Người Phong hệ ở đây không phải ai xa lạ, là tên đã trình diễn vòng một trên sàn đấu, trên vai đeo một huy hiệu hình một chiếc thuyền gỗ, là biểu tượng của Duyên Hải, mấy ngày trước còn hâm mộ Băng tới chảy cả nước miếng ra ngoài, trên tay đang không ngừng vẫy ra từng hàng phong nhận sắc bén quét tới thanh niên đang dùng hỏa cầu công kích, trên vai có một chiếc huy hiệu Hình một con cá voi, biểu tượng của Đông Hải, người này là Trần Minh, một tu sĩ hỏa hệ, là một trong hai trụ cột của Đông Hải năm nay, đang đấu với nhau, gần đó còn có một con dã tượng to lớn nằm đó, nhưng nhìn hiện trạng thì có lễ đã chết rồi, nếu mọi người chú ý, còn có thẻ bài tự do bay lơ lững phía trên xác con dã tượng to lớn.
Trần Minh lên tiếng ầm trầm nói:
-“Người Duyên Hải đều không nói lý lẽ sao, rõ ràng chúng ta hạ dã tượng, các ngươi đến sau, dựa lúc chúng ta hao tổn ức lực lại muốn cướp bóc??”
-“Haha, việc người giết dã tượng liên quan gì đến ta???, theo luật chươi rõ ràng các đội có thể tiến hành tranh đấu, cũng đâu có nói không được tranh đấu lúc này hay lúc kia à nha, chúng ta tới đây cướp đoạt, à không là tranh đoạt thì vẫn là hợp lệ, không phải sao??”
Lê Kiêu Mão trả lời với giọng châm chọc, tay còn không ngừng ngoáy mủi kiểu như không quan tâm, thiếu điều ăn luôn cục shit mủi là thành một thằng cà rỡn không sai biệt.
Trần Minh càng là tức giận, đội hắn mất ngày để tập trung chữa thương cho Phạm Văn Long, người thạch nhân, may mắn trên đường tìm thấy được tấm thẻ bài tự do, nhưng lại ở chỗ của một con dã tượng to lớn cực kỳ, đoán chừng đã vượt qua úy tầng sơ cấp, bước một chân và úy tầng trung kỳ thực lực, đội Đông Hải hắn dùng sức người đông vây công hơn mấy tiếng đồng hồ mới hạ sát được dã tượng, mọi người càng là kiệt sức, chưa tính còn có vài người bi thương, dã tượng úy tầng thực lực lẽ nào tầm thường, đoán chắc rằng tên bỉ ổi Duyên Hải kia có thể đả biết trước, đợi ngư ông đắc lợi, ngồi xem kịch vui rồi mới ra tay thối cướp đoạt, cú đắng nyaf quả thật khó nuốt, tấm thẻ bài tự do không phải muốn tìm đưcọ là đươc đâu, tổng cộng cũng chỉ có tấm thẻ bài tự do mà thôi, đây là yếu tố phân biệt thắng thua vòng này của cả đội a.
Đêm tối mịt mù vẫn được hỏa cầu của trần Minh tung ra thắp sáng một vùng, người của Đông Hải qua nhiều đợt chiến đấu với đội khác và hoang linh thú, số người còn lại chỉ người, mà phía Duyên Hải nhiều hơn rõ ràng, hẳn một nhóm người, mà người nào người nấy sức lực điều gần như không bị hao hụt, rất dễ biết đã đợi ở đây từ trước.
Nào đây còn ai nói lý nữa, Trần Minh chwua kịp hô xông lên thì Văn Long tính tình nóng nãy, thân thể to cao đã vọt lên trước xông vào đội Duyên Hải, cầm trên tay là thanh cự đao bằng đá gia cố linh lực lấp lánh trong đêm tối, đôi chân nện từng tiếng bùm bùm vào mặt đất, mặt đất như thụt xuống mỗi bước hắn bước qua, cả đội mặc dù có vẻ kiệt sức nhưng không cần nhắc theo ngay phía sau tiến lên, trong đó người tu hệ pháp sư, thủy hỏa bay lên không trung tầm thấp, liên tục múa quyết, linh lực trong không khí ba động mạnh mẽ, thủy phi tiêu cùng hỏa cầu lien tiếp phóng ra hướng về hàng chục người bên kai đang lao tới, nhưng nahnh chóng bị tới pháp sư bên Duyên Hải bay tới chặn lại đòn đánh, trong đó đặc biệt có một pháp sư kim hệ, khá ít người kim hệ theo đường tu sĩ, người này theo sau người trước,tay đan một quyết rất phức tạp, pháp sư trước mặt nhẹ nhàng đươc phủ một lớp gia cố kim loại bóng bẩy trên bộ đồ sẳn có, lấp lánh ánh sáng qua ánh lửa trên tay. Toàn bộ người kia đều là hỏa hệ tu sĩ, hỏa cầu liên tục phóng ra như đạn pháo, nổ uỳnh oàng khi va chạm với nhau, người càng là thoải mái tấn coogn, bỏ qua phòng thủ, Kim hệ tu sĩ phái sau liên tục đan quyết gia cố phòng thủ cho người phía trước. Khis thế đương nhiên hơn hẳn pháp sư bên Đông Hải, nhưng bù lại Đông hải có một pháp sư thủy hệ, nhất thời chống đỡ được lại với hỏa linh lực cực mạnh bên kia, cũng rất may mắn hảo hệ của hai người còn lại cũng phần nào không sợ kim giáp kia, trận đấu nhất thời giằng co.
Chiến tuyến được chai rõ thành tầng, một trên không trung vài chục mét, dưới là nơi người Đông Hải đấu với người Duyên Hải, trận đấu cực kỳ ác liệt, tiếng kim khí va chạm vang lên dày đặc,máu huyết cũng là tuôn trào, thân ảnh to lớn của văn phong như càng quét qua đối thủ, bên kia cũng chỉ biết chống đỡ, trực tiếp bỏ qua tên này, đối phó với những người khác, đây cũng là lệnh của Lê Kiêu Mão, mấy thằng trâu bò mà chậm thì xử lý sau, chính vì như thế áp lực đè lên người Trần Minh càng nhiều, hắn bị người vây công, thở còn không thở nổi, trên tay đã tế xuất binh khí của hắn là một thanh trường kiếm,linh vận nhàn nhạt, có thể đoán đã là một trung phẩm địa khí, có thể nói là một lượi thế đắc lực, nhưng nơi đây người vây công hắn, khó khăn càng là chồng chất, trên người xuất hiện vài đạo vết máu. Hắn nhanh chóng ra quyết định, phải tung combo đã tập luyện kahs nhiều lúc ở trường, nghiến răng chịu một đao, múa ra một đường kiếm kỹ nhanh chóng vọt ra khỏi vòng vây tiến nhanh về phía Văn Long đang đánh gần đó,hét to
-“Long, mau mau chiến tác ”
Long cũng nhanh chóng gật đàu, thanh cự đao giơ cao, bỗng nhiên từ giữa thân mở ra một đường dọc theo lưỡi đao, to đần đến bề ngang hơn cm mới ngừng lại,linh lực gia cố được rút lại, Trần Minh hét to lên một tiếng, cũng rút lại linh lực trên bảo kiếm, dùng lực phóng mạnh bảo kiếm bao đến phía Văn Long, kiếm bay vẽ ra một đường thẳng tắp mang theo dư ảnh là một đường hỏa diễm sáng rực màn đêm vút bay.
Khi mọi người còn chưa biết chuyện gì xảy ra, Văn Long hướng này cầm đại đao quét ngang một đường, nhưng không phải dùng lưỡi kiếm, mà là dùng mặt của lưỡi kiếm quét đi ngang, tiengs không khí bị quét đi vù một cái,
“Boong”, bảo kiếm hỏa hệ kia vừa khít đạp vào rảnh đã có sẵn trên thạch cự đao, cự đao bằng đá chịu lực quá lớn cũng nứt ra vài đường chân chim, nhưng được Văn Long hét lên”aaaaaaaaaaaaa”, linh lực nhanh chóng điều động lên, miệng rãnh trên đại đao nhanh chóng khép lại bao phủ lấy bảo kiếm, tiếp theo thạch linh lựcnhanh chóng được Long tế xuất ra lại boa lên thân cự kiếm, thân kiếm lại một lần sáng lấp lánh sắc bén trong đêm tối, lúc này thân ảnh Trần Minh đứng từ xa cũng đan một loại quyết không ai nhìn rõ, thì phía bên này, cự đao của Long bỗng có biến hóa,
“Phừng phừng”
Thạch cự đao bốc cháy, không khí bị linh lực từ thanh kiếm tỏa ra kêu lên rắc rắc, ngọn lửa như ngọn đuốc sáng rực trong đêm tối, cây cở nơi Văn Long đứng nhanh chóng khô héo rồi bốc cháy theo cho dù đang xanh tươi trên mặt đất.
Đây là một chiêu combo dựa trên cộng hưởng từ bảo vật và tư chất tu sĩ, mà thạch tư chất đương nhiên rất thích hợp, khán đài bên ngoài mọi người càng là trầm trồ tán thưởng, ngày hôm nay họ như được mở mang tầm mắt a, thạch nhân đâu chỉ dùng cho đại chiến lớn mới dùng được, đâu chỉ dùng cho chiến thuật, mà chiến đấu trực tiếp cũng là khủng khiếp không thôi,nhìn đi, trên màn hình, sau có được thanh cự đao có cốt là bảo kiếm, gia cố thạch và hảo linh lực, Văn Long như một con Org to lớn lao vào đối thủ, tốc độ nào đâu còn chậm chạm, tốc độ đã được đẩy lên cao nhất như lúc đánh với Doom của Đại Học Viện, Nhanh chóng chém rơi hai thành viên đội Duyên Hải, không phải tốc độ hắn quá nhanh, mà là độ bao phủ của cự đao bốc cháy kia quá ơ kinh dị, chỉ cách một mét cũng bị đã thương. người bị truyền tống thẳng ra ngoài, một pha lật kèo đầy ngoại mục,
Lê Kiêu Mão cũng cảm thấy không ổn,ra lệnh mọi người tránh xa Văn Long, dùng linh thuật từ xa khống chế lại tốc độ của tên này, nhanh chóng thủ tiêu tên Trần Minh trước, rõ ràng để có đươc sức mạnh kia,cũng phải đánh đối a, tên Trần Minh này nào còn bảo kiếm, linh lực vì gia cố cho cự đao mà tổn thất, phải nhanh chóng tiêu diệt trước, nếu không bên mình tổn thất sẽ tiếp tục tăng.
người trực tiếp vây công Trần Minh, hắn Lê Kiêu Mão tiến tới khống chế Văn Long, chân thủ thế thụt lùi lấy đà,nhẹ ra lệnh cho tu sĩ hảo hệ pháp sư đang bay gần đó, người nhanh chóng nhận lệnh, bay xuuống đứng hai bên của Kiêu Mão, rất thành thục, như đưco jtaatj dợt hàng ngàn lần trước đó vậy, người cùng đan quyết, nhiều động tác còn phối hợp tay của người với nhau,rõ ràng đây là một chiêu mà cần sự chính xác từ ba người, nếu không tập luyện từ trước sẽ không thể làm được.
Kiêu Mão linh lwucj tụ lại, hai tay tụ lại thành vòng xoáy, tiếng rít gào vang lên, từng đợt gió mạnh như tạo thanh phong nhận thực chất quét cả ra ngoài, hét lên một tiếng
-“Hỏa Phong pháp”
Rồi hai tay đẩy mạnh linh lực lốc xoáy đến phía trước tạo thanh một luồng khí xoắn như một cơn lốc nằm ngang, tu sĩ hỏa hẹ cũng là hét lên đồng thười tung chưởng giống như Kiêu Mão đã làm trước đó giống vậy,
“rétttttttt”
luồng hỏa diễm bị lốc xoáy này cuốn đi, như một cơn cuồng phong kinh hoàng trong đêm, cây cối xung quanh ngã rạp, cát bụi bị cuốn lên mù mịt, tiếng gió rít gào trong không khí,linh lực ba động kiệt liệt làm mọi người xung quanh có chút khó thở, một cơn xoáy lửa cuốn đến Văn Long đầu này.
Văn Long khi phát hiện ra luồng linh lực kinh khủng lốc xoáy lửa này bay thẳng đến hắn như một vòi rồng nằm ngang, biết không thể tránh né, hắn cũng không sợ, hai chân đạp cái trực tiếp lún sâu vào mặt đát cứng rắn tới đầu gối, linh lực tụ lại từ hai vai tràn ra nơi cánh tay, đến người ngoài cũng có thể thấy được, cự đang càng là to lên, to nữa, bây giờ nào còn hình giáng chỉ một cánh cửa nửa, giờ đã to như một tấm phản, lớn gấp lần cơ thể hắn rồi, gia cố linh lực cực hạn.
-“Tới đây, Hây aaaaaaaaaaaaaaa”
Bổ mạnh vào luồng xoáy kinh hoàng kia, một lốc xoáy lửa xoáy tít rít gào va chạm vào một thanh cự đao cháy rực,
“Ầm Ầm Ầm…..”
Mặt đất nơi va chạm trực tiếp bị cuốn hết không trung, cây cối xung quanh ngã rạp,mặc dù va chạm chưa kết thúc, vẫn ở thế giằng co nhưng kinh lực như từng đợt sóng quét ra, người đúng trong bán kính mét đều bị cuốn bay, từng đợt như vóng vỗ ra lấy trung tâm là nơi va chạm, uỳnh uỳnh uỳnh……, mặt đất liên tục rung chuyển như mún sụp đổ xuống vậy.
Những gốc cây ngã rạp cũng bị bứng gốc bay lên, nếu không may bị phong nhận quét trúng thì cũng tan tành, đất đá tảng lớn cũng bi ép thành mảnh vụn,
Bốn người, một lần giao chiến kinh thiên động địa,
Văn Long liên tục bị phoogn nhận quét qua trên cơ thể, vệt máu đã xuất hiện vài đạo, hét to lên lại giơ lên cự đao một lần nữa bổ xuống,
Lại một tiếng “UỲNH”, Văn Long bị bắn ra xa hơn mét mới dừng lại, miệng hộc ra búng máu, cự đao bị mẻ đi một đoạn, lốc xoáy kia tan biến
Bên Này cũng không khá gì hơn, người Kiêu Mão mặt trắng bệt, hai tu sĩ hỏa hệ trực tiếp phun ra một đạo máu tươi, rồi té ngã, bị truyền tống ra ngoài.
Trên mặt đất xuất hiện một đường rãnh lớn như một con mương kéo dài từ Kiêu Mão đến vị trí Văn Long trước đó, sâu cũng hơn mét, tại nươi va chạm một chiếc hố phạm vi hơn mét, mặt đất nứt ra từng đường rộng hơn nửa mét, đâu đó còn truyền đến mùi cháy khét trong không khí,