Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

chương 42: tiễn vũ xuyên dạ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hơn một dặm cách Hoan Thành, tầm này cơ thần nỏ không bắn tới, Trà Toàn ra lệnh chuẩn bị thạch pháo, đây là những cỗ máy bắn đá lớn dùng năng lượng từ nguyên thạch để phá thành, được chiến tượng to lớn kéo đi từng bước một, đạn đá bắn ra đôi khi lớn như chiếc nong, nặng cả trăm cân, nện một phát vào tường thành chẳng khác gì lấy đá chọi trứng, Kỳ Ninh Thành trụ không nổi qua ba lượt bắn.

Gần một vạn quân mũ giáp chỉnh tề, chiến tượng bọc thiết giáp lưng cõng trụ lớn xếp đầy quân binh dùng để leo thành, bọn voi lớn này được thuần hóa từ Tây Lâm, da dầy sức lớn, to bằng cả ngôi nhà nhiều khi cơ thần nỏ bắn không thủng, cứ lù lù tiến lên dẫm nát hết thảy.

"Bắn!" - Thấy địch nhân đừng lại bày bố trận hình, Ngô Tuấn lạnh lùng phất cờ hiệu, mưa tiễn sáng rực xuyên thủng màn đêm lao về phía quân địch. Trà Toàn thấy loạt tiễn bắn ra cười đầy mỉa mai, cơ thần nỏ của Việt tộc chẳng khi nào bắn xa như vậy, hắn đánh không đủ trăm trận cũng phải chín mươi, thừa hiểu địch nhân bày bố. Nhưng hắn nhầm, chỉ một cái chớp mắt sau loạt tiễn đầu tiên từ Hoan Thành đáp đích, hàng loạt thạch pháo nổ tung tàn tành.

"Có chuyện gì, thám quân đâu, bọn chó chết ra đây!" - Trà Toàn hốt hoảng gọi.

"Nơi này cách thành bao xa, tiễn linh tại sao lại nổ?" - Trà Toàn hỏi dồn dập, tên tướng phụ trách thám quân ú ớ cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, bị Trà Toàn một đao chém bay đầu.

Lý Minh cải tiến không chỉ tầm bắn, hắn còn cái tiến tiễn linh nổ tung khi chạm mục tiêu, đấy là hắn tiện tay làm luôn một thể, chẳng suy nghĩ sâu xa nhưng hiệu quả thực bất ngờ, sau loạt tiễn đầu thạch pháo bị bắn thành gỗ vụn, sau đấy là một màn giết chóc mưa gió máu tanh, mưa tiễn đỏ rực giăng kín trời bao phủ toàn bộ trận hình Chiên quân, từng tiếng nổ uỳnh oàng vang vọng khắp mấy chục dặm, thịt vụn tay chân bay tung tóe, tiếng người la hét gào thét bỏ chạy vang trời, giống như một góc của trận diệt thế, tiễn vũ xé nát màn đêm.

"Nhắm vào chiến tượng!" - Ngô Tuấn ra lệnh, thiết giáp chiến tượng từng con ngã xuống không chịu nổi lực nổ, chiến tượng đè nát quân binh, chiến tượng sợ hãi rống lớn chạy loạn khắp trận hình đè chết không biết bao nhiêu người, một vạn người chạy loạn bát phương, trận hình Chiêm quân giờ phút này rối như canh hẹ.

"Lui quân, mau lui quân!" - Trà Toàn gầm thét, binh bại như núi đổ, chỉ mới thời gian một chén trà đã chết hơn một phần ba, mưa tiễn không có dấu hiệu ngừng lại, địch nhân cũng thật tâm ngoan thủ lạt, đợi quân binh của hắn lọt toàn bộ vào tầm bắn mới khai hỏa, tiếng tù và lui quân ù ù thổi lên, chiến tượng Trà Toàn nổi điên chạy loạn, hắn cũng phải chạy bộ, một toán lính lớn hộ vệ chạy theo bên cạnh.

Phía Lý Đạo Thành mưa tiễn bắn ra còn nhiều hơn, một phần chính nhờ bọn Đỗ Hoàng tự tay làm xạ thủ, tốc độ tăng vọt, cả tòa thành như một lò hỏa pháo. Phần Lý Minh hắn đi đâu, Khai Quốc Vương mừng vui nhìn thấy tương lai quân đội không còn phải sợ sệt bọn ngoại tộc, lão cho người gọi Lý Minh tới muốn ban thưởng lớn, nhưng không ai nhìn thấy hắn, một lát sau mới có binh sĩ báo lại rằng hắn cùng Từ Thức Đỗ Hoàng Hắc Quy chạy ra cửa bắc.

Trong lúc Chiêm Quân cách Hoan Thành khoảng ba dặm đường, thời điểm trận tàn sát chưa bắt đầu, bọn Lý Minh đã tới doanh trại địch, lều trại mọc lên như nấm, cái nào cũng giống cái nào, bọn hắn đang lạc trong rừng nấm.

"Hắc Quy, thật có Thiên Ảnh Huyền Thiết?" - Từ Thức nghi ngờ hỏi, còn rùa này chưa bao giờ khiến hắn tin tưởng.

"Mẹ kiếp, Quy Thần ta thèm lừa ngươi, rõ ràng ta nghe Trà Toàn nói vậy, các người nhìn có ý gì?" - Hắc Quy nhảy cẫng, quả thực đầu rùa đen này khi đi thám thính có nghe được Trà Toàn lẩm bẩm một mình rằng hắn vừa chiếm được một khối sắt, nếu đấy là thực thì quả là thời cơ hiếm có, khối sắt này cực kỳ quý giá, họa chẳng may mới đào ra, bét nhất có thể đúc ra Hoàng Binh, vào tay bọn Nguyễn Gia không khéo còn đúc ra Địa Binh chẳng chơi, phần lớn tu luyện giả cầm trong tay Vương Binh, hoặc đại gia lắm thì Hoàng Binh. Nghĩ tới cảnh mình cầm trong tay một cây Địa Binh chỉ thua kém Trấn Binh, oai phong nhường nào, không khéo còn có thể tự thành lập môn phái, phong vân một cõi.

"Bán đi được không ít tiền a!" - Lý Minh suýt xoa.

"Tại sao cái gì ngươi cũng đòi bán, hả hả!" - Hắc Quy trên vai thò tay bóp cổ Lý Minh.

"Ta cần tiền." - Lý Minh trả lời khiến cả bọn ngạc nhiên, tu luyện giả cần thiên tài địa bảo, còn hắn cần tiền.

"Ngươi có lú lẫn không hả?" - Hắc Quy bực bội, từ ngày đi cùng Lý Minh, mở miệng ra đều nghe hắn nhắc tới tiền.

"Ta muốn làm quan." - Lý Minh đưa tay lên miệng ra điều nói nhỏ, đang trong doanh trại địch.

"Ngươi về lần này đảm bảo lão Khai Quốc Vương sẽ cho ngươi chức quan lớn!" - Hoàng Nam thì thào.

Hắc Quy đụng ngã một tên binh sĩ, Lý Minh gõ một côn vào đầu, Hoàng Nam quăng lưới kéo vào, Từ Thức lột quần áo xoẹt xoẹt, nhoáng một cái Lý Minh đã thành hình một tên chiêm quân, mặc quần váy rộng thùng thình, đầu đội mũ tháp, hắn thò trong túi ra gắn thêm bộ râu giả, tay chắp miệng tụng: "Ba la ma", rất có bộ dáng. Bọn hắn nghênh ngang đi ra ngoài, hướng thẳng tới lều chính của Trà Toàn, mỗi lần gặp binh lính đi tuần đều chắp tay cầu nguyện không khác bọn Chiêm quân chính gốc là bao.

Đánh gục một toán lính, bọn hắn xông vào lục lọi, vàng bạc châu báu cướp được chất đầy mấy cái rương lớn, Lý Minh tay bốc miệng cười, bọn Hắc Quy nhìn đầy khinh bỉ.

"Bên này!" - Hoàng Nam tìm thấy một chiếc hộp bằng huyền thiết, bị trận văn niêm phong, bọn hắn không cách nào mở ra.

Lý Minh chạy lại xem xét, điều chỉnh trận văn một chút, mở ra bên trong quả thực là Thiên Ảnh Huyền Thiết, trên mặt khối sắt vân vũ nhật nguyệt hiện ra, nghe đồn loại huyền thiết này từ thiên không rơi xuống, hấp thu nhật nguyệt tinh thần vạn năm mới thành hình. Hoàng Nam chịu chết, chỉ một khối sắt to bằng cái niêu cơm nhưng hắn chẳng thể nhấc nổi, Từ Thức cũng thở phì phò buông tay. Lý Minh chạy tới, hắn ì ạch bê đi từng bước một, cứ đà này thì nửa năm sau mới tới được Hoan Thành, bọn hắn bắt Hắc Quy biến lớn, đặt lên mai rùa, Hắc Quy nằm bẹp di chuyển không nổi.

"Mẹ kiếp, nặng chết đại gia!" - Hắc Quy đỏ mặt chửi, Lý Minh vội chạy lại bê ra cứu hắn. Cục sắt nặng dễ cả nghìn cân, sức bọn hắn bê vác mấy trăm cân là chuyện thường, Lý Minh quả thực trâu bò.

Cả bọn mặt hiện lên buồn thảm, mỡ đã dâng tới miệng, không lẽ bỏ đi, Hắc Quy đột nhiên nghĩ ra cách - "Lấy tấm lưới, ta có lần thấy lão Tế Tửu vác một đầu thủy ngư khổng lồ, hẳn có liên quan!".

Hoàng Nam vội vàng mang tấm lưới ra, quăng chụp vào cục sắt, quả thực lôi đi nhẹ nhàng, cả bọn mừng rỡ cõng đi, trong lều còn lại một đám binh linh ngất lịm, bất tỉnh nhân sự, đồ đạc không còn thứ gì, Lý Minh đã nhét tất vào túi không đáy của hắn.

Bọn hắn đang tìm đường thoát khỏi doanh trại thì tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, nhìn lên bầu trời hướng Hoan Thành hỏa tiễn sáng rực giăng kín thiên không, bọn hắn nhanh chân, gặp toán lính nào đều mau lẹ giải quyết, miễn cầu nguyện mất thời gian.

Đột ngột bọn hắn nghe có tiếng phụ nữ trẻ em khóc lớn, kèm theo là tiếng mắng chửi mạt sát, đi qua hướng đó, trước mặt là khung cảnh một tên tướng đang cưỡng hiếp một vị thiếu nữ chưa thành thục, cách đó có xác một vị nữ trung, có lẽ là người mẹ bảo vệ đứa con bị một đao chém chết, mắt vẫn nhìn trừng trừng tên tướng, tay còn với về phía người con, máu chảy lênh láng.

Phía sau còn hơn chục chiếc cũi lớn, nhốt toàn phụ nữ trẻ con, cả đám co ro sợ hãi, thi thoảng có tiếng khóc kèm theo tiếng roi vụt, một vị nữ nhân lại rống lớn gầm thét vì con nàng bị đánh chết, nàng cũng hóa điên đâm đầu vào cũi, bọn lính phía bên ngoài chỉ trỏ cười ha hả xem đó là trò vui.

Tên tướng thỏa mãn thú tính đứng dậy kéo quần cười lớn, vị thiếu nữ kia tóc tai bù xù đầy rơm rạ, quần áo rách nát tả tơi lộ da thịt, khuôn mặt ê chề nhìn về phía xác chết mẹ mình, nước mắt hai dòng chảy dày, nàng ta bất ngờ cầm thanh đao bên cạnh chạy về phía tên tướng giặc, tên tướng kia nhếch mép vung đao hạ thủ, thiếu nữ kia ắt hẳn chịu chung kết quả như mẹ mình, đó cũng là điều nàng muốn.

Đột nhiên cái đầu tên tướng quân kia rơi lìa khỏi cổ, một tiếng đàn não nề vang lên, phía sau có bốn tên lính ánh mắt đỏ rực, bọn hắn đang căm phẫn tới cùng cực. Một trận tàn sát diễn ra chóng vánh, bóng thiết phiến, băng tiễn khắp nơi, cầm âm réo rắt, mấy chục tên lính bỏ mạng trong chớp mắt.

Bọn Lý Minh tháo râu tới mở cũi, Hoàng Nam đỡ vị thiếu nữ đứng dậy, đưa cho nàng một mai lệnh bài, nói: "Tới Bạch Mã Cốc đưa lệnh bài này ra nếu ngươi muốn báo thù!".

Vị cô nương buồn bã, nhưng ánh mắt nàng đột nhiên sáng quắc, nàng biết mấy vị vừa rồi bản lĩnh không tầm thường, nàng cũng muốn được như vậy, nàng cất tấm lệnh bài của Thiên Môn Đạo, cất bước theo cả nghìn người hướng về phía tây tránh xa doanh trại địch, bọn Lý Minh chỉ có thể làm vậy, không thể theo sau bảo hộ hết cả ngàn nhân mạng.

Trong trại bắt đầu loạn động, quan binh ầm ầm truy bắt gián điệp, Lý Minh trừng mắt bày một tòa hỏa trận nhỏ ngoài trại, hắn lại bày một tòa phong trận sau đó, gió lớn nổi lên thổi lửa táp vào trong, lửa cháy ngút trời, mỗi chiếc lều như một ngọn đuốc thiêu sống cả nghìn quan binh, tiếng gào thét thê thảm lại vang lên.

Đúng lúc Trà Toàn dẫn tàn binh về thì lửa bắt đầu cháy mạnh, hắn vội vàng chạy vào trại thì chẳng còn thứ gì, hắn gầm rống như một con thú hoang cùng đường, hắn ra lệnh cho phó tướng dẫn tàn binh chạy ra biển, tay rút ra một pho tượng biến lớn thành một đầu hắc cẩu, hắc cẩu đưa mũi ngửi ngửi, truy theo hướng bọn Lý Minh vừa đi.

Hoan Thành, Ngô Tuấn thấy trại địch cháy lớn, biết hẳn là Lý Minh động tay động chân, cho rằng vị huynh đệ này tính toán chu toàn, không biết rằng bọn hắn đi ăn trộm. Ngô Tuấn lập tức xin Khai Quốc Vương xuất quân, cùng Lý Đạo Thành dẫn hai nghìn kỵ binh truy theo hướng đông, hắn đoán việc như thần, Chiêm quân chạy loạn xác chết dải rác từ trại ra tới biển, bị kỵ binh chém giết gần như không sót ai, lên thuyền quay về chẳng còn nổi nghìn người, tám chín phần vong mạng hoặc bị bắt, thảm bại chưa từng có xưa nay.

Truyện Chữ Hay