Lâm Chấn Thiên đỏ mặt ho khan, bình thường lão ở Ngoại tông danh tiếng cực lớn, hơn nữa lão nổi tiếng tính tình nóng như lửa. Có thể nhìn thấy lão thất thố như vậy tựa hồ cũng chỉ có thanh niên áo đỏ mà thôi. Lão nhìn đệ tử mình đang cố gượng cười, có chút xấu hổ nói:
- Nó đang ở đâu?
Thanh niên áo đỏ nhìn bộ dáng lúc này của Lâm Chấn Thiên thì nhịn không được mím môi, nhẹ bảo:
- Bẩm Lâm trưởng lão, sư muội vừa đi ra khỏi Ngoại tông đường, hình như là đã đi đến ngoài Ngoại tông đại sơn rồi.
"Con nha đầu này!"
Lâm Chấn Thiên nghe vậy thì không nhịn được mắng một tiếng.
Lão trợn mắt lên nhìn thanh niên áo đỏ, chợt hạ giọng:
- Chu Phàm, con nha đầu đó tu luyện tới đâu rồi?
Mà lần này Chu Phàm lại trợn ngược mắt nhìn lão, sắc mặt quái dị. Thấy đệ tử nhìn mình như vậy,
Lâm Chấn Thiên ho khan:
- Ta trăm công nghìn việc lo không xuể thì làm sao có thời gian quản con nha đầu đó được. Bất quá có Chu Phàm nhà ngươi ở đây rồi không phải sao?
Lâm Chấn Thiên cười lớn.
"Cái này!"
Chu Phàm cảm thấy sóng lưng lạnh toát. Hắn cười khổ:
- Bẩm Lâm trưởng lão, sư muội thiên phú ngất trời, lần này phá quan thực lực e là đã vượt qua Thông Mạch kỳ sơ giai. Lấy tốc độ thăng cấp này thì năm nữa nàng nhất định sẽ trước tuổi tiến nhập Nội tông.
Lâm Chấn Thiên nghe vậy thì hài lòng gật đầu, cười nói:
- Mới tuổi đã đột phá Thông Mạch kỳ, không hổ là con gái của Lâm Chấn Thiên ta, haha.
Chu Phàm môi co quắp một trận. Hắn khổ sở xoa trán, bỗng dưng lại nhớ tới một người thanh niên, hắn nhíu mày nói:
- Lâm trưởng lão, Sở sư đệ hình như cũng đi với nàng.
"Hả?"
Lâm Chấn Thiên nghi hoặc hỏi:
- Người ngươi nói là Sở Dương hay sao?
- Vâng!
Nhắc đến người này, Chu Phàm lại nhớ đến tên thanh niên một năm trước được đưa vào Ngoại tông tu luyện, được đích thân một vị Ngoại tông trưởng lão chọn là mầm giống tốt để trọng điểm bồi dưỡng.
Lâm Chiến Thiên nghe được Chu Phàm nhắc đến hai chữ này, cau mày hỏi:
- Người này, tựa hồ đã từ lâu đột phá Luyện Huyết kỳ rồi phải không?
- Khụ, hắn vừa tu luyện một tháng thì đã đột phá Luyện Huyết kỳ rồi.
Chu Phàm cười khổ.
- Vậy bây giờ cảnh giới của hắn là gì?
Lâm Chấn Thiên nghi hoặc hỏi.
- Là Luyện Huyết kỳ đỉnh phong.
"Cái gì"
Lâm Chấn Thiên ngoác mồm gào lên làm cho Chu Phàm chỉ biết cười khổ xoa xoa trán.
"Khục"
- Bất quá Sở sư đệ tốc độ tu luyện tuy nghịch thiên nhưng mà hắn chú định cả đời cũng chỉ có thể đột phá tới Thông Mạch kỳ đỉnh phong mà thôi.
Chu Phàm tiếc hận.
- Ngươi nói lẽ nào.
Lâm Chấn Thiên ngạc nhiên nói.
- Lâm trưởng lão đoán không sai. Sở sư đệ, là trời sinh khiếm khuyết kinh mạch, chính là phế thể.
- Thật đáng tiếc. Bất quá lần này con nha đầu kia đi với hắn ra ngoài sợ là không quá tốt. Chu Phàm, ngươi âm thầm đi theo bảo vệ bọn nó đi.
- Vâng.
...
Ánh nắng nóng bức phủ xuống mặt đất, đè lên từng thân đại thụ khổng lồ hắt bóng mát xuống, đem vùng đất này từng chỗ che kín.
Sở Dương đang đứng ở dưới một thân cây khổng lồ, hai mắt thẳng tắp nhìn về phía xa. Thần sắc của hắn hơi lạnh nhạt, thân hình thon dài dưới bóng đen nổi bật thu hút ánh nhìn.
"Vẫn chưa biết tên cô là gì đó!"
Sở Dương nghiêng đầu cười nói.
Lúc này chỉ thấy sao lưng Sở Dương, một thiếu nữ mặc áo bào đỏ thẫm đang yêu thích vuốt ve thanh kiếm sắc bén trên tay mình, diện mạo xinh đẹp của nàng điểm chút mồ hôi vô cùng động lòng người.
Nàng nghe Sở Dương hỏi, trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng đáp:
- Lâm Dĩnh.
Sở Dương nghe vậy cười nói:
- Tên rất đẹp, bất quá lại có chút không hợp với cô đó.
Lâm Dĩnh nhướng mày, nghi hoặc nói:
- Tại sao?
Sở Dương chân thật nói ra suy nghĩ của mình.
- Bởi vì cô nhìn đẹp hơn cái tên này rất nhiều a.
Nhưng ngay khi Sở Dương vừa nói thì "choang" một cái thân cây sau lưng Sở Dương đã cắm lấy một thanh kiếm sắc bén.
"Ta tuyển ngươi đến làm giúp ta một việc, không phải để diễn trò hề!"
Lâm Dĩnh lạnh lùng nói, thái độ so với lúc ở Ngoại tông đường khác nhau một trời một vực.
"Ta không nói nữa là được chứ gì."
Sở Dương cười khổ. Suy nghĩ của mỹ nữ quả là khó hiểu vô cùng.
"Hừ"
Lâm Dĩnh hừ lạnh không tiếp tục để ý tới hắn nữa, thân thể mềm mại nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Bất quá cô xinh đẹp như thế tại sao tính nết lại kỳ lạ như vậy a"
Lâm Dĩnh trợn mắt lên, trên tay đã nổi lên một màn sương mỏng. Có điều tên đáng ghét kia đã sớm chạy mất dạng, làm nàng chỉ có thể hung hăng nghiến răng.