Vĩnh Hằng Kiếm Tổ

chương 8: nhưng ta cũng cần được biết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên ngoài võ quán Cuồng Kiếm, một chiếc xe ngựa đã đợi từ lâu.

Vân Thiên Khoát gọi: “Hạo Nhi, con và Phi Vũ cùng nhau đi đến Bảo Đan Lâu, nếu có xảy ra chuyện gì thì cứ nghe theo Phi Vũ là được, đã hiểu chưa?”

Vân Hạo gật đầu rồi leo lên xe ngựa.

Lăng Phi Vũ nhìn thấy hắn đi tới, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Lát nữa tới Bảo Đan Lâu, ngươi đừng có nói lung tung. Đó chính là một trong những nơi có thế lực lớn nhất ở hoàng triều Thanh Phong. Mặc dù Bảo Đan Lâu ở thành Lưu Vân chỉ là một phân nhánh, nhưng đó cũng không phải là nơi chúng ta có thể đắc tội.”

“Bảo Đan Lâu có bán các loại dược liệu đúng không?” Vân Hạo mở lời hỏi, hắn bây giờ đang tu luyện “Thái Sơ Tạo Hóa Quyết”, thứ cần nhất chính là đan dược.

Hắn biết cách luyện ra đan dược, nhưng lại thiếu dược liệu để làm.

“Đương nhiên rồi, Bảo Đan Lâu chính là nơi bán dược liệu lớn nhất thành Lưu Vân.” Lăng Phi Vũ đáp.

Xe ngựa vẫn đang chạy rất nhanh, sau khi hai người trò chuyện với nhau không bao lâu thì ánh mắt của Vân Hạo chợt lóe lên, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Phi Vũ với vẻ mặt kỳ lạ.

Lúc Lăng Phi Vũ ra tay đánh đuổi Vân Phong, hắn đã cảm thấy trên người nàng hình như có một cỗ khí tức bị phong ấn.

Bây giờ hai người lại ngồi gần nhau như vậy khiến cảm nhận của hắn càng rõ ràng hơn.

Phong ấn trong cơ thể Lăng Phi Vũ dường như đang áp chế thiên phú của nàng.

Ánh mắt của Vân Hạo tràn ngập sự kinh ngạc, mặc dù bị áp chế nhưng bây giờ nàng đã tiến vào Hóa Hải Cảnh, nếu như có thể giải trừ được phong ấn, không phải thực lực của nàng sẽ càng cường đại hơn sao?

Thấy Vân Hạo nhìn chằm chằm vào ngực mình, Lăng Phi Vũ không khỏi đỏ mặt, vội mắng: “Ngươi có thể đừng háo sắc như vậy được không?”

“A…!” Vân Hạo chợt bừng tỉnh.

“Đẹp lắm sao?” Lăng cúi đầu liếc nhìn đỉnh núi đầy đặn của mình với vẻ mặt khó hiểu. Vân Hạo bật cười, trêu đùa nói: “Quả thật không tồi!”

Lăng Phi Vũ: “Có phải ngươi cũng nhìn nữ nhân khác như thế không?”

“Không phải nữ nhân nào cũng có thể lọt vào mắt của ta.” Vân Hạo nghiêm túc đáp.

“Vậy ý ngươi là mười vị cô nương mới đến của Xuân Phong Các đều rất xinh đẹp?” Lăng Phi Vũ chế nhạo.

“...” Vân Hạo ngượng ngùng cười.

Cổ nhân có câu đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch trần khuyết điểm, vậy nên khi vị hôn thê của mình nhắc đến chuyện đáng xấu hổ này khiến hắn không kịp trở tay.

Vân Hạo vội vàng đổi chủ đề: “Phi Vũ, ta nhớ rõ bản thân và Hứa đại sư có chút xích mích, tại sao ông ta hôm nay lại đồng ý chữa bệnh cho ta?”

Lăng Phi Vũ nghe vậy thì giật mình, mí mắt rũ xuống rồi lâm vào trầm mặc.

Vân Hạo thấy vậy thì thở dài: “Ta đoán phụ thân nhất định đã dặn dò nàng không được nói sự thật cho ta biết đúng không?”

“Ừm.” Lăng Phi Vũ gật đầu.

“Nhưng ta cũng cần được biết.” Vân Hạo nhẹ nhàng nói.

Lăng Phi Vũ im lặng một lát rồi nói: “Vân bá bá đã đồng ý với ông ta đêm trăng tròn tháng sau sẽ đi đến cổ mộ Sinh Tử để hái cho ông ta một cây cỏ âm dương.”

“Cổ mộ Sinh Tử?” Vân Hạo trầm ngâm suy nghĩ, đây là ngôi mộ cổ ở núi Yêu Phong cách thành Lưu Vân hơn một trăm dặm.

Khi ngôi cổ một này xuất hiện đã gây ra chấn động rất lớn, thu hút vô số cường giả ở hoàng triều Thanh Phong đến để khai quật nó, nghe nói lúc đó đã gây ra thương vong cực lớn, nhưng có rất nhiều cường giả lại không phát hiện được gì.

Sau đó có vài cường giả nói rằng ngôi cổ mộ này chỉ là một ngôi mộ trống, chẳng có giá trị gì cả, nên mọi chuyện dần lắng xuống.

Nhưng bởi vì môi trường đặc biệt xung quanh cổ mộ, nên ở đây đã mọc rất nhiều linh dược quý hiếm như cỏ âm dương.

Mặc dù trận pháp của cổ mộ đã bị phá hủy bảy tám phần, nhưng xác suất sống sót của một võ giả Hóa Hải Cảnh khi bước vào đó còn chưa đến ba phần!

Phụ thân vì muốn chữa bệnh cho hắn, ngay cả mạng cũng không cần!

“Vân Hạo, ngươi phải luôn khỏe mạnh, đừng phụ lòng của Vân bá bá.” Lăng Phi Vũ thấy hắn im lặng liền nhẹ nhàng an ủi.

“Nàng biết nhiều về cổ mộ Sinh Tử không?” Vân Hạo ngẩng đầu hỏi.

Nếu như trong cổ mộ Sinh Tử có nhiều dược liệu quý hiếm thì hắn cũng không ngại đi một chuyến.

“Khi cổ mộ Sinh Tử xuất thế, ánh sáng rực rỡ muôn nơi, sấm sét màu tím từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào lăng mộ ba ngày ba đêm. Tương truyền rằng chủ nhân của ngôi mộ cổ này là một nữ tu sĩ tên là ‘Thương Dao’! Có người nói, nàng là đệ tử của cường giả mạnh nhất Vân Tiêu Kiếm Đế hàng ngàn năm trước.” Lăng Phi Vũ nói.

“Vậy ý của nàng là ngôi mộ cổ này chính là mộ của Thương Dao?” Vân Hạo mở lời, thế nhưng hai mắt hắn đột nhiên co rút.

“Hình như là... Có... chuyện gì vậy?” Lăng Phi Vũ có chút sợ hãi trước phản ứng này của hắn.

Sắc mặt Vân Hạo thay đổi liên tục, những cảnh tượng ngày trước như đệ tử trưởng thành, rồi xin chỉ dạy hiện lên trước mắt hắn.

“Các ngươi đáng chết!” Mắt của Vân Tiêu như sắp nổ tung, lộ ra sát ý.

Để giết được nàng ấy, chư thần của Thiên Cung không tiếc giáng sấm sét trong ba ngày ba đêm?

Vừa nghĩ tới đây, Vân Hạo liền cảm thấy tim mình không ngừng đau đớn.

Lăng Phi Vũ nhìn thấy sắc mặt Vân Hạo vô cùng bi thương, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Vân Hạo, thực lực của Vân bá bá đã đạt đến đỉnh cấp Hóa Hải cảnh, ngươi không cần quá lo lắng.”

“Ừ.” Vân Hạo hít một hơi thật sâu, cũng không nói thêm gì nữa, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng đi đến cổ mộ Sinh Tử để xác nhận Thương Dao còn sống hay đã chết, kết quả như thế nào!

Một lúc sau, xe ngựa đã đến trước một nơi nguy nga lộng lẫy có bảy tầng.

Vì trước đó đã thương lượng xong cả rồi nên Lăng Phi Vũ cùng Vân Hạo trực tiếp bước vào Bảo Đan Lâu, vừa đến cửa viện đã có một người ăn mặc sang trọng vội vàng nghênh đón, niềm nở nói: “Phi Vũ cô nương, tại sao nàng bây giờ mới tới? Ta đã chờ nàng rất lâu rồi.”

Tên này chính là đệ tử của Hứa Ấn, tên là Lưu Bảo Minh. . truyen bjyx

Lăng Phi Vũ lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng nàng lại khéo léo hạ mí mắt xuống, bình tĩnh nói: “Trước giờ hẹn chẳng phải vẫn còn nửa nén hương sao? Ta và vị hôn phu của ta xem như đã đến sớm rồi.”

Khi Lưu Bảo Minh nhìn thấy nàng thân mật gọi Vân Hạo như vậy, rồi nắm lấy cánh tay của hắn, khiến sắc mặt của hắn ta cực kỳ khó coi.

Hắn ta căm phẫn nhìn chằm chằm vào Vân Hạo.

Đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!

Tại sao một cô nương tốt như thế lại một lòng một dạ với tên phế vật này?

Vân Hạo có vẻ khá bình tĩnh, dù sao hắn cũng đã quá quen với cảnh này rồi.

Truyện Chữ Hay