Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

chương 77: lý tướng cướp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai quân giáp mặt, Lê Phụng Hiểu đứng trên mặt thành trông ra lòng lại lo lắng không yên, bọn Huyết Tăng trận vừa rồi chết mất ba phần, đấy là Hồn độc đã được giải, nếu không chưa biết hậu quả còn thê thảm tới mức nào.

Ngược lại với Lê Đô Thống, Thẩm Khởi phía bên này cưỡi chiến mã uy nghi lại tràn đầy mười phần tự tin, đối phó với Việt tộc trên chiến trường còn có chỗ làm hắn bó tay bó chân, nhưng ở chốn tu chân giới, Việt tộc quả thực chẳng là cái thá gì cả, chỉ cần một vài Thiên Quốc Tông môn cũng đủ quét sạch đám Việt tộc Thần thông giả.

Thẩm Khởi nói quả thực có chỗ đúng, nhân tài Việt tộc đếm không quá mười đầu ngón tay, chục năm nay mới lòi ra một Trần Lộc cùng Vũ Thủy, xa xưa hơn chính là vị Đô Thống đứng trên mặt thành kia còn đủ lực ép với thiên tài các tộc, ngoại trừ đó ra còn có ai? tất cả đều không chút danh tiếng.

"Nhóc con Triệu Túc, ngươi muốn ăn đòn tiếp?" - Hắc Quy tự tin mười phần nhìn đôi phương đang khinh khỉnh khoanh tay đứng.

Đáp lại Hắc Quy là cái nhìn đầy miệt thị của Triệu Túc cùng bọn Triệu gia Thần thông giả, bọn hắn đều không thèm để đám Huyết Tăng vào trong mắt, công việc hôm nay của bọn hắn chỉ có một, đàn áp bọn Việt tộc dưới chân, khinh miệt bọn hắn, hạ nhục bọn hắn.

Thẩm Khởi là một tay cáo già lão luyện binh trường, nếu Lê Phụng Hiểu thiếu kiềm chế mở cổng thành xua quân tấn công, sẽ lập tức dính vào bẫy khích tướng của hắn, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, vậy nên nhiệm vụ của bọn Triệu Túc rất đơn giản, hạ nhục đối phương.

Bọn Huyết Tăng vì đã quen thuộc đối phương nên đứng ra ứng chiến, vị Huyết Tăng này tầm trung tuổi, pháp danh Bảo Luân, công pháp của hắn luyện ra một tôn Ma Phật, Phật quang lẫn vào Ma khí trông cực kỳ yêu dị, tôn Ma Phật theo mỗi bước chân của hắn đạp ầm ầm xuống mặt đất.

"Bằng ngươi?" - Triệu Túc không muốn bước ra, đứng phía sau nhẹ nhàng chém ra một kiếm, bóng kiếm hóa lớn đè ép tôn Ma Phật, chiêu kiếm giống như mang theo sức nặng cửu thiên ép tôn Phật ầm ầm vỡ nát, Bảo Luân chịu không nổi một chiêu, hộc máu ngất đi, không rõ sống chết.

Lê Đô Thống trông thấy nhảy dựng cả lên, nếu dụng quyền trận thì bọn Huyết Tăng còn có thể chống đỡ, đơn đả độc đấu như vậy thì hỏng bét.

Lý Minh không tham gia náo nhiệt mà đứng cạnh Lê Đô Thống, hắn nhướng mày chỉ tay về đám Thần thông giả, quay sang hỏi Ngô Tuấn: "Ngô đẹp trai, bọn hắn là ai?"

Ngô Tuấn cùng Lý Đạo Thành bấy giờ đang bàn bạc về trận thế của đối phương, việc bày binh bố trận của Thẩm Khởi hôm nay có điểm rất khác, tuy nhiên bọn

hắn không cách nào phát hiện ra, duy chỉ có bọn Phản quân vẫn hung hăng lộn xộn như mọi bữa. Ngô Tuấn chỉ về phía Triệu Túc đang ôm trường kiếm nói:

"Hắn là Triệu gia Hoàng Thất, tên gọi là Triệu Túc, gọi Thần Tông Đế Triệu Thiên là thúc, là một tay kiếm pháp thiên tài của Triệu gia."

“Triệu gia, lại là Triệu gia, Đế Vi từng giết hụt cả bọn, xem ra Hoàng Nam ắt không để yên” – Lý Minh thầm nghĩ.

Quả nhiên vậy, bọn Huyết Tăng vừa muốn xông ra phục thù cho huynh đệ đã bị Hoàng Nam chặn trước mặt, hắn lớn tiếng nhìn Triệu Túc hỏi: "Triệu gia?"

Triệu Túc nhíu mày nhìn về Hoàng Nam, trông ra tên Việt tộc này rất quen, có lẽ đã nhìn thấy đâu đó, Triệu Túc lãnh đạm hờ hững gật đầu.

"Thiên Môn Đạo Hoàng Nam, xuống Cửu U nhớ lấy tên ta!" - Hoàng Nam mắt trừng lớn nhìn về Triệu Túc.

Triệu Túc nghe xong chợt nhớ, hắn đã được báo trước một số thiên tài lợi hại trời Nam, nhưng dù ai cũng không đáng hắn để vào mắt, hắn nhếch miệng: "Còn tưởng ai ghê ghớm, hóa ra Thiên Môn Đạo Chủ tương lai, để ta xem Man Phái có bản lĩnh gì!"

Hoàng Nam không thèm để ý lời lẽ khinh miệt từ địch nhân, đã tiến lên phía trước khoanh chân ngồi xếp bằng tự bao giờ, trên đùi của hắn vẫn là một cây Độc Huyền Cầm cũ nát, nhưng trên dây đàn lúc này trông có thêm ra vài điểm tử sắc quang mang, trông rất tà dị.

Triệu Túc cũng nóng lòng muốn xem kẻ đã đánh bại Thiên Hoa Tông Trương Nhất Sơn lợi hại cỡ nào, thần thức cùng khí thế của hắn lập tức phóng ra muốn chèn ép Hoàng Nam, hắn muốn chiếm thế chủ động dồn ép đối thủ, nhất chiêu đoạt mạng hòng làm giảm tinh thần nhân mã đối phương. Thần thức đi trước, trường kiếm theo sau, Triệu Túc tung mình như cánh én lướt về phía địch nhân, một đòn tuyệt kỹ Phi Thiên Lạc Nhạn trong Thiên Thừa Kiếm Pháp được Triệu Túc đánh ra đầy tinh diệu, bóng kiếm liên miên đè tầng tầng lớp lớp lên nhau, giống như thương khung nghìn lớp muốn ép nát Hoàng Nam, đám Triệu gia Trưởng lão phía sau gật gù không ngớt.

"Đô Thống, ngài cứ yên tâm xem huynh đệ ta trổ tài." - Lý Minh tự tin mười phần trấn an bọn tướng lĩnh đang quan chiến, ai cũng tin tưởng Lý Minh, hào hứng chuẩn bị xem bọn Thiên Quốc Thần thông giả bị nghiền ép.

Nhưng ôi thôi, Hoàng Nam bị một chiêu kiếm của Triệu Túc chém văng lăn lông lốc ra sau khiến bọn Tướng lĩnh há hốc mồm, Lê Đô Thống miệng còn trót hô to cổ vũ một câu không kịp rút lời vô cùng gượng gạo, may thay Hoàng Nam còn chưa chết hẳn, vẫn kịp vung cầm đánh ra một đạo âm ba phòng thủ, chỉ bị xây xát lớp ngoài da. Lê Đô Thống đang định quay lại hỏi Lý Minh thì hắn đã lẻn đi đâu mất không rõ, ai nấy lại thở dài thườn thượt.

Hoàng Nam đứng dậy phủi bụi mù mịt, đoạn hắn giơ ngón cái ra hướng về Triệu Túc tỏ ý trưởng bối khen ngợi đệ tử khiến Triệu Túc tròn mắt ngạc nhiên. Bọn Lê Đô Thống nhìn vậy bèn đưa tay che mặt, quả thực rất vô sỉ, ngay cả mấy tên Huyết Tăng cũng ho khan không ngớt, duy chỉ có bọn Từ Thức Hắc Quy là vẫn tỉnh bơ, cũng gật gù ra chiều tỏ ý khen ngợi Triệu Túc bản lãnh.

"Tới lượt ta." - Hoàng Nam tóc tai bù xù, quần áo bẩn thỉu, đi bước thấp bước cao, ôm Độc Huyền Cầm của hắn gẩy ra mấy phát, chẳng có phong phạm cao thủ gì cả. Thế nhưng hiệu quả lại bất ngờ trông thấy, âm ba não nề của hắn biến thành ngàn vạn mũi kim đan dệt múa lượn trong không trung, mỗi đầu kim lao đi để lại phía tử sắc tàn ảnh xuyên qua màn kiếm khí của Triệu Túc khiến hắn hoảng hồn.

Triệu Túc điên cuồng múa kiếm, Thừa Thiên Kiếm Pháp của Triệu Gia vốn thừa lực công kích nhưng lại thiếu đi phần phòng thủ tỉ mỉ, đã thế Triệu Túc còn khinh thường địch nhân, bởi vậy dù Triệu Túc có ra sức múa kiếm cách nào cũng không chấn tan được đòn công kích của Hoàng Nam, kim tiễn nhẹ nhàng lách qua màn mưa kiếm áp sát địch nhân. Tới lúc này Triệu Túc mới biết mình phạm sai lầm chết người, màn kim tiễn kia chuẩn bị biến thân thể hắn thành tổ ong.

Triệu Túc chỉ còn cách duy nhất vội vã dụng nguyên thần công kích bù đắp, nguyên thần hắn hóa thành một đạo khiên giáp cứng rắn lóe lên hắc sắc, bên trên vẽ một tòa điện đài nguy nga phát ra thần vận.

Triệu Túc đạp tới Tụ Thần Cảnh bằng thực lực bản thân, nguyên thần mạnh mẽ vô song, mỗi lần hắn xuất nguyên thần công kích đều có kẻ phải bỏ mạng, vừa rồi nguyên thần của hắn đã chấn cho Hoàng Nam chao đảo, bởi vậy hắn tự tin mười phần có thể gỡ gạc thế cục.

Nhưng không, kim tiễn của Hoàng Nam dễ dàng xuyên qua tấm nguyên thần khiên giáp, giống như xuyên qua đậu hũ vậy, nơi điểm tiếp xúc hắc sắc quang mang bị tử sắc nuốt chửng, khiên giáp trông như vẫn nguyên vẹn nhưng bên trên hiện ra thêm gần ngàn lỗ thủng bé li ti, con số này cũng tương đương với số lỗ trên người Triệu Túc.

Hoàng Nam nhất chiêu sát địch, đứng dậm chân phủi bụi, chỉnh trang lại tóc tai quần áo, hờ hững như không có chuyện gì xảy ra, tới lúc Hoàng Nam chỉnh trang xong xuôi thì Triệu Túc mới ngã lăn ra đất mất mạng.

Toàn trường lặng im không một tiếng động, tất cả đều đang tròn mắt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, duy nhất tiếng cười hắc hắc của Hắc Quy len lỏi

khắp chiến trường.

"Triệu gia cũng chỉ vậy mà thôi!" - Hoàng Nam lạnh lùng buông lời nhục mạ, câu nói của hắn như một cái bạt tai đánh thẳng vào mặt đám Triệu gia thần thông giả phía sau.

Triệu gia là thế lực nào, bọn hắn là Hoàng tộc, là tiếng nói đại biểu của Thần Giới, là đại diện cho Thiên Mệnh, ngay cả Tiên La Điện, Phượng Sơn Môn, Thiên Viện đều phải nghe bọn hắn sai khiến, còn chưa kể tới Thiên Ma Giáo cùng Thiên Hoa Tông lúc trước cũng phải lệ thuộc bọn hắn. Có ai dám mở miệng nói ra những lời vũ nhục như vậy, kể cả đứa trẻ lên ba ở Thiên Quốc cũng biết điều đó đồng nghĩa với tru di cửu tộc.

Lập tức có mấy tên Thâu Linh Cảnh đùng đùng nổi giận, muốn xông ra giết sạch bọn Hoàng Nam vì dám nhục mạ gia tộc bọn hắn, cũng may còn mấy lão già Triệu gia trọng thân phận cản lại, nếu không bọn Hoàng Nam dứt khoát không sống nổi qua một khắc. Đám lão già cũng không thèm chấp nhặt bọn trẻ, xem như Triệu Túc tu luyện chưa tinh, đánh không lại người chết cũng không có gì hối tiếc.

Nhưng sự việc diễn ra tiếp theo khiến đám Triệu gia trưởng bối đều đỏ mắt, không kìm được tức giận nhảy cả lên, râu tóc đồng loạt dựng ngược, mất hết khí khái của bậc cao nhân tiền bối.

Lý Minh một thoáng biến mất lúc này bất thình lình xuất hiện phía sau đám Triệu gia đệ tử tập kích, không rõ hắn dùng thủ đoạn gì có thể thần không biết quỷ không hay, một mình lẻn vòng ra sau lưng địch nhân.

Chiến trường nơi nào có hắn xuất hiện tất nhiên đều tưng bừng rối loạn, hắn như một làn khói lướt đi, chỗ nào đi qua cũng để lại một côn vào đầu bọn Triệu gia đệ tử, song thủ hắn đồng thời vồ ra một chiêu Thiên Long Đoạt Vận lột sạch đồ trên người địch nhân, tốc độ hắn nhanh tới mức đập tới côn thứ mười thì tên đầu tiên trúng chiêu mới ngã xuống.

Tới lúc bọn Triệu gia đệ tử phát hiện thì đã muộn, Lý Minh đã kịp bồi thêm năm côn hạ phân nửa số địch nhân, mặc kệ bọn Triệu gia trưởng lão phía sau hô hào rút lui, sự việc lúc này đã quá muộn màng.

Chính Minh cùng bọn Huyết Tăng đời nào bỏ qua, lập tức sà vào tấn công, Từ Thức một quạt đánh ngất mấy tên, Hoàng Nam không thèm dùng âm ba, trực tiếp mang Độc Huyền Cầm của hắn ra đập, Hắc Quy lấy tốc độ bàn thờ xoẹt xoẹt quật ngã địch nhân. Bọn Huyết Tăng theo chân Lý Minh nhất loạt người bê kẻ vác, ôm bọn Triệu gia đệ tử cùng chiến lợi phẩm trong mấy cái chớp mắt chạy về phía Chi Lăng Thành, thực trông không khác gì một đám vô sỉ ăn cướp chạy trốn giữa ban ngày ban mặt, để lại phía sau bọn Triệu gia Trưởng lão gầm gào như sói tru. Lại có kẻ dám ngang nhiên đánh cướp giữa chiến trường, hai quân giáp mặt, quả thực vô pháp vô thiên.

Truyện Chữ Hay