Vừa mới vào tới cửa đã gặp Vu Dương, hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn tôi cười xấu xa, hắn không biết lí do vì sao tôi quay về nên thấy thế liền nghĩ tôi đã tiếp nhận lão bản của hắn. Tôi liếc hắn một cái, sau đó theo Trương Khải Huy vào phòng Tổng tài
– “Chúng ta hiện tại phải hợp tác với Henry. Tôi muốn việc đàm phán diễn ra nhanh một chút, an toàn một chút”. Hắn vừa lấy tài liệu vừa giải thích
Kỳ thật tôi đã sớm nghĩ sẽ có ngày này. Trước kia tên Trần Hạo Khoa lên làm giám đốc lâm thời tầm nhìn hạn hẹp nên xa lánh Henry. Không nghĩ người ta là đầu sỏ làm ăn bên Hàn Quốc, muốn nuốt trọn Henry quả là kiến càng lay cổ thụ! Nếu không có tổng bộ ở HongKong hổ trợ, chi nhánh này của Hoàn Á không lụn bại mới là lạ. Trương Khải Huy xem như là thức thời, hóa thù thành bạn, chẳng những diệt trừ hậu họa còn có thể mở ra thị trường kinh doanh cho Hoàn Á tại Hàn Quốc, Nhật Bản. Hiện tại Hoàn Á đã trải qua mấy tao, nguyên khí đại thương, thật sự nếu không cùng Henry hợp tác thì chỉ còn nước ngày một diệt vong, khi đó lão già Trương Diệu Bằng có tái xuất giang hồ cũng chẳng xoay chuyển được càn khôn
Nhưng lần này Kim Tri Nam tại sao lại tiếp tục cuốn tôi vào, không nhẽ lại tiếp tục “Làm cho Hoàn Á nhận thức tầm quan trọng của cậu” như lần trước sao? Hắn bây giờ là trực tiếp khiêu chiến với Trương Khải Huy. Vì tôi sao?!?! Từ nhỏ đến lớn tôi chỉ là chúng tinh phụng nguyện, là sao nhỏ quanh mặt trăng nên chưa bao giờ được nịnh nọt khen ngợi, nhưng bây giờ tại sao hai nam nhân này lại cùng nhắm tôi mà nã pháo? Tôi nhìn chằm chằm bản hợp đồng, nhưng đầu óc tiếp tục suy nghĩ vấn đề ‘nã pháo’ kia, Trương Khải Huy nói gì tôi cũng không nghe. Hắn phát hiện tôi đang ở lòng Hán thân Sở liền dừng lại nhìn tôi. Tôi cảm thấy có điểm không đúng lắm nên vất vả đem suy nghĩ bản thân quay về căn phòng đang đứng
– “Cậu đang nghĩ gì?”– hắn hỏi tôi
– “Khi nào thì bắt đầu đàm phán”, tôi nghênh tiếp ánh mắt hắn
– “Hai tuần nữa”. Hắn đứng lên đi đến trước mặt tôi. “Cậu không hỏi vì sao tôi đồng ý hợp tác với hắn? Vì sao tôi chấp nhận để cậu đi sao?”
– “Việc này cũng cần phải hỏi sao?”. Nếu hỏi thì bản thân quả thật quá ngây thơ rồi, trước giờ tôi đều chủ trương làm tốt bổn phận của mình, những việc không liên quan thì không bao giờ hỏi đến
Không biết có phải câu hỏi của tôi đã làm hắn thất vọng hay không, hắn thở dài: “Vậy việc này nhờ cả vào cậu. Nếu có gì cần hỗ trợ cậu cứ hỏi Ngô Thiên Cường”
Tôi gật gật đầu. Ngô Thiên Cường là công thần số tại Hoàn Á, nguyên lai Trương Khải Huy muốn để cậu ta đi đàm phán với Henry nhưng Kim Tri Nam lại yêu cầu đích danh tôi. Không còn cách nào khác, đại nhân Thiên Cường bây giờ lại là trợ lí của tôi. Bất quá tôi phải thừa nhận năng lực cuả hắn rất giỏi, tôi nghĩ thật lòng hắn cũng không thích gì cho cam. Mâu thuẫn nội bộ Hoàn Á cũng không là gì với vụ làm ăn cùng Henry, nên trước tiên cứ hợp tác hòa thuận với tên Thiên Cường đi đã
Tôi trở lại phòng làm việc trước kia, Trương Khải Huy vẫn giữ nguyên dạng căn phòng này, hắn biết tôi có ngày cũng sẽ quay trở lại, tôi không lay chuyển được hắn. Cửa mở, trợ lí đi vào
– “Vương Tổng”– nghe được âm thanh thanh thúy nhỏ nhẹ tôi liền quay người nhìn nàng—- Lâm Cầm! Tôi cảm thấy có chút bất ngờ ngoài ý muốn
– “Bọn họ không phải nói cô đã từ chức sao?”– tôi mỉm cười hỏi
Nàng nở nụ cười, vẫn ngọt ngào như vậy. Nàng là trợ lí tôi hài lòng nhất, ôn nhu dịu dàng lại biết cách săn sóc người khác. “Nghe nói anh về lại Hoàn Á, tôi liền xé đơn từ chức đi”. Nàng cười khẽ nhìn tôi: “Anh cần trà Tạp Bố Ký không?”
– “Được, trà Tạp Bố Ký”. Thấy mĩ nữ, động cơ làm việc của tôi dâng cao hắn, xem ra lần này Trương Khải Huy chiếu cố tôi tốt lắm, thực vô cùng cảm kích
Vài ngày tiếp theo đó, tôi chuẩn bị tài liệu cho cuộc đàm phán. Tuy đã cùng Henry làm ăn vài lần nhưng tôi vẫn chuẩn bị mọi thứ để trên bàn đàm phán Henry không thể đưa ra những điều kiện bất lợi, dù sao tôi hiện giờ cũng là đại diện Hoàn Á. Trương Khải Huy cùng tôi bàn chuyện công việc, thái độ hắn nghiêm túc còn hơn dân Trung Đông luôn sẵn sàng tử vì đạo. Nói đến Kim Tri Nam chúng tôi cũng chỉ nói chuyện công việc, nhất quyết lảng tránh quả bom nổ chậm kia. Hết giờ làm việc, chúng tôi vẫn quay về sống chung như thường. Tôi còn đang hứng thú công tác game online của mình
Cuộc đàm phán tiến hành thuận lời, dù sao chúng tôi cũng đã chuẩn bị rất kĩ nên bên Henry không bắt bẻ được gì. Kì lạ chính là Kim Tri Nam không xuất hiện, suốt mấy vòng đàm phán cũng chỉ có kẻ đứng thứ hai Henry- Tống Chính Hiền tham dự. Khi cuộc họp vừa kết thúc, điện thoại tôi đổ chuông
– “Alo”
– “Là Hân phải không?”– một giọng nói êm ái truyền vào màng nhĩ, lòng tôi run lên