Việt Tinh Kỳ Truyện

chương 43: vòng một “tứ lục thiên kiêu”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sàn thi đấu được tổ chức cục kỳ hoành tráng, theo quy hoạch hình vuông, bốn cạnh sẽ là bốn khán đâì cực rộng, mỗi khán đài có thể chứa tới ngàn khán giả, cạnh tổng thảy đã là ngàn khán giả, thiết theo dạng bậc thang để đảm bảo góc nhìn tốt nhất cho toàn bộ khán giả, bốn góc là bốn lầu cao, hình trụ cao được làm từ đá tảng, bên trên có mái che được làm bằng kính, rất xa hoa, cũng chính là nơi tập trung của vùng của Viet tinh lục địa, cũng tương ứng màu trên chiếc cờ to lớn bay phần phật trên đỉnh cao lầu của mỗi đội, lúc này đây tất cả chỗ ngồi đã chật kín khán giả, tiếng hò hét vang rần ra khoảng không, cứ năm một lần cuộc thi lại diễn ra, nhưng từ hôm nay sẽ kéo dài thời gian ra thành năm một lần cũng bởi vì luật thi được thay đổi, yêu cầu sự phối hợp combo của đồng đội rất nhiều trong đội, cần thời gian thực tập rất lâu, - năm là không đủ, mọi người càng là trong đợi cuộc thi đợt này, cảm hứng như người ta xem worldcup ở kiếp trước của Bão vậy.

Nhẹ hít một hơi, Bão tiến bước từng bậc thang lên đài cao của đội mình, cái cảm giác khí huyết nam nhi dâng trào, tráng khí xung thiên này dường như Bão rất hích a, lần trước cũng vậy, cũng ở một nơi có hàng trăm ngàn người theo dõi, tiếng hò hét, cổ vũ vang dội từ các khán đài, ánh sáng từ các đèn công xuất lớn từ góc đài chiếu rọi xuống từng thí sinh, có lẽ cũng là khát khao từ trong cuộc sống quá ảm đạm của hắn kiếp trước.

con người cùng đại diện mỗi khu vực tiến đến mỗi lầu cao, đại diện khu Miền Nam cũng là ban giám hiệu Đại Học Viện, ngồi trên hàng ghế phía sau, phía trước là thí sinh đứng xếp thành hàng người, chuẩn bị tham dự thi đấu.

Sau hàng loạt lĩnh kỉnh lễ tiết, giới thiệu nhà tài trợ, ban giám khảo các kiểu khá buồn ngủ, rốt cuộc cũng đến vòng , vòng thi đầu tiên, là vòng thi về linh thuật của mỗi cá nhân đại diện cho mỗi thuộc đến từ mỗi vùng: chai ra loại phổ thông thuộc tính Kim, Mộc,Thủy,Hỏa,Thổ sau đó mới đến biến dị ngủ hành thuộc tính: lôi, phong, thạch, băng…. Và cuối cùng mới tới tư chất đặc biệt chỉ mang tính trình diễn là chủ yếu chính là tư chất kép, hoặc tam tư chất…, bởi vì những tư chất này dường như chỉ có trong truyền thuyết hoặc sử sách ghi chép lại, cực kỳ hiếm.

Một người trung niên cao to vạm vỡ đứng giữu không trung của đấu trường vận linh lực, giọng nói oang oang vang khắp khán đài, không một ai là không nghe rõ, mặc dù như vậy nhưng thanh âm vẫn là đủ nghe, không hề gây khó chịu, cũng đủ biết người này khả năng khống chế linh lực là tốt đến mức nào, có lẽ là MC dẫn chương trình ngày hôm nay, trên mặt nụ cười luôn hé mở, thông báo rành mạch luật thi đấu vòng , rồi cuối cùng theo danh sách mỗi vùng người này đọc to cái tên đại điện cho bốn vùng tiến tới sàn thi đấu ở phía dưới bắt đầu thực hiện linh thuật về thuộc tính của mình, mở màn là màn đấu của Thổ hệ thuộc tính

Nói là thi đấu, đúng ra là biểu diễn thì đúng hơn, vì vòng này không hề có đối khán trực tiếp giữa các thí sinh, mà là dựa trên thang chấm điểm của ban giám khảo, ban giám khảo chính là nhưng người ưu tú nhất thuộc mỗi thuộc tính, được chính bầu chọn của khán giả trên Việt tinh đại diện đến đây, nên việc công minh thanh điểm sẽ là chắc chắn, và với đẳng cấp những người này, cũng không cần dấu đầu lòi đuôi đi làm chuyện mờ ám.

Tây Nguyên: Nguyễn Si Bính

Nam Bộ: Trần Ngọc Khương

Duyên Hải: Lê Kiêu Mão

Đông Hải: Phạm Văn Long

Vừa dứt lời giói thiệu, thân ảnh từ đài cao bay xuống đứng ở góc gần chân đài cao của đội mình, đợi đến lượt thi bản thân, đầu tiên là thí sinh đến từ Tây Nguyên, Bão cũng cảm thấy một chút khí tức quê hương nơi con người này, nói cho cùng hắn cũng là một người con Tây Nguyên, hắn cũng từ DakLak chạy trốn mà ra khỏi a, nhắc lại cũng làm Bão một chút cảm khái.

Anh chàng này là một anh chàng không to con lắm, mặc trên người chỉ là một chiếc áo vải bố ngắn tay, cơ bắp không to nhưng cực kỳ săn chắc, đôi mắt tuyệt đẹp đen láy, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, động tác rất dứt khoát, đúng là phong thái của người Tây Nguyên, không văn chương luộm thuộm, không hoa mỹ màu mè. Nhẹ chắp tay quay chào về phía khán đài sau đó xuống tấn, vận linh lực.

Màu nâu đất quen thuộc nhẹ xuất hiện, tạo thành một vòng mỏng lượn lờ bên cạnh Si Bính, dường như chuẩn bị xong, hai tay nhẹ đang quyết, từng đạo thổ tiễn bóng loáng sắc bén từ dưới đất vụt lên, xoay trên không, từng tiếng xoẹt xoẹt xé gió vun vút vang lên, để có thể hơn điều khiển một lần hơn cả trăm đạo tiễn như vậy, sự tập trung phải là cực kỳ cao độ à nha, không phải cứ tu vi cao là có thể làm được dễ dàng đâu. Chưa hết, Si Bính còn nhẹ xoay người khua tay, hơn tượng đất từ dưới đất mọc lên tạo thành một vòng tròn rộng bao lấy Si Bính, số lượng là cực nhiều, nhưng Si Bính dường như còn rất thư thả, tư thế thư thái, Si Bính nhẹ nhàng nhún chân, dùng lực phóng lên giữa không trung chính giữa những mũi thổ tiễn dày đặc trên không, vượt khỏi tưởng tượng mọi người, hàng trăm mũi thổ tiễn như muốn đâm thẳng về phía chủ nhân nó, liên tục phóng về phía Si Bính, nhắm vào toàn chỗ hiểm, còn về phần thanh niên này, hắn liên tục né tránh từng đợt thổ tiễn phóng tới, mỗi khi né thành công hắn lại vẫy vay hướng thổ tiễn về một bức tượng phái dưới, nhẹ nhàng xuyên qua chính giữa mi tâm từng cái một, đúng là một màn trình diễn mãn nhãn, tiếng vun vút xé gió càng ngày càng nhanh, tiếng phầm phập cũng theo đó mà tăng nhanh tốc độ, kết thúc ấn tượng với hơn thổ tiễn cuối cùng xượt nhẹ qua cơ thể trên chân tơ kẽ tóc, nhẹ xuyên qua bức tượng đất phía dưới, Si Bính nhẹ hạn xuống thân ảnh, có hơi phần thở dốc nhưng không dấu được vẻ tự hào trên mặt, để thực hiện được tiết mục này, hắn tốn cũng không ít công sức a, theo sau thân ảnh kia hạ xuống là tiếng vỗ tay rần rần trên khán đài, đâu cần phải chiến đấu kịch liệt mới đem lại cảm hứng a, một sự trình diễn như thế này cũng có cái thú vị của riêng nó.

Nam Bộ: Trần Ngọc Khương

Trần Ngọc Khương sao??, tên này cũng có điểm giống cái tên cà chớn có ý đồ xấu với Diễm bị Bão dánh lúc trên tàu a, chắc có quên hệ với tên kia, nhưng làm Bão ngạc nhiên là nếu tên này có quan hệ ít nhiều với tên bị Bão đánh thì cũng phải ít nhiều có thù hằn với hắn chứ, đằng này mọi thứ lại rất bình thường, mà dường như lại có hảo cảm với hăn vậy, gặp nhau vài lần cũng là gật đầu chào hỏi rất khách khí, nhìn gương mặt cũng rất thật thà, chất phát, sau khi quay lai chắp tay chào thầy cô ban giám hiệu Đại Học Viện, Trần Ngọc Khương phi thân bay tới sàn thi đấu, vận linh lực, tà áo màu vàng nhẹ bay, linh vận màu nâu đất nhẹ xuất hiện, lượn lờ, hai tay vung nhẹ, đất từ bốn phía cuồn cuộn lên tự động tạo thành một thổ nhân tượng cao hơn mét, vô cùng to lớn, trên tay thổ tượng cầm theo một thanh đoản côn bằng đất to lớn, thổ tượng này như có linh trí cũng là theo động tác của Trần Ngọc Khương mà làm theo, nhìn có vẻ to lớn nhưng lại hoạt bát vô cùng, tốc độ nhanh nhẹn, nếu như trong chiến đấu thì chiếm lợi thế cực lớn, chưa dừng lại, Trần Ngọc Khương tao them một thổ tượng như thế nữa, tay cầm trường kiếm, cuộc trình diễn của một người đã thành cuộc chiến đấu cực quyết liệt guiwuax thổ tượng cao lớn hơn mét, hai thổ tượng nhìn có vẻ cục mịch, nhưng tốc độ cũng khá nhanh, tiếng binh khí vang lên choang choang, hàng loạt thế võ, hàng loạt chiêu thức được hai thổ tượng thi triển ra, tựa như cuộc chiến giữa hai tu sĩ đích thực vậy, chiến đấu ác liệt, thổ tượng cầm kiếm chặt đứt tay của thổ tượng cầm đoản côn, tên này cũng không vừa, côn trên tay cũng đã đạp nát được một chân của thổ tương cầm kiếm, chiếm lợi thế tên này với thân hình to lớn như vậy lại phi than lên cao cầm đoản côn bằng tay phải bộ thẳng xuống tên thổ tượng cầm kiếm đang nằm dưới đất,

“Ầm” đầu tên nằm dưới đất trực tiếp vỡ vụn, kéo theo đó toàn bộ cơ thể cũng vỡ vụng theo, tiếng hoan hô rần rần của mọi người vang vọng cùng lúc với thanh kiếm của tên nằm dưới đất đã xuyên qua cơ thể của thổ tượng cầm côn, kết quả là lưỡng bai câu thương,

Trần Ngọc Khương vẽ mặt có chút tái nhợt, điều khiển cùng lúc huyễn tượng to lớn như vậy cũng gần như rút cạn linh lực của hắn, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ thảo mãn, màn biểu diễn hôm nay của hắn đón nhận được sư cỗ vũ cực kỳ nhiệt tình của khán giả, hắn đã đoán đúng tâm lý khán giả, cho dù như thế nào, một trận chiến thực sự vẫn là sự chờ mong của tất cả mọi người, chiến thuật của hắn là dựa trên chiến đấu để biểu diễn ra linh lực của bản thân, thực tế hắn đã đúng, thành công vang dội à nha, hahahaha, chắc chắn điểm của hắn sẽ không thấp à nha.

Quay trở về đài cao Đại Học Viện, hắn không dấu nổi vẻ vui mừng trên mặt cúi chào bán giám hiệu, tất cả thầy cô cũng vậy, rất là hài lòng với màn trình diễn này, duy chỉ có mojotj người không thèm để ý, chính là thầy Phong, điểm chú ý của thầy là đứa học trò cưng của thầy, Doom đứng ở xa xa phía trước à nha, mà hết lần này tới lần khác, vẫn chưa có cơ hội bắt chuyện với tên học viên này, cứ thoắt ẩn thoắt hiện, đâu phải lão hiệu phó không cho là hắn sẽ bỏ qua tên hoc trò này chứ, đừng có mơ.

Tiếp theo là màn trình diễn của vùng còn lại, có lẽ vì không có lợi về thổ linh lwucj, đơn giản vì hai vùng này đất đai khá khan hiếm, chủ yếu là thuộc tính khác. Nên về phần biểu diễn này không có gì đặc sắc, chủ yếu là cho có.

Và mỗi vùng đương nhiên có một lợi thế khác nhau: Đông Hải đương nhiên lợi thế về thủy thuộc tính, hơn % diện thích nơi đây là biển. Về phần duyên hải quanh năm khô cạn, hạn hán, hỏa thuộc tính là lợi thế của Duyên Hải. Về phần Tây Nguyên đương nhiên là Mộc thuộc tính, vì phần lớn nơi đây là cây cối, sự phát triển rất lớn, cũng làm cho linh lực Mộc thuộc tính tích trữ ở vùng này rất nhiều, rất thuận lợi cho tu sĩ hệ này tu luyện, sự tu luyện phụ thuộc rất nhiều vào môi trường tu luyện, bởi vậy mỗi năm có hàng loạt sự kiện di chuyển tìm kiếm địa phương tu luyện mới phù hợp để tu luyện.

Về phần Kim thuộc tính, đều là điểm yếu cảu vùng, cũng là lĩnh vực mọi người kém hiểu biết nhất,

Truyện Chữ Hay