Tiều phu vung song phủ bổ mạnh, tung người về phía địch nhân, đôi mắt hắn rực sáng do hỏa diễm thiêu đốt, miệng hét lớn, song phủ nổ tung, tiếp tới là đan điền, động thiên, não hải, cả thân thể như một hỏa lô cuồng bạo, lực nổ mạnh tới nỗi đầm lầy hắc vụ bị xua tan, xương cốt khổng lồ phía trên gãy nát đổ rạp, mấy tên thiên ma giáo đệ tử phía hai cánh bị chấn bất tỉnh toàn bộ rớt xuống dưới bùn lầyđen kịt, một lát sau chỉ còn lại một bộ xương, hắc vụ vô số xương người xương thú hiện ra. Lý Minh lỗ tai ong ong, đầu óc quay cuồng, khuỵu xuống, Từ Thức bị thương từ trước trực tiếp ngất đi, Hoàng Nam, Hắc Quy cùng mấy chục tên ma giáo đệ tử lăn lộn ôm đầu. Mấy thời thần sau mới tỉnh táo trở lại một chút, nhưng vô lực hoàn toàn, nhân mã hai phe nhìn nhau bất lực, giờ là cơ hội trời cho chém giết đối phương nhưng không ai cử động nổi, phía vụ nổ đã đứt đoạn đường lui, một cái hố khổng lồ đang được bùn lầy đặc sệt quyện lấy xương cốt tràn vào lấp kín, không thấy động tĩnh gì, Huyễn Nhu Cường Giả đoạt thiên địa lực lượng, lực phá hoại quả thực kinh khủng, nếu chỉ gần thêm mấy thước, cả bọn ắt phải chết. Đột nhiên từ hắc vụ phía sau, vị hắc phục lão nhân lại xuất hiện, nhưng lần này quần áo tả tơi, đầu tóc rồi bù, cả người vương máu, lão loạng choạng mấy bước ngồi xuống đã tọa, đưa mấy viên đan dược vào miệng.
Lý Minh vô lực nằm bẹt nhưng hắn đang tính toán trăm phương ngàn kế, Hắc Vụ Đàm không thể phi hành, nơi này có cấm chế, lão thất phu kia đã nằm ở bờ bên kia sau hố lớn, muốn sang được tới bên này cũng phải đau đầu, nếu bọn hắn bình phục nhanh còn có cơ hội rời đi, nhưng linh khí nơi này thưa thớt ít ỏi, cơ hội mong manh như sợi chỉ mành, Lý Minh ngón tay khẽ nhúc nhích chạm vào miếng vải nhỏ bên cạnh văng ra từ người Tiều phu sau vụ nổ, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, từ buồn bã tới tiếc nuối, từ than thở tới tức giận, đột ngột hắn cắn đầu lưỡi để thần trí tỉnh táo, trong đầu hắn vang lên từng câu chữ: "Việt Thiên Quyết. Lạc Thiên Thần. Âm Dương Sinh. Thiên Địa Diễn".
Chân khí ít ỏi tụ tập từ bát phương ào ào đổ về đan điền hắn, từ lỗ chân lông đổ về động thiên, chân khí tụ tập khiến hắc vụ ba động, Hoàng Nam khó nhọc ngước nhìn về phía Lý Minh, dư chấn vụ nổ khiến kinh mạch hắn dập nát, ám thương tồn tại trong lục phủ ngũ tạng, hắn nghĩ ắt hẳn phải chết nơi này. Đột ngột Lý Minh cử động, đầu tiên tay hắn thò vài túi bốc ra từng nắm đan dược nhai ngấu nghiến, bọn Thiên Ma Giáo đệ tử hoảng hốt nhìn về phía hắn, từng tiếng ráu ráu vang lên lúc này tựa như Cửu U quỷ hồn gặm xương, ánh mặt bọn hắn trợn tròn hoảng sợ. Lý Minh khó nhọc ngồi dậy, lại lăn ra đất, tới lần thứ năm hắn mới liêu xiêu bước thấp bước cao tới được chỗ Hoàng Nam, không phí lời, Hoàng Nam há miệng, một nắm đan dược ném thẳng vào họng hắn, tiếng rau ráu lại vang lên, mấy thời thần sau Hoàng Nam đã có thể cử động tay chân. Lý Minh từ trong túi lấy ra một cây chủy thủ, chầm chậm như gã say rượu xiêu vẹo tiến về đám người Ma giáo.
"Đừngggg! Xoẹtttt!" - Ánh mắt Lý Minh lãnh khốc vô tình, chủy thủ lướt qua cổ họng từng tên, đơn thuần là dụng lực, mặc kệ bọn hắn van xin, nếu không phải bọn ma giáo thì là huynh đệ hắn chết. Tiếng hét sợ hãi vang lên, tiếng khóc tu tu, tiếng kêu cha gọi mẹ, tiếng cầu cứu vị Tả Hộ Pháp thống thiết nhưng lão vẫn bất động phía xa, cái chết không đáng sợ, đáng sợ là đối mặt với cái chết, lúc này bản chất mỗi con người hiện ra rõ nhất, Lý Minh như một vị tử thần, mỗi lần xuống tay là một nhân mạng, máu nhuộm đỏ cả hắc lộ, Lý Minh đôi mắt đỏ ngầu như một ma thần.
Từ Thức cùng Hắc Quy lúc này được Hoàng Nam giúp đỡ đã ngồi dậy được, mắt thấy Lý Minh nhãn thần đỏ rực, tay cầm chủy thủ lăm lăm tiến về phía bọn hắn, liền kêu gào thảm thiết hơn cả bọn Thiên Ma Giáo đệ tử vừa bỏ mạng: "Con mẹ ngươi đồ khốn, phía này là người nhà!"
"Lý tiểu tặc, ngươi định hại cả huynh đệ sao?"
"Cứu mạng cứu mạng a!"
"Quy Thần ta cả đời anh minh, cuối cùng đành bỏ mình nơi Man Hoang Hắc Vụ Đàm này!"
"Con mẹ các ngươi nói ít một chút liền chết sao, nhanh giúp ta." - Lý Minh xụi lơ, hắn vừa rồi dụng lực quá sức, Hoàng Nam ổn hơn cả liền nhanh tay chữa trị, một lát sau hắc vụ lại ba động, linh khí lại dũng mãnh tiến về phía Lý Minh, bọn Hắc Quy ngồi bên hưởng lợi không ít.
"Ngươi quá tàn độc, ta không có huynh đệ như ngươi" - Hắc Quy nhìn xung quanh mấy chục nhân mạng nam có nữ có cảm thán, chưa dứt câu đã bị Hoàng Nam cầm đàn đập vào đầu.
Bọn hắn thương thế đã ổn, phải rời đi ngay lập tức, hắc phục lão nhân phía bên kia có thể đoạt mạng bọn hắn bất cứ lúc nào, cả bốn quỳ xuống tế bái linh hồn Tiều Phu, Đồ Tể cùng Quản Gia, dìu nhau tiến lên, đường lui đã đoạn.
"Tiểu cẩu tử, ngươi thoát được lão phu hôm nay nhưng không thoát được ngày mai, hừ!" - Phía đầu bên kia hắc lộ bị đứt đoạn, Lỗ Đan ngồi nhìn Lý Minh dời đi hừ lạnh, lão bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
"Lão thất phu, ta gây thù chuốc oán gì với ngươi?" - Lý Minh đã đi còn quay lại hỏi cố.
"Hai tôn nhi của ta ở Hống Sơn mất mạng dưới tay ngươi, lão phu thề phải băm ngươi thành ngàn mảnh tế vong hồn tôn nhi ta." - Lỗ Đan răng nghiến chặt, giọng nói căm hờn phát ra từ cổ họng lão.
"Tôn nhi ngươi la ai, ta giết rất nhiều, không nhớ hết a!" - Lý Minh thắc mắc hỏi.
"Con mẹ ngươi, tiểu cẩu khốn kiếp, ta phải băm vằm ngươi, phụttt." - Lỗ Đan xúc động miệng phun máu, cháu hắn bị tên tiểu tử kia xem như súc vật, giết liền không nhớ là ai, thân là gia gia sao lão có thể chịu nổi.
"Ngươi đừng xúc động, quả thực hắn giết rất nhiều, tôn nhi của ngươi không chừng chết oan trong số đó a!" - Hoàng Nam an ủi.
"Tôn nhi của lão hẳn là phường vô dụng bất tài, mất mạng sao có thể trách huynh đệ bọn ta!" - Từ Thức bênh vực Lý Minh.
"Con mẹ ngươi lão rùa đen, không phải, lão thất phu, tôn nhi lão có khi tự ngã núi mà chết, ai ngã chết cũng đòi nợ huynh đệ ta sao?" - Hắc Quy lý lẽ.
"Phụttttttttttttttttttt!" - Lỗ Đan phun liên tiếp mấy ngụm máu, hỏa khí công tâm cộng thương thế khiến lão lịm đi.
"Ai da, xem chừng lão không qua khỏi!" - Lý Minh vờ than thở, nhưng trong lòng cả bọn tất nhiên muốn lão chết thật, nếu hắc lộ không đứt đoạn thì hắn đã sang hạ thủ.
"Ma đầu, ngươi nghiệp chướng quá nặng." - Hắc Quy ngồi trên vai Lý Minh ra vẻ cao nhân ngoại thế. Cả bọn nhanh chóng rời đi, trước mắt cần hồi phục thương thế.
Bên trong một chiếc đầu lâu khổng lồ nhô lên khỏi hắc vụ, bọn Lý Minh học theo cách đám Ma Giáo đệ tử, vắt dây tiến vào, cả bọn nghỉ ngơi ba ngày đã hồi phục cơ bản, đã có thể ra sức cãi nhau xem đi hướng nào mới là đúng, tấm bản đồ da trở thành nơi bốn cái miệng tranh phong.
"Tin tức của Man Thành không chính xác, xem chừng nhân mã các thế lực không đơn giản như chúng ta biết." - Từ Thức suy tư.
"Theo ta, bọn họ từ đường khác thâm nhập Man Hoang, không thông qua Man Thành." - Hoàng Nam suy đoán.
"Quan trọng là chúng ta đã hết đường lui, quay về chính là chết." - Lý Minh đoán hẳn giờ này Thiên Ma Giáo, Thiên Hoa Tông đang đợi hắn ở lối ra.
"Tiến cũng chết, lùi cũng chết, tên khốn kiếp, ngươi chính là sao quả tạ!" - Hắc Quy bóp cổ Lý Minh, cả bọn suy tư, tấm bản đồ không giúp gì nhiều cho bọn hắn.
Phía nam Hắc Vụ Đàm có một con đường nhỏ dẫn về hướng Man Thành, Lý Minh quyết định liều một lần quay về thám thính, hy vọng Man Thành cường giả thấy tình hình thất thường sẽ có động thái, trước đó bọn hắn đã
hiệp định rõ ràng, tuyệt đối chỉ có Thâu Linh Cảnh cường giả dẫn đường, trên Thâu Linh Cảnh tuyệt đối không được đặt chân Man Hoang, mỗi phe nhân mã tiến vào Man Hoang đều bị Phủ Chủ nhân mã kiểm tra gắt gao.
Hắc Quy đã nửa bước tiến vào Tụ Thần Cảnh, thần thức cường đại nhất, lại mẫn cảm với nguy hiểm nên bị cả bọn bắt đi trước dẫn đường. Con đường mòn này nhỏ hơn, đạp qua từng khu vực hắc vụ dày đặc, xương người
chất đầy, con đường này vốn cực kỳ nguy hiểm, hắc vụ từng đợt dưới đầm có thể bộc phát bao phủ kín không gian, tới lúc đó tu luyện giả bị ăn mòn cả xác thịt lẫn linh hồn chỉ còn nước chết, nghe đồn rằng mỗi con đường trên Hắc Vụ Đàm đều được chí cường giả đả thông, hắc vụ không cách nào xâm nhập, nhưng nhánh nhỏ này đã từ xa xưa, cấm chế có phần nới lỏng, hắc vụ bộc phát không ngăn nổi. Cả bọn đã đi một quãng xa nhưng Hắc Quy vẫn chưa phát hiện nguy hiểm.
"Có ma khí." - Hắc Quy thu nhỏ nhảy phát lên vai Lý Minh, chỉ về phía trước.
Cả bọn đã phong bế khí tức, Lý Minh nhẹ nhàng lui về sau, hắn vơ một cái sọ người, lầm rầm khấn - "Xin lỗi huynh đài!", đoạn tay quăng mạnh về phía trước, mấy thời thần sau đầu lâu nổ tung, từ phía hắc vụ nhảy ra
một đám hắc phục nhân mã, tên cầm đầu xem xét một chút, cả bọn lại biến mất.