Linh hồn bổn nguyên tăng lên, tại hắc giờ vũ trụ, trừ phi tu hành một ít cực kỳ biến thái gian nan pháp quyết, nếu không thì nghĩ cũng đừng nghĩ. ?
Nhưng ở Đại Vũ Trụ, rõ ràng tựu dễ dàng như vậy.
Điều này cũng làm cho Lâm Tân trong nội tâm cảm khái.
Không hổ là quy tắc các phương diện đều càng thêm hoàn thiện Đại Vũ Trụ.
Nằm ở đằng trên mặt ghế, không nghĩ qua là hắn cũng chậm rãi ngủ chìm đi qua.
Lại khi...tỉnh lại, bên ngoài cũng đã mờ nhạt nhanh trời tối rồi.
Bên người có một yểu điệu eo nhỏ thân ảnh nói tới nói lui.
"Thận ca ngươi đã tỉnh à?"
Nguyễn Như Quân mềm nhu nhu thanh âm theo bên người truyền tới.
"Ân, ngươi đến đây lúc nào?"
Lâm Tân thẳng lên thân, chứng kiến tiệm sách ở bên trong công nhân đã tại quét dọn vệ sinh.
Nguyễn Như Quân đã ở hỗ trợ sửa sang lại sách vở, đem một ít khách hàng lấy ra tùy ý lật xem sách, một lần nữa trở về vị trí cũ.
"Là trước khi sẽ tới đúng á, đã một giờ, chứng kiến thận ca ngủ được hương, tựu không có nhẫn tâm quấy rầy ngươi."
Nguyễn Như Quân bởi vì đi làm, mặc một thân tiêu chuẩn chức nghiệp ol phong cách trang phục.
Nữ thức áo sơmi thêm màu đen bộ váy, hai chân bọc lấy hơi mỏng chỉ đen. Chỉ là trường lại không có trói lại, vẫn còn bên trái phân ra một nhúm biện đi ra, phối hợp có chút hài nhi mập xinh đẹp khuôn mặt, lộ ra đáng yêu dị thường.
"A... Vậy sao? Rất lâu không ngủ được nặng như vậy rồi."
Lâm Tân duỗi lưng một cái, đứng người lên hoạt động xuống.
"Trần Phi Dương tiểu tử kia đâu này?"
"Hắn đi ra ngoài còn chưa có trở lại đây này." Nguyễn Như Quân hồi đáp.
"Còn chưa có trở lại?"
Lâm Tân hơi có chút khiêu mi.
Bành!
Trần Phi Dương phần bụng bị hung hăng đánh trúng một quyền.
"Rất đáng tiếc, hiện tại cho dù ngươi nói cho chúng ta biết nước phong ở đâu, ngươi cũng phải chết!"
Đối diện với của hắn, đứng đấy chính là hai cái mặc màu trắng {thực trang} nam tử trẻ tuổi.
{thực trang} bao trùm bọn hắn hơn phân nửa thân thể, chỉ có bên trái một điểm nhỏ khu vực không có bị (ba lô) bao khỏa đến. Như là mặc một thân màu trắng thiếp thân giáp.
Trần Phi Dương nửa quỳ trên mặt đất, nhịn không được nhổ ra một búng máu nước bọt.
Phần bụng đau đớn lại để cho hắn hiểu được, chính mình cùng đối phương chênh lệch quá xa.
Không phải lực lượng, cũng không phải mặt khác, mà là độ.
Âm khuyển.
Đây cũng là đối phương sau khi xuất hiện, tự giới thiệu nói ra danh tự.
"Các ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào! ?"
Trần Phi Dương cắn răng chằm chằm lên trước mặt cách đó không xa hai người.
"Chúng ta là âm khuyển, đến Tự Bạch Thuẫn. Nếu như giao không ra nước phong, ngươi hôm nay tựu dứt khoát chết ở chỗ này a."
Một người trong đó vênh váo tự đắc nói.
"Loại thực lực này tựu là lại để cho trước khi An Đức Lỗ [Andrew] bọn hắn vô kế khả thi trình độ? Thật sự là buồn cười." Tên còn lại cười lạnh nói.
Rất rõ ràng, bọn hắn cùng trước khi tập kích Trần Phi Dương những người kia có rõ ràng liên quan.
"Các ngươi!"
Trần Phi Dương còn nghĩ bò dậy, nhưng lập tức đã bị một cước đá vào cái cằm lên, cả người cao cao vứt lên.
"Phi liệt chân!"
Một cái trong đó bạch thuẫn {thực trang giả} lạnh cười rộ lên, chân phải mu bàn chân {thực trang} sáng lên Bạc Sáng, mạnh mà theo trên hướng xuống đá ra một cước.
Một kích này độ, so về trước khi không kém nhiều, nhưng lực lượng nhưng lại trước khi gấp hai còn nhiều hơn.
Càng đáng sợ chính là, mũi chân còn bắn ra một đoạn sắc bén vô cùng lưỡi dao sắc bén.
"Sử dụng kiếm!"
Trần Phi Dương nhìn xem càng ngày càng gần, bắn về phía chính mình mặt một cước này, bỗng nhiên trong nội tâm hiện lên một đạo linh quang.
Hắn tay phải mạnh mà từ trong lòng ngực rút...ra một thanh chỉ có dài bằng bàn tay đoản kiếm.
Cánh tay phảng phất điện giật rút gân đồng dạng, rõ ràng dùng cùng đối phương giống nhau độ, như thiểm điện hoạch xuất ba Kiếm.
Xoẹt!
Phi liệt chân cùng đoản kiếm hung hăng đánh lên.
Trần Phi Dương trên người {thực trang} bỗng nhiên nghiền nát ra đại lượng màu bạc mảnh vỡ.
Mà đối phương cái kia bạch {thực trang} nam tử, cũng kêu thảm một tiếng, ôm chân đau khổ té ngã trên đất.
"Đáng chết! Henri! ! Ta giết ngươi! !"
Cái khác bạch {thực trang} thoáng một phát kinh sợ nảy ra, đồng dạng một chiêu phi liệt chân bắn ra, theo bên cạnh gần như đánh lén đồng dạng đánh tới hướng Trần Phi Dương.
Đây là thừa dịp đối phương còn chưa kịp thu chiêu, tìm được khe hở.
Trần Phi Dương tuy nhiên là Nguyên Năng Sứ, nhưng hắn cấp bậc không cao, chỉ có một cấp.
Bởi vì thích xứng độ vấn đề, hắn một mực tại trong lớp đều là ở cuối xe. Cùng {thực trang} thích xứng độ không cao, tựu đại biểu không thể mặc mang càng mạnh hơn nữa đấy, cao cấp hơn {thực trang}.
Hắn hiện tại thích xứng độ, chỉ đủ lại để cho hắn mặc một cấp {thực trang}, tại không có đột phá trước, hắn đều chỉ có thể là một cấp Nguyên Năng Sứ.
Nhưng Dương Tụng Ngữ tựu bất đồng, nàng tư chất tốt, thích xứng độ cao, trời sinh có thể mặc Tam cấp {thực trang}. Bất quá về sau lại muốn tăng lên tựu khó khăn. Đem mình thích xứng độ khai mở lợi dụng đến, cũng đã đầy đủ lại để cho rất nhiều người phấn đấu cả đời.
Bành!
Trần Phi Dương trong chớp mắt, trở tay đoản kiếm ngăn trở cái này thứ hai nhớ phi liệt chân.
Lại là một hồi Bạc Sáng mảnh vỡ vẩy ra.
Hai người từng người ngược lại lùi lại mấy bước, cái kia bạch {thực trang} kêu thảm một tiếng, cùng trước khi đồng bạn đồng dạng, ngã xuống đất rốt cuộc dậy không nổi.
Quái dị chính là, chỉ chốc lát sau, hai người liền toàn thân run rẩy bất động rồi.
Trên người của bọn hắn màu trắng {thực trang} dấy lên bạch sắc hỏa diễm, rất nhanh liền thiêu đốt biến mất hầu như không còn.
Trần Phi Dương ngơ ngác đứng tại nguyên chỗ, vừa rồi cái kia một cái chớp mắt bạo, liền chính hắn cũng không biết là tại chuyện gì xảy ra.
"Bay lên ca ca!" Xa xa một cái áo đỏ tiểu loli hấp tấp khóc đã chạy tới. Phấn điêu Ngọc mài khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng một phát nhào vào Trần Phi Dương trong ngực.
Xa xa chỗ tối Lâm Tân, chậm rãi thu hồi đang muốn nâng lên ngón tay.
Dừng ở chính mình cái duy nhất đệ tử, hắn ánh mắt có chút phức tạp.
"Rốt cục nhịn không được xuất hiện không?"
Vừa rồi trong nháy mắt bạo, hắn tự nhiên cũng nhìn ở trong mắt.
Trần Phi Dương trong cơ thể cái kia một tia lực lượng thần bí khí tức, rốt cục đè nén không được rồi, bắt đầu không ngừng bạo lộ dấu vết.
"Bất quá như vậy cũng tốt, không nói trước ngươi đối với ta có khả năng chỗ tốt, liền nói ngươi trốn ở đệ tử ta trong cơ thể, tạo thành không thể khống nhân tố, đây cũng là nhất định phải giúp cho bài trừ đấy."
Lâm Tân xem trên mặt đất nằm lưỡng cỗ thi thể, chờ đợi Trần Phi Dương hai người nhanh chóng chạy trốn sau.
Hắn mới đi ra ngoài, đem lưỡng cỗ thi thể tro tàn bên trên lưu lại {thực trang} tổ chức thu thập lên.
{thực trang} trừ ra hữu cơ giới bộ phận bên ngoài, cũng có một phần là liên quan đến sinh hóa tế bào gien các loại khoa học kỹ thuật.
Lâm Tân đối với cái này cũng cảm thấy hứng thú, trước khi góp nhặt không ít bất đồng {thực trang}.
Vừa vặn lần này xuất hiện cái này tổ chức thần bí bạch thuẫn, lại cho hắn cung cấp vài loại mới {thực trang}. Xem như chơi thu thập trò chơi.
Thu thập thứ tốt về sau, Lâm Tân tiện tay một điểm.
Hai cỗ thi hài lập tức tự cháy lên.
"Bỗng nhiên có chút hoài niệm Địa Hỏa Cửu Linh châu rồi, cũng không biết đạo nó tại cái vũ trụ kia ở bên trong trôi qua như thế nào. Nếu còn có nó tại, ta nào còn dùng phiền toái như vậy, tại không có thể động dụng tu vị dưới tình huống, dùng ngón tay ma sát không khí Thiêu Đốt vật thể.
Đã sớm một ngụm hỏa phun ra đi, liền tro cốt đều có thể đốt thành hư vô."
Lâm Tân trong lòng không khỏi hoài niệm khởi đến chính mình tách ra đi hai cái phân thân.
Một chỗ hỏa Cửu Linh châu, một cái vui sướng chi Kiếm, đều là hắn ném ra bên ngoài dùng để thôn phệ hấp thu tài nguyên thuộc tính tồn tại, chỉ là tiến vào Đại Vũ Trụ về sau, hiện tại cũng không biết đạo bên kia như thế nào.
Vũ trụ ngăn cách, so với hắn tưởng tượng muốn lớn hơn nhiều rất nhiều.
Xử lý sạch đồ đệ lưu lại các loại dấu vết.
Hắn mới thảnh thơi thảnh thơi hướng trở về.
Theo sườn núi nhỏ ở dưới suối nước, một đường trở về, nhưng chưa có chạy ra rất xa, Lâm Tân liền bỗng nhiên dừng lại bước chân.
"Người nào."
Ánh mắt của hắn thoáng một phát rơi vào cách đó không xa phía trước trên một cây đại thụ.
Tại đó, một đạo mơ hồ hơi mờ bóng người chậm rãi hiện ra ra, sau đó nhanh chóng ngưng thực, rõ ràng là cái một thân xám trắng quần áo nịt nữ nhân thần bí.
Nữ nhân này đang mặc như là Ninja đồng dạng cách ăn mặc, sau lưng lưng cõng một bả màu trắng loan đao, chỉ lộ ra một đôi tràn đầy tơ máu con mắt.
"Ngươi tựu là Trần Phi Dương sư phó?" Nữ tử cười quái dị hỏi, ngữ khí của nàng rất quái lạ, tựa hồ là câu nghi vấn, nhưng lại dẫn minh xác khẳng định ý tứ hàm xúc.
"Hay (vẫn) là Dương gia người? Dương Tụng Ngữ ca ca?"
"Ngươi là ai, ta không nhớ rõ nhận thức ngươi!" Lâm Tân 'Khẩn trương' hỏi, mặt lộ vẻ cẩn thận chi sắc.
"Ta là ai cũng không trọng yếu, quan trọng là ..., chúng ta đối với Trần Phi Dương tại ngắn ngủn trong vài năm lấy được rèn luyện thành tích rất cảm thấy hứng thú.
Hi vọng có thể thuê ngươi vi chúng ta tiến hành huấn luyện chiến đấu."
Nữ tử rõ ràng nói rất đúng rất bình thường mời mang thuê, nhưng nói ra được ngữ khí lại đơn giản chỉ cần khiến cho quỷ khí um tùm, phảng phất một lời không hợp muốn sát nhân đồng dạng.
"Các ngươi? Không phải muốn đối phó ta?"
Lâm Tân sửng sốt xuống, khẩn trương hỏi.
"Đối phó ngươi một cái liền {thực trang} đều không có người làm cái gì?" Nữ tử tựa hồ là khinh thường cười rộ lên.
"Ta còn tưởng rằng các ngươi là cùng phi dương không đối phó cái kia chút ít tổ chức."
Lâm Tân giải thích nói.
"Ngươi nói là bạch? Đừng đem chúng ta cùng những cái...kia ngu xuẩn đi cùng nhau." Nữ tử có chút hỏa đại, "Tốt rồi, tựu một câu, có đi hay là không?"
"Tốt rồi Ma Ni, như vậy đối đãi với chúng ta khách nhân tôn quý, cũng không phải náo lấy chuyện đùa."
Lâm Tân không có trả lời, bên dòng suối nhỏ không biết đạo lúc nào, lại nhiều ra hai bóng người. Đều là theo ẩn hình trạng thái hiện ra đến.
Hai người này đều là nam tử, một cái giữ lại màu xanh đậm trường đuôi ngựa, thần sắc ôn hòa, mang theo mỉm cười, bên hông đừng lấy một thanh trường kiếm.
Tên còn lại tuấn mỹ được không giống nhân loại, toàn thân cột màu trắng băng bó, khuôn mặt lạnh lùng.
"Các ngươi các ngươi chẳng lẽ ngay từ đầu tựu đứng ở đàng kia! ! ?"
Lâm Tân lập tức rút lui một bước, 'Quá sợ hãi' .
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Cái kia băng bó nam tử mắt nhìn Lâm Tân, mặt lộ vẻ vẻ khinh thường.
Ngược lại là cái kia màu xanh da trời đuôi ngựa nam tử, nhưng lại tỉ mỉ dừng ở Lâm Tân. Chậm rãi mở miệng.
"Các hạ cứ như vậy ưa thích tại trước mặt tiểu bối giả vờ ngây ngốc? Như vậy đùa giỡn lũ tiểu gia hỏa, rất thú vị sao?"
Trên người hắn tự tin, khí độ, thậm chí tinh thần khí tràng, đều so hai người khác hiếu thắng ra không ngớt một cái cấp bậc.
Cho nên hắn thốt ra lời này lối ra, hai người khác lập tức đều sắc mặt nghi hoặc, nhìn về phía Lâm Tân.
Lâm Tân nhìn kỹ mắt cái kia lam đuôi ngựa, nguyên bản trên mặt vẻ kinh hoảng, lập tức nhanh chóng biến mất.
"Sinh hoạt luôn tràn ngập không thú vị, không chính mình học hội chế tạo niềm vui thú, cái kia chẳng phải quá mức buồn tẻ rồi hả?"
Trên mặt hắn ngụy trang lập tức biến mất, mà chuyển biến thành đấy, là âm trầm, quỷ dị, tràn ngập xâm lược khí tức vặn vẹo khí chất.
Theo khí chất của hắn đại biến, còn lại hai người lập tức đều thần sắc biến đổi, xuy xuy bị kích thích đến, không khỏi rút...ra vũ khí cảnh giác nhìn thẳng hắn.
"Ngươi rốt cuộc là ai! ?"
Băng bó nam tuy nhiên cảm ứng không đến thực chất khí tràng lực trường, nhưng như trước có thể phát giác, trước mắt Lâm Tân cũng không phải một cái đơn giản nhân vật.
"Các ngươi chạy tới ngăn lại ta, rõ ràng còn có người có thể phát giác của ta bản chất không phải người bình thường." Lâm Tân nhiều hứng thú chằm chằm vào cái kia lam đuôi ngựa.