Hồng Lĩnh Sơn vốn là tên gọi dân gian của Hống Sơn, là một dãy núi lớn ở Lộ Diễn Châu phía Nam Đại Việt gồm chín mươi chín đỉnh, tương truyền rằng có một ông thần nào đấy thấy núi non quanh vùng lẻ tẻ bèn bỏ sức gom lại tất cả về đây đủ một trăm ngọn, nhưng không rõ nguyên nhân tại sao đánh rơi một ngọn bên bờ bắc Lam Giang, thành ra thiếu mất một. Chắc có lẽ do bị vấp, Lý Minh chắc mẩm, hắn đang dòm lên trên núi, linh khí dày đặc tụ thành mây, tiên vụ lượn lờ, quả thực là thế Long Chầu Hổ Chực, hơn nữa chỉ cần đổi góc nhìn một chút sẽ thấy chín đỉnh cao nhất tạo thành thế Cửu Long Tranh Châu, Cửu Long cùng chầu về Thiên Tượng Chính Đỉnh, Táng Thư có viết, nếu táng huyệt mộ tổ tiên tại đây, con cháu đời sau sẽ xưng vương xưng đế, chính là Đế Vương Huyệt, nhưng hắn càng nhìn càng thấy có chỗ không đúng, vẫn có chỗ khuyết thiếu, như một bản văn tự đẹp đẽ bỗng nhiên xuất hiện một chữ lỗi vậy.
"Ngươi dòm ngó cái gì, đây là đất xấu, Phượng Hoàng xuất Ngàn Hống, đại địa thành phế đị[email protected]" - Hắc Quy bị Lý Minh suýt đánh rơi, quay ra bực tức.
"Ra vậ[email protected]" - Lý Minh gật đầu.
Truyền thuyết rằng Phượng Hoàng theo bầy đủ trăm con, về tới Hống Sơn bèn thiếu một chỗ đậu, một con bay lên cả đàn rời đi, điểm thiếu sót chính là ngọn núi thứ một trăm rơi ở bờ bắc, nếu có thêm một ngọn ở phía nam, liền hình thành một Sơn Trận tự nhiên, linh khí đổ về, long mạch cuồn cuồn, thiên sơn vạn thủy triều lai, thiếu một điểm cho dù Cửu Long Tranh Châu nhưng là nhược long, tiểu châu, đại sự khó thành, tuy vậy vẫn có thể bổ cứu được, nhưng cần vô số thiên tài địa bảo không thể tưởng tượng tới. Ấy vậy nhưng vẫn có thể dùng thế đất ấy để gia trì mệnh số, Táng Thư nhắc tới, chỉ cần tìm ra long mạch chính, Chử Đạo Viện mấy vạn năm chưa đoạn tuyệt truyền thừa, tất có cái lý của nó, Lý Minh bấm bấm đốt tay phán đoán.
Chào hỏi qua loa, một vị đạo sĩ dẫn cả đoàn lên núi, không khí vô cùng mát mẻ dễ chịu, hoàn toàn trái ngược với cái nóng phía nam, có rất nhiều cầu đá bắc qua suối nhỏ, suối ở đây không lớn, nước chảy róc rách trong veo, cũng không có ngọn thác nào trái với Tản Viên Sơn, leo bậc đá tới lưng chừng núi đã có thể lờ mờ thấy mấy tòa điện to lớn trên đỉnh lấp ló sau mây, cổ thụ cao lớn thân bám đầy rêu cao chọc trời, vượn hót chim kêu, rất có ý vị.
Chừng nửa canh giờ, cả nhóm lên tới đỉnh, bấy giờ mới qua buổi sáng, cả đỉnh núi tràn ngập trong sương, đứng xa một chút cũng khó thấy người đối diện, nơi bọn hắn đang đứng là Thái Âm Viện, có bốn dãy nhà bài trí đơn giản, mấy vườn hoa tiểu cảnh, xem ra quanh năm chẳng mấy khi có người ở nên tỏa ra mùi ẩm mốc.
Kiến trúc trên núi chia làm bốn viện chính, Thái Dương Viện, Thái Âm Viện, Thiếu Dương Viện và Thiếu Âm Viện, chính giữa tứ viện là một quảng trường lớn hình tròn đủ mấy ngàn người tụ tập gọi là Lưỡng Nghi Tràng, mọi năm đều thi đấu ở đây, ngoài ra còn có Hương Tích Am là nơi thờ cúng. Người của Chử Đạo Viện chủ yếu tập trung về Thái Dương Viện ở nơi cao nhất trên núi, nhường ba viện còn lại cho đệ tử phái khác.
Từ trong sương mù bước ra hai vị đạo sĩ một lớn một nhỏ mà Lý Minh đều quen mặt, chính là vị đạo sĩ họ Trịnh đã từng gặp lúc sang sông và Tiểu Vũ
"Nhị vị đường chủ, tệ xá đạo gia đơn sơ, các vị chịu khổ!" - Trịnh đạo sĩ ra chào.
"Tĩnh Tâm sư huynh khách sáo" - Vợ chồng Tưởng đường chủ ôm quyền đáp lễ
Hỏi đáp một chút, ba người cùng hướng lên núi về phía Thái Dương Viện, để lại Tiểu Vũ cùng mấy vị đạo sĩ trẻ sắp xếp phòng ốc cho bọn Quốc Tử Giám, lão Trịnh đạo sĩ nhìn Lý Minh gật gù ra chiều quen biết.
"Ngươi vẫn chưa chết à?" - Lý Minh hỏi Tiểu Vũ.
"Ta vẫn khỏe, không ngờ ngươi gia nhập Quốc Tử Giám." - Đặng Tiểu Vũ đáp, Từ Thức tiến lên dòm dòm, không ngờ một tên thanh tú như vậy lại đánh đập được Lý Minh.
"Ngươi có thù với hắn?" - Hắc Quy trông điệu bộ Lý Minh cùng Từ Thức nhìn Tiểu Vũ đoán, Lý Minh gật đầu, Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn chú rùa nhỏ trên lưng.
"Tiểu vô khố, ngươi thấy cô nương nhà ta thế nào?" - Hắc Quy giờ chân chỉ chỉ về phía Từ Thức, Tiểu Vũ nhìn một chút bỗng đỏ mặt, Từ Thức mặt hoa da phấn, như một cô nương giả nam trang.
"Con mẹ ngươi, đồ rùa đen!" - Từ Thức xông tới định đồng quy vu tận cùng Hắc Quy, hai người đuổi nhau chạy khắp nơi, Lý Minh nhìn Tiểu Vũ đứng chôn chân thộn mặt, cười nghiêng ngả không ngớt.
Người của Quốc Tử Giám được xếp vào dãy nhà phía trước bên trái, cạnh một cái hồ nhỏ, phía trước là sân rộng lát đá, xung quanh có tre trúc đan xen, Lý Tiểu Mai cùng Tiễn Đường Nguyễn Ngọc Bích ở chung một phòng, Ngọc Bích là con nuôi của nhị vị đường chủ, Ngọc Sâm Đường Chủ từng bị Tây Lâm Thú Vương tập kích khi mang thai, khiến đứa bé mất mạng, bà cũng không còn có thể sinh con đẻ cái, từ đó nhận Ngọc Bích về nuôi xem như con đẻ của mình, lần này phía tây có dị thú bạo động, Tiễn Đường Chủ vốn muốn đi chém giết nhưng Kiếm Đường Chủ Đặng Sơn ngăn cản, nói rằng lần này có sự lạ, không nên vọng động. Từ Thức cùng Lý Minh một phòng, hai người thống nhất ném Hắc Quy ra hồ khiến hắn chửi ầm ĩ.
Buổi chiều Lưu Gia, Phạm Gia cùng Nguyễn Gia tới lấp đầy ba khu nhà còn lại của Thái Âm Viện, Lưu Linh cùng Lưu Tuấn Lưu Vinh sang chào hỏi Lý Minh khiến mấy tên Hoàng Thất đệ tử bực dọc ra mặt, cho rằng hòa nhài cắm bãi phân trâu, Lý Tiểu Mai cũng chạy tới chào hỏi Lưu Linh, hai người có quen biết từ trước, Ngọc Bích cùng Phạm Tuyết cũng tới chào hỏi, cộng thêm Từ Thức, như vậy hoa thơm cỏ lạ đều tập trung trước phòng Lý Minh, khiến hắn nhìn thôi cũng thấy nhân gian đầy ý vị.
Buổi tối mới thấy hai vị đường chủ về, triệu tập đệ tử tới phòng, dưới ánh đèn dầu lờ mờ nói qua về kỳ luận võ lần này, trước tiên nơi thi đấu vẫn là Lưỡng Nghi Tràng, chia làm tám sân nhỏ xong quanh bài trí theo bát quái, có khoảng ba trăm đệ tử các phái tham gia, như vậy so tài khoảng bốn năm vòng sẽ tìm ra thập cường, phần thưởng được công bố sớm là Giao Quang Tháp, tu chân giới đồn đại rằng ngọn tháp này nhốt một bầy Giao Long bên trong, uy lực khó lường, bọn đệ tử nghe tới thèm nhỏ cả rãi, Lý Minh nghĩ tới cảnh Mân Thương đấu giá, thiên hạ cấu xé tranh giành không khỏi vỗ đùi cái đét khiến ai cũng quay ra nhìn hắn.
Tiễn Đường chủ nhẹ nhàng nói: "Các ngươi biết lần này có những ai tham gia, chính là Chử Đạo Viện Đặng Tiểu Vũ, Pháp Vân Tự Chính Minh, Vô Vi Tông Vũ Thảo, Thiên Môn Đạo Hoàng Nam, đều là những người được nhắm tới cho vị trí trưởng môn đời sau!".
"Ngoài ra còn có chính sư huynh đệ của các ngươi về thi đấu cho gia tộc, còn có đệ tử của kỳ nhân dị sĩ lánh đời, các ngươi phải cố gắng không để Quốc Tử Giám mất mặt!".
"Ngoài ra Khai Quốc Vương ngày mai cũng tới, các ngươi không được trễ nải lười biếng!" - Bà chỉ vào đám đệ tử Hoàng thất, giọng nói đanh lại khiến bọn hắn nghe răm rắp.
--- oooo ---
"Lý Minh ngươi ra đây cho ta!" - Sáng sớm này ra đã cực kỳ náo nhiệt, mấy chục đệ tử nam có nữ có tập trung trước phòng Lý Minh, hò hét ầm ĩ, Hống Sơn vốn không nuôi gà, nhờ bọn họ mà mọi người ai cũng dậy sớm.
"Con mẹ ngươi, ra đây trả kiếm cho ta!"
"Ra đây đồ rùa đen, trả đao cho bổn thiếu gia!"
"Lý công tử, phiền công tử đi ra, tiểu nữ muốn đổi lại bảo bối của mình."
Nhao nhao như một cái chợ, đêm qua có người tiết lộ thân phận Lý Minh, khai ra hắn chính là tiểu sơn tặc trên Tản Viên, mấy trăm người hắn ăn cướp hiện nay có khoảng gần hai chục đang đứng trước cửa phòng hắn gào thét, chưa kể người của môn phái đi theo trợ uy, Từ Thức cùng Hắc Quy đứng trố mắt ngạc nhiên, không ngờ thằng này còn có nghề tay trái như vậy, nhưng hai bọn hắn vô cùng phấn khích, không sợ thiên hạ đại loạn bèn mò ra hỏi từng người một xem họ bị mất thứ gì, tất nhiên là bị cướp sạch. Vợ chồng Thương Đường Chủ từ ngạc nhiên tới tức giận, méo mặt giải thích với mấy bậc trưởng bối, tất nhiên là quy về chuyện của bọn tiểu bối tự chúng giải quyết, trưởng bối không nhúng tay.
Lý Minh tất nhiên đã theo cửa sau chạy thẳng lên trên núi trốn, hai mấy người cùng huynh đệ đi theo cùng nhổ nước bọt cũng đủ hắn chết chìm, chớ nói chuyện đánh nhau.
Thái Dương Viện chỉ gồm hai tòa Tiền Điện vào Hậu Điện đặt ở nơi cao nhất của Hống Sơn, hằng này đón dương khí tràn ngập, cây cối xanh um tươi tốt, có mấy gốc thông chục người ôm không xuể, vượn hót chim kêu cả ngày, trong viện chẳng có ai, hầu như đã tập trung ở Lưỡng Nghi Tràng và các viện khác lo công việc. Lý Minh bước vào Tiền Điện quán sát, tòa điện rộng rãi, xung quanh tường treo mấy bức hình đạo gia, mấy bức tranh thủy mặc, một điện thờ nhỏ có hai bức tượng một nam một nữ, có lẽ là Chử Đạo Tổ cùng Công Chúa Tiên Dung, mấy chiếc ghế bố trí đơn giản. Ngước mắt lên trần nhà, Lý Minh hoàn toàn choáng ngợp, một bộ tinh đồ khổng lồ được khắc họa trên mái vòm đang chậm rãi vận chuyển, tọa độ từng ngôi sao cực kỳ chi tiết tỉ mỉ, hắn chỉ nhận ra mấy chòm sao trong cổ tinh đồ, hằng hà sa số các ngôi sao hắn chưa bao giờ nhìn thấy, chỗ này một vân quyển, chỗ kia một tinh vân, đặc biệt các chòm sao trong cổ tinh đồ còn có các sao khác kế bên, vận chuyển một quỹ tích chi ly hơn rất nhiều so với hắn biết trước đây, Lý Minh ngây dại ngửa cổ xem. Tinh đồ dùng để tính toán thiên tượng, phán định cát hung, cải tạo vận số, tinh đồ dùng để thiết bố trận pháp, vận dụng lực lượng thiên địa, sáng tạo tuyệt kỹ công pháp, tinh đồ vi thiên đạo, lão Tả Ao từng dạy Lý Minh, nắm tinh đồ trong tay chính là nắm trước thiên đạo, vận dụng tinh đồ chính là vận dụng thiên đạo, dùng tinh đồ phán định cát hung chính là dòm ngó thiên đạo, vạn đạo có tốt xấu, cẩn thận phản phệ.
"Tiểu thí chủ, ngày mai lại tới xem." - Hắn đứng trân trân tới buổi chiều muộn thì có một vị đạo sĩ già nua ăn mặc đơn giản, cầm chổi vào đuổi.
"Xin hỏi cư sĩ, bộ tinh đồ này tên gì?" - Lý Minh hỏi lão đạo đang khom lưng quét phòng.
"Đây là Huyền Cổ Tinh Đồ!" - Lão đạo sĩ đứng dậy trả lời.
"Đệ tử xem tinh đồ, dường như có pháp môn tính toán vận dụng trên đấy, đệ tử nhìn không ra!" - Lý Minh thắc mắc, hắn nhận ra bộ tinh đồ này chỉ là phần ngọn, thiếu mất phần gốc, vô pháp vận dụng, hắn tính toán suy diễn cả ngày chỉ ngộ ra được một một hai.
"Pháp môn này không truyền ngoại nhân!" - Lão đạo sĩ gật gù giải thích.
"Thật tiếc!" - Lý Minh than, hắn ước có ai trộm được bộ pháp môn mang ra cho hắn đọc thì tốt, thời gian trước lúc thi đấu của hắn chỉ dành để đứng nhìn Huyền Cổ Tinh Đồ, tới lúc lão đạo sĩ vào đuổi mới chịu về, bọn đệ tử bị cướp nháo nhác đi tìm nhưng tuyệt nhiên không thấy Lý Minh sủi tăm.