Mùa đông, gió lạnh từng cơn từ phương bắc kéo về, đã hai ba tháng Lý Minh chưa thấy ánh nắng mặt trời, hôm nay hắn chuẩn bị sang sông mua sắm chút đồ tết, kiếm chút gạo thịt về làm bánh chưng, kiếm chút cây nêu giấy đỏ về trang trí lại nhà cửa miếu mạo, mua thêm cho hai lão chút quần áo mới, quan trọng hơn là hắn cần đi giải tỏa chút tâm lý.
Gần đây hắn liên tục ăn đau khổ, chẳng là có lần lên núi, hắn gặp một tiểu đạo sĩ, mặt mũi thanh tú, hắn mới tiến lên trêu chọc, có ý bắt nạt, ai ngờ tên tiểu đạo sĩ kia tính cách trái ngược với khuôn mặt, nói chuyện không hợp vài lời liền lao vào động thủ, mới đầu đánh nhau còn ngang tay, thậm chí hắn còn có chút lấn lướt tiểu đạo sĩ kia, nhưng càng đánh càng hỏng, tiểu đạo sĩ thi triển kiếm pháp quái dị khiến trường côn của hắn tấn công đều chệch hướng, bó tay bó chân bị động phòng thủ, một lát sau thì kết quả như đã biết trước, hắn mặt mũi thâm đen, đầu mọc vài cái u lớn, lôi thôi lếch thếch về nhà.
Không nuốt trôi cục tức, ngày hôm sau hắn chuẩn bị khí giới đầy đủ lên phục kích tiểu đạo sĩ, trận pháp bày sẵn hắn nằm gác chân đợi, đến chiều tiểu đạo sĩ lại xuất hiện, lần này hắn tiên phát chế nhân, lập tức khởi động Khốn Long Trận điều động hỏa lôi bổ vào tên tiểu đạo sĩ, tên kia lập tức mặt mày choáng váng. Nhưng một lúc sau tiểu đạo sĩ lôi ra một cái hồ lô đen, điều động lực lượng hút hết sấm sét, lửa, trận kỳ vào trong hồ lô, nhảy bổ về phía hắn, hai người thi triển quyền pháp ầm ầm, sau đó tất nhiên lại là hắn bị đánh, tên tiểu đạo sĩ kia quyền pháp cũng quái tựa kiếm, khiến hắn ngay cọng tóc đánh cũng không trúng, có lực nhưng không cách nào phát tiết, càng đánh càng thảm. Hắn vẫn không chịu thua, đào bẫy, đánh lén, không gì không làm, nhưng nguyên một tuần đều chung kết quả, từ ngày về thôn hắn phong quang tuyệt đại, cả đám trẻ hai bên sông đều phải tôn sùng hắn, nào có ăn quả đắng như bây giờ.
Vẫn phong cách nhếch nhác lôi thôi, mặt mũi còn chút sưng chưa khỏi, hắn đi ra bến đò qua sông, chờ thuyền đông đủ lão lái đò xuất phát. Qua sông, hắn đi bộ về phía tây tầm hai dặm đường thì tới trấn Đồng Luận, đây là một trấn lớn phía tây Kinh thành, trong trấn cửa hàng san sát, người ngựa tấp nập qua lại, trên đường bày bán kì trân dị thú, thảo dược, vải vóc, trâu bò lợn gà không thiếu thứ gì, hàng hóa quanh vùng và bên núi đều tập trung ở đây.
Trên đường có chút gánh xiếc đang diễn, múa kiếm tung bình, trống chiêng inh ỏi, có chút thanh niên đang so quyền đánh đấm huỳnh huỵch, có chút cô nương nở nang đang đứng vẫy khách giọng ngọt như mía đường, quả thực vui mắt vui tai. Môn phái đệ tử, nhân sĩ đều dừng ở trấn này trước khi vượt sông lên Tản Viên Sơn, hắn quả thực có chút lo lắng sẽ gặp tên tiểu đạo sĩ kia.
Tìm quán cháo lòng, hắn ngồi xuống gọi một bát, khi hắn đang thưởng thức hương vị khoái khẩu thì bên ngoài vang lên tiếng quát tháo inh ỏi, gà bay chó chạy, bàn bên cạnh có vài tên đang đàm luận: "Ta nghe nói đêm qua lại một vị quan triều đình bị ám sát, chắc hẳn quan binh đang truy xét.".
"Mẹ kiếp, thời gian gần đây quả thực loạn, ta không biết sẽ chết lúc nào!".
"Ngươi là thá gì, ai thèm ám sát ngươi.".
Ăn xong, Lý Minh ngậm một cọng rau mùi, lếch thếch bước ra ngoài, đi lang thang vài bước thì đứng hình, hắn chửi: "Mẹ kiếp, chọc mù mắt lão tử đi!".
Xa xa phía bên kia đường chính là tên tiểu đạo sĩ đang đi cùng một lão đạo sĩ già hơn, hắn nhanh chân lẻn vào một con hẻm, trong đấy toàn ăn mày lôi thôi, hắn nhanh trí lấy tay xoa đất cát lên mặt, làm đầu tóc rồi bù, cộng với bộ dạng này, hắn chắc mầm tiểu đạo sĩ kia sẽ không nhận ra: "Tiểu mũi trâu, rồi có ngày ta làm thịt ngươi", hắn thầm chửi.
Rẽ trái tiếp một đoạn, hắn bỗng nhiên va phải ông lão già nua, mái tóc đã bạc, dáng còng chống gậy, một tay cầm nón, ăn mặc rách rưới, mặt mũi khổ sở, da giẻ nhăn nheo, ắt hẳn phải tám mươi tuổi. Hắn nhanh chân đứng dậy, xin lỗi rối rít.
Ông lão bèn nói: "Cháu à, lão đi lạc đã lâu ngày, bị đói đã lâu, cháu làm ơn bố thí cho lão một chút!".
Hắn rất muốn đi nhưng ông lão đã chắn trước hẻm, hắn thưa: "Gia gia, ta có xin được chút bạc, mong gia gia cầm lấy".
Ông lão cảm ơn rối rít, khóc lóc kể chuyện cuộc đời, nào mình bị bỏ đói, bị lạc con lạc cháu, bị người đánh đập, Lý Minh ngồi dựa tường nghe, mặt mũi thương cảm, cũng kể mình là một ăn mày mất cha lạc mẹ, cù bất cù bơ, nay đây mai đó, hai người cùng cảnh ngộ dường như muốn nương tựa vào nhau, ông lão sụt sùi nói: "Nay hai ông cháu ta cơm cháu nuôi nhau!".
Lý Minh mặt mũi nghẹn ngào nói: "Cháu từ nhỏ không thân thích, xin chăm sóc gia suốt đời!".
Hai ông cháu dắt nhau ra ngoài hẻm, người rách kẻ nát, quả thực thương cảm, Lý Minh dơ nón về phía trước, nhiều người đi qua thương tình cho chút bánh trái, vài đồng xu lẻ, quan binh trông thấy còn tiếp tế cho ông cháu hắn chút ít lương khô, hai người lóc cóc dắt nhau dáng đi xiêu vẹo ra ngoài trấn, gió thổi lá bay làm thân hình hai ông cháu càng thêm tang thương.
Hai ông cháu đi qua một gò đất ngay sát trấn, Lý Minh cẩn thận đỡ ông ngồi xuống nghỉ, hắn đi tìm chỗ giải tỏa bát cháo lòng khi nãy, bỗng hắn khuôn mặt sợ hãi hô to: "Rắn rắn, gia gia cứu ta!". Lý Minh nhanh chóng chạy về bên cạnh ông lão, sau một lúc được an ủi, hắn dần bình tĩnh, đi sang hướng khác giải quyết vấn đề, ông lão khuôn mặt xa xăm ngồi nghĩ ngợi.
Trong trấn, quan binh lục soát quát tháo inh ỏi, trái một nhóm, phải một nhóm, mặt hằm hằm như đang xông trận, ngoài ra còn có một nhóm đạo sĩ, cùng một nhóm hòa thượng cũng đang túi bụi tìm kiếm. Một lão đạo sĩ hô to: "Mọi người dừng lại, có lẽ chúng ta đã mất dấu vết!".
Một lão hòa thượng mặt mũi trang nghiêm đệm vào một câu: "A di đà phật!"
Lão đạo sĩ quay sang lão hòa thượng, miệng nói: "Phạm sư huynh, chúng ta tiếp tục đuổi theo chăng".
Lão hòa thượng lại đệm một câu, đáp: "A đi đà phật, thiên hạ rộng lớn, chúng ta biết tìm phương nào, haizzz!" - lão thở dài lắc đầu chán nản.
Một vị tướng quân tay cầm thương mặt mũi hằm hằm, chửi: "Con mẹ nó, Trịnh huynh, ta với ngươi chia hai hướng tiếp tục đuổi." - hắn quay sang nói với lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ cũng lắc đầu, lão hòa thượng lại A di đà phật, cả đám tinh thần uể oải. Vị tướng quân kia vẫn không phục, đang định xách thương nhảy lên ngựa thì ngoài trên vang lên tiếng hô to:"Giết người giết người, có ai không cứu ta".
Cả bọn nhìn ra ngoài trấn thì thấy một tiểu ăn mày đang chạy như bay về trấn, miệng liên tục hô to như đang cháy nhà.
Quân sĩ bật cười rôm tả: "Tiểu ăn mày, ngươi bị chó đuổi sao".
Thấy quan quân, tiểu ăn mày chạy lại hô càng lớn: "Quan gia, cứu người, có người muốn giết ta!".
Lão đạo sĩ tiến lên: "Tiểu thí chủ, có chuyện gì từ từ nói.".
"Tiều phu, là ngươi!" - Một tiểu đạo sĩ ngạc nghiên kêu lên.
"Tiểu Vũ, ngươi biết hắn?" - Vị tướng quân hỏi, tên tiểu đạo sĩ gật đầu.
"Tiểu mũi trâu, có thích khách muốn giết ta, nhanh nhanh." - Nghe tới từ thích khách, cả đám quan binh đạo sĩ hòa thượng nghiêm mặt, nhanh chóng tra hỏi hắn đầu đuôi, nghe xong cả bọn lập tức đi về phía gò đất hồi nãy.
Tới nơi, ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A, một tên đại hán râu ria xồm xoàm, mắt đầy tia máu, mồm đang chửi loạn, tay chân đập phá điên loạn bên cạnh gò đất: "Con mẹ ngươi tiểu ăn mày, ngươi có giỏi ra đây cho ta.Tiểu cẩu, mười tám đời tổ tông nhà người chết không yên ổn" - bên cạnh còn có chiếc nón lá cùng vài mẩu lương khô, thức ăn vừa xin được.
"Gô cổ hắn lại!" - vị tướng quân quát to, cùng lão đạo sĩ và lão hòa thượng cùng nhảy vào trấn áp tên đại hán, tên đại hán chống đỡ được hơn chục chiêu, lập tức bị phế, lôi ra bên ngoài.
Tên đại hán nhìn thấy Lý Minh đang đứng cười càng chửi to: "Tiểu cẩu, người dám ám hại lão gia.".
"Không dám, không dám, ngươi chẳng phải muốn lợi dụng ta mang ngươi ra ngoài trấn rồi giết người diệt khẩu ư?" - Lý Minh tươi cười đáp, vừa rồi quả thực hắn tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Vị hòa thượng tiến lên nói: "Tiểu thí chủ đã lập công lớn, đây chính là thích khách của Chiêm quốc Doãn Nhai Đường, đêm qua vừa hành thích mệnh quan triều đình. Đa tạ tiểu thí chủ!".
Tiểu đạo sĩ tiến lên hỏi: "Tiều phu, ngươi làm sao nhận ra hắn?"
"Là may mắn may mắn!" - Hắn giải thích thêm: "Lần đầu ta đụng phải hắn thì ngã ngửa, một cụ già tám chục tuổi nào có lực lượng lớn như vậy, lúc đó ta còn cảm thấy sát khí lờ mờ nhưng chưa có nắm chắc.".
"Ta lại để ý bàn tay của hắn, tuy nhăn nheo nhưng lại có vài vết thương và chai sần, ắt hẳn cao thủ dùng đao kiếm. Quan trọng là cho hắn một số tiền lớn, hắn cũng không có cảm động bao nhiều, nếu là ăn mày bình thường ắt hẳn phải dập tới vỡ đầu cảm tạ!".
"Ta nếu đi lúc đấy ắt hẳn phải chết dưới độc thủ, ta đành giả vờ nhận thân thích đi theo, tranh thủ đi tiểu bố trí, lừa vây hắn vào trận, quả thực khổ!"
"Tiểu huynh đệ giỏi, xin hỏi đây là trận pháp gì? Sư phụ tiểu huynh đệ là ai?" - Vị tướng quân giơ ngón cái khen hắn, hỏi liên tiếp.
"Đây là Phục Linh Trận, nhiễu loạn tâm linh người khác, vừa rồi nếu không ra kịp ắt hẳn tên kia đã phá trận tìm giết ta" – Lý Minh đáp.
"Ta không có sư phụ chỉ đi theo gia gia học vài môn linh tinh, xin miễn!". Mọi người đều âm thầm khen hắn cơ trí, cũng không muốn tra tới thân thế hắn.
"Con mẹ tiểu cẩu, ta giết ngươiiiii!" - Tên đại hán kia hô to.
Vị tướng quân kia táng thêm cho tên kia một cán thương vào đầu, tiến lên đưa cho Lý Minh một mai lệnh bài, nói: "Đây là lệnh bài của Bổng Thánh Quân, huynh đệ nếu vào kinh thành có thể đưa lệnh bài cho quân sĩ tới tìm ta.".
"Đa tạ tướng quân!" - Lý Minh ôm quyền.
"Tiểu huynh đệ thông minh cơ trí như vậy, có lòng gia nhập Quốc Tử Giám chăng, giữa năm sau sẽ tuyển nhân tài." - Vị tướng quân mến nhân tài nói thêm.
"Ta sẽ suy nghĩ" Lý Minh cầm lệnh bài, hàn huyên một lúc với tiểu đạo sĩ, biết được bọn này là cao thủ Chử Đạo Viện cùng cao thủ Pháp Vân Tự và cấm quấn đi truy sát hung thủ, hắn hẹn ngày tái chiến rồi lẩn mất.
"Tiểu Vũ, vị tiểu huynh đệ kia thế nào?" - Tên đạo sĩ họ Trịnh hỏi.
"Hắn rất đáng ghờm, ta đánh nhau đều chỉ chiếm được chút tiện nghi." - Tiểu đạo sĩ trả lời, cả đám đều tỏ ra kinh ngạc.