“Lý Công tử. Man Thành Chủ có lời nhắn nhủ, mong Công tử tiếp nhận!” – Phía dưới cửa lớn mặt tây Chi Lăng Thành, có gần hai chục kỵ mã đang đứng, Man Thành cờ hiệu phấp phới tung bay, chính giữa lá cờ thêu một thanh huyết phủ đỏ thẩm, không phải vũ khí của Khúc Bạch thì không thể tìm ra loại phủ nào giống như vậy. Đám người này đều thân thủ phi phàm, tiết ra khí cơ rất mạnh, giống ngựa lại là Bằng Mã, người ngựa đầu chim, hai lưng mọc ra Bằng dực, trong tuấn mãnh vô cùng.
Tên tướng coi thành mặt Tây trông thấy Man Thành cờ hiệu vội vã chạy vào bẩm báo, về cơ bản Man Thành là thế lực trung lập, nay lại tìm tới Lý Tướng Quân, ắt có sự chẳng lành, hắn nghĩ trong bụng.
Chỉ một lát sau, Lý Minh cùng Tăng Niêu tộc trưởng, Thiệu Thái và một số tướng lĩnh theo Tây Môn đi bộ ra ngoài, Thiệu Thái trông thấy đám nhân mã kia lại đều là Thâu Linh Cảnh cường giả, mặt mũi ai nấy đều bặm trợn dọa người, hắn chưa kịp làm lễ chào hỏi thì toàn bộ Man Thành nhân mã đã xuống ngựa, quỳ một chân xuống đất làm lễ với Lý Minh.
Tên cầm đầu nhanh miệng bẩm báo: “Lý Công tử, Thành Chủ có thư, còn dặn dò Công tử thời gian này cẩn thận, tuyệt đối không được sính cường!”
Lý Minh nhíu mày suy nghĩ, vì sao lại không được sính cường, vì sao phải cẩn thận, hắn mở phong thư để trong một chiếc hộp sắt được phong ấn, loại phong ấn này hắn không lạ gì, chính là thủ pháp của lão Tả, bên ngoài biến hóa tám lần tám sáu mươi tư phép ngũ hành, bên trong cần dùng để càn khôn di lý mới có thể mở ra.
Lý Minh thủ pháp đánh ra nhanh như điện, chỉ thấy toàn là bóng tay vây quanh chiếc hộp sắt, cạch một tiếng nắp hộp mở ra, cấm chế được giải khai. Hắc Quy đứng trên vai nhanh nhẩu lao xuống thì đoàng một tiếng, con rùa này bị năng lượng của lớp cấm chế bên trong hất văng ra xa mấy trượng, nằm sùi bọt mép, bốn chân dãy giụa trông như vừa bị lôi điện bổ trúng.
Đám cường giả Man Thành không kịp hô lên một tiếng cản lại bởi đầu rùa đen kia tốc độ quá nhanh, giờ phút này đều có chút áy náy, đám tướng lĩnh thì tìm cách đứng tránh xa Lý Minh ra một chút, lời tên tiểu tử này nói có chút không đáng tin, vạn nhỡ hắn lỡ tay xúc động cấm chế của chiếc hộp, há chẳng phải cả đám đều co giật, bọn hắn đều là tướng lĩnh cầm vạn quân binh, việc này sẽ vô cùng mất mặt.
Lý Minh thấy bọn Thiệu Thái đang lùi ra xa bèn hắc hắc cười lên một tiếng vô sỉ, lòng bàn tay phải hắn hiện lên một đạo Thái Cực Càn Khôn vận ngược, hắn nhanh tay ấn vào chiếc hộp sắt. Đoàng một tiếng lớn inh tai nhức óc, ánh sáng chói lòa phát ra khiến đám binh sĩ trên mặt thành phải buông vũ khí bưng tai bịt mắt, Lê Đô Thống hoảng hồn kéo binh chạy ra mặt tây cứu viện, lão tưởng rằng bọn Lý Minh bị tập sát.
Nhưng lúc lão Đô Thống tới nơi thì khung cảnh vô cùng hoạt kê, bọn Thiệu Thái cùng Man Thành nằm lăn ra đất co giật, da thịt đen sì, quần áo cháy xem bốc khói nghi ngút, tóc tai đều xoăn tít cả lại, mấy tia lôi điện nhỏ còn xoẹt xoẹt phóng qua phóng lại trên đầu. Chỉ riêng Lý Minh là vẫn bình an vô sự, dưới chân hắn có một đạo Thái Cực Đồ nhỏ chậm rãi vận chuyển, lôi điện đan xem giữa hắc bạch nhị khí.
Lê Đô Thống không rõ nguyên do nhưng lão lờ mờ đoán được là do tên tiểu tử vô pháp vô thiên kia gây ra. Thở phù một tiếng, lão cho quân xuống khiêng bọn Thiệu Thái mang tới cho đám Nguyễn gia, còn Man Thành cường giả lão không biết làm thế nào, mang vào không được, bỏ đi không xong, lão bèn cho cáng tới một vũng nước nhỏ gần đó mới hình thành sau trận mưa của Lý Minh, đồng loạt ném bọn hắn xuống nước, quả nhiên lôi điện tán dần, bọn Man Thành đồng loạt tỉnh lại.
Bọn Man Thành Thần vừa tỉnh lại chưa được một khắc đã hốt hoảng lên ngựa, vội vã nói: “Lý Công tử, Man Hoang gần đây náo loạn, bọn thuộc hạ còn có việc gấp cần đi trước.”
“Khoan, các ngươi đợi ta viết cho Khúc huynh một phong thư, sau đó phong cấm lại, nhờ các ngươi chuyển về.” – Lý Minh mỉm cười giơ tay ra cản lại.
Bọn Man Thành cường giả méo hết cả mặt, dĩ nhiên cả bọn đều sợ Lý Minh lỡ tay kích phát cấm chế lần nữa gây họa. Thủ đoạn của Khúc Bạch cực kỳ cao minh, hiển nhiên là đã có kẻ phản bội trộm đồ của vị Thành chủ này, bị cấm chế đánh chết tươi tại chỗ, làm sao bọn hắn không sợ cho được.
Trông thấy đám Man Thành mặt mũi bặm trợn đều méo xẹo cả lại, Lý Minh ha hả cười lớn nói: “Không phong cấm, không phong cấm! Các ngươi thay ta chuyển lời hỏi thăm sức khỏe tới sư huynh!”, bọn Man Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, lấy lại tinh thần cùng Bằng Mã tung cánh bay về phía tây.
Một lát sau trên mặt thành Tây Môn, Thiệu Thái vung đao uy hiếp nói: “Tất cả các ngươi, chuyện hôm nay tuyệt không được hé răng nửa lời, nếu không bổn tướng chém chết hết!”, thì ra hắn uy hiếp mấy trăm tên binh sĩ đang bụm miệng cười, bọn hắn thấy tướng quân của mình uy hiếp ngược lại không có sợ hãi mà còn mím môi cười rung cả người, bọn hắn đều biết Thiệu Thái đối đãi với binh sĩ như huynh đệ trong nhà nên kính mà không sợ, càng nghĩ tới cảnh tượng vị Đại tướng cầm đầu vạn tên Bảo Thắng Quân uy vũ nay bỗng nhiên nằm lăn dưới đất co giật liên hồi, bọt mép sùi trắng cả ra, ai mà không cười cho nổi.
“Ôi thôi, danh tiếng của ta từ nay trôi theo dòng nước!” – Thiệu Thái ngửa mặt lên trời than.
---oooo---
Lý Minh quay về quân phủ, đưa phong thư cho Vô Từ cùng Phạm Thứ, hai vị lão tăng xem xong có chút nhíu mày, Vô Từ Trụ Trì nói: “Triệu Thất chính là lão quỷ nhỏ nhen, ngươi chửi như vậy lão tất nhiên sẽ trả đũa, cũng không có gì là lạ!”
Lý Minh suy nghĩ trong lòng: “Khúc huynh cảnh báo ta thời gian này sẽ có cường giả ám sát, bọn đồ tử đồ tôn của Triệu Thất lại đang lũ lượt kéo nhau tới quan ải, không lẽ lão này chấp nhặt như vậy? Hẳn là Khúc huynh lo lắng thái quá!”
Lê Đô Thống trông ra Lý Minh có điều lo lắng suy nghĩ, bèn nói: “Lý Minh, ngươi không nên lo lắng, Vô Từ Đại Sư trong Tu chân giới có ngoại hiệu là Thiên Thủ Phật, song thủ của Đại Sư có thể phủ kín cả tòa thành, kẻ nào lại dám cả gan lọt vào ám sát!”
Lý Minh cũng không để ý tới lời Lê Phụng Hiểu nói, hắn tới thì thầm vào tai lão Vô Từ, đoạn bẩm với Lê Đô Thống: “Đô Thống, đám tù binh kia là do tiểu tướng bắt được, xử trí thế nào xin Đô Thống giao cho tiểu tướng, mông Đô Thống không can thiệp!”
Lê Phụng Hiểu nghĩ rằng tên tiểu tử lại muốn trấn lột đồ của bọn kia nên lão vui vẻ đồng ý, nào ngờ câu trước câu sau đã thấy Lý Minh quát lớn: “Mang đám Triệu gia súc sinh lôi ra pháp trường, hai canh giờ sau chémmm!”, tiếng quát của hắn uy nghiêm lạ thường, vang vọng khắp tòa Quân phủ khiến bọn binh sĩ nghiêm phăng phắc, huyết khí sôi sục, đây chính là chém đầu bọn Thần thông giả chó má Triệu gia.
Lê Đô Thống giật mình, đây là sự việc cực kỳ nghiêm trọng, nếu là chém bọn binh tướng thì không nói làm gì, đằng này tên tiểu tử này đòi chém con cháu Triệu gia Hoàng Thất, như vậy sẽ cùng Triệu gia Hãn quốc không chết không thôi, lại còn vi phạm chiến trường quy củ, lão định mở miệng cản lại thì Lý Minh đã nói trước: “Đô Thống, ngài đã đáp ứng tiểu tướng, quân tử một lời, nhất ngôn cửu đỉnh.”
Lê Phụng Hiểu không biết làm sao, đành quay về phòng viết một phong thư, bên trên đề bốn chữ “quân vụ khẩn cấp”, cho Bạch Hạc gửi thẳng về Càn Nguyên Điện, đề người nhận là Đức Chính Đế.
Lý Minh về phòng của hắn nghỉ ngơi điều tức, đợi hai canh giờ sau mới ra ngọ môn. Lúc bấy giờ đã xế chiều, quan ải độ này chuyển tiết sang đông, thời tiết mát mẻ dị thường, điều này khiến đám binh sĩ canh gác ngủ gật mỗi lúc một nhiều, bởi vậy ngọ môn không khi nào ngớt tiếng kêu la, ngủ gật lần đầu mười trượng, lần hai ba mươi trượng, lần thứ ba sáu chục trượng, hình phạt tăng theo cấp số nhân.
Lý Minh cũng vậy, hắn vừa mới điều tức được một độ thời gian một tuần trà thì buồn ngủ không chịu nổi, hai mắt nhắm tít lại, trong phòng vang lên tiếng ngáy o o, may mà lúc bấy giờ bọn tướng sĩ đều chạy đi làm nhiệm vụ nên không ai bị hắn làm phiền.
Tiếng ngáy đều đều cứ như vậy vang lên hơn nửa canh giờ, không một nhịp sai lạc, biểu hiện cho việc Lý Minh đã ngủ rất sâu, trong phòng không một tiếng động nào phát ra ngoại trừ tiếng ngáy. Lúc này ở bụi hoa trà to lớn trước sân, xuất hiện năm tên binh sĩ Bảo Thắng Quân bịt mặt, mỗi tên ánh mắt đều sắc bén kinh người, hàn khí từ quanh thân tỏa ra lạnh lẽo, chủy thủ sáng lòa lấp lánh bạch quang lăm lăm trong tay, bọn hắn giống như đang hòa vào cùng Thiên Địa xung quanh, nếu không phải Thâu Linh Cảnh cường giả, tuyệt không thể phát hiện ra.
Một tên trong bọn nháy mắt, cả dám nhẹ nhàng tiềm hành tới sát cửa phòng Lý Minh mà không ai phát giác nổi, giống như Thiên Địa linh khí vì bọn hắn mà giang đôi tay bao bọc che chở vậy.
“Ầm___!”
Cửa phòng, cửa sổ nhất loạt bị một cước đạp văng ra, năm tên Bảo Thắng Quân tốc độ nhanh như thiểm điện nhảy vào phòng, Lý Minh trong chăn lúc này mới phát hiện thấy động, hắn vội vã vùng dậy nhưng không kịp, năm đạo chủy thủ như năm ánh chớp xuyên qua lớp chăn mỏng ghim thẳng vào người hắn, toàn các vị trí yếu hại.
Một đạo chủy thủ cắm thẳng vào đan điền, hàn khí xông vào chỉ trong phút chốc đóng băng toàn bộ, đan điền ầm ầm vỡ vụn, một đạo khác cắm chính giữa lưng, động thiên thứ hai mươi vụn vỡ trong nháy mắt, toàn bộ động thiên giống như chiếc cầu bị chặt làm hai, không cách nào phục hồi. Đạo thứ ba cắm thẳng vào trái tim, đạo thứ tư thứ năm ghim chặt hai vai của hắn xuống chiếc giường gỗ khiến hai tay hắn không cách nào nhúc nhích. Lý Minh ánh mắt thất thần nhìn năm tên Bảo Thắng Quân không hiểu chuyện gì xảy ra, đôi mắt hắn dần trắng đục, sinh khí trôi qua không cách nào cản lại, trong thời khắc sống còn, hắn mơ màng suy nghĩ, mạng sống của hắn chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc sao?
“A di đà phật!”
Ngay lúc sinh cơ Lý Minh chỉ còn đường tơ kẽ tóc, Phạm Thứ bất thình lình xuất hiện, một quyền đấm ra khiến bốn tên bị thương hộc máu văng đi, tên thứ năm bản lãnh cao cường nhất lại né được, phá nóc bay vọt lên không hòng tẩu thoát.
“Thâu Linh Cảnh!” – Phạm Thứ hô lớn, lão không truy sát mà ở lại trong phòng, chắc có lẽ còn lo tới Lý Minh thương thế.