm được cả đống nhé."
Hắn gật đầu. Một tay cầm đống củi của hắn, tay kia lấy đống củi thằng Vũ, hoán đổi chỗ hai đống củi cho nhau, kế đó Trần Ngọc Lâm chạy đi với tốc độ bàn thờ, nói vọng lại:
" Cảm ơn."
Thằng Vũ:
-....................
Làm người ai lại làm thế!?
Trần Ngọc Lâm khệnh khạng xách đống củi mà hắn đã phải trải qua vô số cực khổ và nguy hiểm về.
Trần Ngọc Lâm quẳng đống củi, chạy tớn vào trong nhà. Điều hòa là nhất, đặc biệt là trong cái khí trời độ này, có khi không cần củi thịt cũng tự chín được. Mà nếu thế thật thì có khi hắn cũng đã là loại tái, bởi vì lúc này da hắn đang bỏng rát. Quỷ tha ma bắt cái lọ kem chống nắng đi, lúc cần hắn không bao giờ có thể tìm thấy cả. Còn bây giờ nó nằm chềnh ềnh ngay trước mặt.
Nhân tiện, chỉ số Chống Nắng (SPF) của lọ kem này là triệu. Có thật nó không phải là cái thứ hàng phế thải nào không đó!? Bôi nó lên da thì da bạn có lập tức bong ra không?!
Trần Ngọc Lâm không biết, cũng không dám thử.
Tận hưởng xong xuôi cái điều hòa mát rượi, Trần Ngọc Lâm đi ra khỏi phòng. Hắn nhìn thấy Vũ (đang càm ràm về một thằng ất ơ nào đó lấy bó củi của nó. Trần Ngọc Lâm ra vẻ không hay không biết không hiểu) và mấy đứa khác đang ngồi hun lửa.
Không cần lo về cháy rừng, bọn hắn đốt lửa gần bờ hồ. Và trời nắng cũng thế, bọn hắn lập vài tấm bạt để che nắng và vận chuyển chừng hai mươi cái quạt ra ngoài trời cho nên cũng không nóng lắm.
Trong lúc bọn kia ngồi hun lửa, Trần Ngọc Lâm để ý phần mặt trên của mấy con gà con vịt đã bắt đầu thay đổi màu sang màu hơi tai tái. Hắn bèn gọi:
" Này. Mấy người đốt lửa nhanh lên không thì thịt chín trước khi có lửa đấy."
Thằng Minh, một trong mấy thằng bạn khác của hắn nhìn Trần Ngọc Lâm, quăng cho hắn que diêm:
" Mày thích thì mày tự đi mà thổi lửa. Củi mày kiếm ướt khó đốt thấy mồ."
Trần Ngọc Lâm im lặng. Mặc dù tao đưa củi về nhưng đó là củi thằng Vũ kiếm mà. Cho nên hắn quyết định im lặng.
Lúc này thì, cô Phương kêu lên:
" Đốt được rồi."
Trần Ngọc Lâm vỗ ngực nhìn Minh:
" Ối chội ôi. Thấy chưa?! Tao chưa cần ra tay thì lửa cũng tự cháy kìa."
Đứa nào đó ném que củi vô đầu Trần Ngọc Lâm. Hắn quay phắt lại kiếm xem là ai nhưng không kiếm ra. Còn cả lớp thì nín cười.
Sau chút trò đùa của Trần Ngọc Lâm, cả lớp xắn tay vào nướng thịt. Hắn có thể tóm tắt cả buổi nướng thịt như sau:
Thảm họa.
Trần Ngọc Lâm ngắm nhìn trong tuyệt vọng cảnh tượng mà bất kỳ ai cũng liên tưởng đến Tận thế.
Phừng. Lửa bắt vào thịt và khiến nó bốc cháy lên. Phừng. Lửa bắt vào que cời lửa, lửa bắt vào áo, lửa bắt vào quần, lửa bắt vào mọi nơi.
Trần Ngọc Lâm chạy đi lấy cái bình cứu hỏa và xịt vào mấy bụi cây bốc cháy kẻo hôm sau lên báo "Nhóm thanh thiếu niên điên loạn đốt cháy cả rừng Cúc Phương". Sau đó là cảnh tượng kinh hoàng của những đứa trẻ chạy loanh quanh cố gắng dập lửa cháy trên lưng và những xiên thịt bốc cháy bay trên trời do mấy đứa bị dính lửa quăng lên khi hét toáng lên như con gái. Một xiên thịt còn bay lên trời và cắm như một ngọn lao vào chỗ mà Trần Ngọc Lâm vừa đi qua, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.
Cuối cùng ba phần tư số thịt quay sống sót, để rồi chết đi trong miệng của những người còn lại. Cũng may là lúc mua thì do mặc cả khéo nên dư ra một đống, cũng đủ cho miệng ăn cả lớp, mặc dù Trần Ngọc Lâm vẫn hơi thòm thèm.
Cuối ngày, cả đám ăn cơm hộp. Trần Ngọc Lâm vừa ngồi một mình trên bờ ngắm mặt trời lặn, vừa nghĩ rằng thế này cũng không quá tệ. Lúc này, một bạn gái đi tới, đặt tay lên vai hắn. Trần Ngọc Lâm lúc này đang mặc áo ba lỗ, cũng không quá thảm hại vì hắn có cơ bắp sáu múi đầy đặn nên hắn hoàn toàn tự tin về thân hình của mình.
Nhưng lúc mà cô gái kia chạm người vai hắn, hắn cảm thấy một nỗi đau cháy bỏng cháy da cháy thịt như thể đang bị hàng chục mũi kim đâm phải vậy. Hắn rụt vai lại, nhìn vào người đằng sau, là Lan, một bạn học cùng lớp với hắn.
Trần Ngọc Lâm nhìn tay Lan, chẳng có gì cả, chỉ có một chiếc nhẫn bạc. Nghĩ lại, lúc này lại không thấy đau nữa, lại thêm không có dấu vết gì cả, Trần Ngọc Lâm cũng đảo mắt coi như vụ này là ảo giác của hắn chứ cũng không nghĩ sâu xa gì. Trần Ngọc Lâm hỏi:
" Có gì đấy Lan?"
Lan mỉm cười:
" Không có gì, thấy cậu ngồi một mình nên chạy ra trêu cho vui thôi."
Kế đó nàng quay đầu, chạy biến vào trong nhà. Trần Ngọc Lâm khó hiểu, xử nốt phần cơm rồi cũng đi nhập bọn với đám bạn đang cầm đuốc và đinh ba bắt cá rượt đuổi nhau. Những công việc hàng ngày thông thường của những học sinh bình thường.