"Ngươi, còn dám bắt nạt ta!" - Lý Tiểu Mai đứng phía bên kia hàng rào, giơ tay cắt ngang qua chiếc cổ cao trắng ngần, dọa Lý Minh.
Lý Minh nhướng mày nhìn lại, giơ tay sờ sờ đùi của mình suýt bị chặt mấy hôm trước, Lý Tiểu Mai nhìn vậy đỏ mặt, lại cùi xuống nhặt gạch đá ném qua hàng rào về phía hắn, Lý Minh trốn luôn vào trong nhà chửi thầm: "Hãy đợi đấy".
Mấy hôm nay ngày nào cũng vậy, đôi oan gia thường rửa mặt súc miệng buổi sáng bằng tiết mục tương tự. Lý Tiểu Mai chính là em gái ruột của Nhật Tôn, con của Mai Hậu và Đức Chính Đế, từ nhỏ được cưng chiều vô cùng, tính tình ngang ngược hiếu thắng trái ngược với Nhật Tôn, nàng thích võ học quyền kiếm, chắc có lẽ là di truyền từ Mai Hậu, Mai tộc tuy không phải lục đại gia tộc, nhưng truyền thừa cổ xưa, từng có thời làm đế vương, tổ tiên từ một đôi quang gánh làm nên đại sự, tuy cũng như mấy vị đế vương khác, thiên chưa thời địa chưa lợi, Hãn tộc vẫn còn hùng mạnh, nhưng truyền thừa để lại cũng đủ Mai tộc sau này hùng cứ một dải đất Diễn Châu rộng lớn, quyền lực Đức Chính Đế được giúp sức không nhỏ ở đây.
Lý Minh bây giờ một bước ra khỏi nhà liền trở thành công địch, tên nào cũng muốn lấy lòng tiểu công chúa, mà cơ bản không phải công chúa thì kết quả cũng vẫn vậy, thằng nào thấy gái đẹp chẳng muốn thể hiện một hai. Nhưng hắn không phải là giun dế, muốn xéo muốn giày thế nào cũng được, cộng với bản tính đôi khi có phần cục súc, hắn đã ném hơn chục tên đệ tử Kiếm Đường xuống hồ, thành thử mấy hôm nay Thiên Quang Đàm hay có cuộc thi bơi giữa người và rùa, hồ này có mấy đầu rùa lâu năm, hễ thấy người là muốn cắn, bọn Quyền Đại từng có lần nát bị mông ở đây.
Gần đây hắn tu luyện Khả Phong Mãnh Quyết có phần tiến triển, tốc độ vận hành chân khí càng ngày càng ồ ạt, nhiều khi hắn có thể huy động chân khí của phân nửa số động thiên chỉ để đánh ra một quyền, đập ra một côn, nhưng uy lực có phần tán loạn, chỉ thích hợp cho việc phá hoại hơn là chiến đấu, hơn nữa đánh xong thì ngồi thở hồng hộc, chân khí không cách nào bù đắp, giống việc tiêu tiền ai cũng giỏi, nhưng kiếm lại thì khó khăn vô cùng. Hắn cũng từng tới côn đường thỉnh giáo lão Pháp Mạnh nhưng lão cũng bó tay bó chân, mò ra đường tới gặp Lưu Đạt thì hắn còn chưa dám, Mai Hậu phỏng chừng đang đợi ngoài cửa, hơn nữa Lưu Đạt cùng Trần Phúc vừa giúp hắn cách đây không lâu. Trên đường về hắn lại gặp Đặng Sơn, vị đường chủ này vừa từ Đại Thành Môn bước ra, bên trong đấy là Khải Thánh Chính Điện, là nơi thờ cúng tế tự họp hành, cũng là nơi ở của lão Tế Tửu.
"Đường chủ vẫn khỏe?" - Lý Minh tươi cười tới chào.
"Nghe nói ngươi vừa đánh một đám đệ tử Kiếm Đường?" - Đặng Sơn tiếu dung hỏi.
"Không phải, do bọn hắn trượt chân!" - Lý Minh chối bay, mặt ngây thơ vô số tội.
"Đấy là người nhà Mai Hậu!" - Đặng Sơn dọa.
"Đều làm mồi cho rùa đen!" - Lý Minh cười, hắn cũng sợ nhưng miễn không ra ngoài liền bình yên.
"Ta sắp ra ngoài một thời gian." - Đặng Sơn hờ hững, nhưng lần này không phải dọa, gần đây phía Tây thường xuất hiện yêu thú quấy nhiễu dân, hắn cùng một vài vị đường chủ được cử đi điều tra.
"Không sao, còn các vị đường chủ khác, ta không sợ.".
"Đều là người nhà Mai Hậu.".
Lý Minh đen mặt, nói tơi đây hắn không lo cũng phải lo, ngửa mặt lên trời mang bộ dáng cao nhân suy tính, hay là trốn về Liêm Thôn, hay đi tìm lão Tả Ao ông hắn. Nhìn bộ dáng hắn, Đặng Sơn thường ngày lạnh lùng cũng không khỏi phì cười, động viên hắn một tiếng yên tâm.
"Ngươi gặp ta có việc gì?" - Đặng Sơn vào chủ đề chính.
Lý Minh mang vấn đề tu luyện của hắn ra trình bày, Đặng Sơn nghiền ngẫm một chút đáp: "Một chiêu đánh ra có trăm phương ngàn cách, nhưng lực đạo phải tập trung, giống như việc ngươi đóng một cây đinh vậy, vấn đề nằm ở cây đinh không phải chiếc búa!"
Lý Minh suy ngẫm một lúc đáp: "Ý đường chủ là vũ khí" - tay hắn chỉ vào thanh kiếm trên lưng Đặng Sơn.
"Đúng vậy" - Đặng Sơn tấm tắc khen ngợi. Lý Minh liếc mắt nghi ngờ, hắn còn đang nghĩ lão này lừa mình làm đồ đệ.
"Ngươi nhìn có ý gì?" - Đặng Sơn bực mình, chưa có ai dám nhìn hắn nghi ngờ như thế, hơn nữa còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, hắn rút kiếm dạy Lý Minh đánh một chiêu kiếm pháp, đoạn quăng cho Lý Minh, bảo hắn vận dụng Lưu Gia Quyết Pháp đánh thử.
Lý Minh tiếp kiếm, cả thanh bạch kiếm trầm trọng trong tay, không rõ làm từ chất liệu gì, hắn cố hết sức thi triển một chiêu, phát lực vận khí chém một phát vào thân cây lớn, kiếm khí xoẹt qua gốc cây, không có hiện tượng gì, Lý Minh tò mò tiến đến xem, cả gốc cây to bằng thân người có mệt vết cắt chéo nhỏ như sợi chỉ, phần thân bắt đầu trượt khỏi gốc, đổ ầm ầm ra đất.
"Ta lừa ngươi?" - Đặng Sơn hỏi.
"Lợi hại!" - Lý Minh giơ ngón cái khâm phục Đặng Sơn, bình thường hắn vung côn đập mấy phát cùng lắm là gãy cây mà cực kỳ phí sức, hắn quay sang nghi ngờ vũ khí của mình, xưa nay hắn vẫn chê kiếm nặng sát khí, nhưng qua chiêu vừa rồi có thể thấy rõ. Lý Minh không phục vẫn chày cối cãi lại, cho rằng côn quyền không thua kém kiếm phái, tất nhiên Đặng Sơn hiểu rõ, thực lực dựa trên nhiều phương diện, nhưng trong lòng quả thực mong ngóng một tên thiên phú đệ tử, thành thử chính miệng liên tục thuyết phục hắn đổi sang kiếm phái, Lý Minh liền cho rằng kiếm phái có giỏi cũng chưa chắc đánh lại hắn, Đặng Sơn nhếch miệng, khích Lý Minh, nói: "Không dùng thân pháp, ngươi tới Kiếm Đường liền rõ.".
"Được!" - Lý Minh dứt khoát đồng ý, dự định mai sẽ mang Âm Dương Côn tới đánh què chân bọn đệ tử Kiếm Đường.
Lý Minh trầm ngâm quay về nhà, Đặng Sơn lắc đầu, Khả Phong Mãnh Quyết bản chất là một bộ công pháp dùng kiếm, Lý Minh cũng hiểu nhưng hắn còn không chịu thừa nhận, nhất nhất cho rằng côn quyền đều có thể vận dụng. Liên tiếp mấy ngày hôm sau, chính bản thân hắn mò trực tiếp tới Kiếm Đường khiêu chiến, liên tiếp đánh bại Kiếm Đường đệ tử, nhưng không thể nào đạt tới cảnh giới một chiêu Đặng Sơn chỉ dạy, một lần gặp một vị sư huynh nhiều hơn hắn bốn tuổi, thực lực yếu hơn hắn nhưng kiếm pháp tinh diệu, bình thủ một hồi lâu, cuồi cùng chính hắn dùng kiếm chém một chiêu khiến vị sự huynh kia khiếp vía nhận thua, nhưng hắn không vui vẻ gì, vứt kiếm bỏ về, thành thử bọn Kiếm Đường tưởng hắn khinh thị, mũi xì khói mắt tóe lửa. Nhưng cũng không cần Kiếm Đường tìm tới tính sổ, ngày hôm sau hắn lại mò tới.
"Bọn kiếm đường vô dụng, ra đây cùng đại gia đại chiến ba trăm hiệp!" - Lý Minh chống Âm Dương Côn, đứng chặn trước cửa.
Bọn Kiếm Đường nóng mắt vô cùng, xưa tới nay chưa có ai dám chống nạnh đứng trước cửa, cầm gậy vênh váo như vậy: "Nhanh, đi mời Trịnh Thắng sư huynh".
"Bọn bại tướng, khẩn trương đại gia còn về nấu cơm!" - Lý Minh gọi ới vào trong, mấy chục tên đệ tử Kiếm Đường cùng kéo ra, dẫn đầu là một tên bộ dáng chân chất ăn mặc lối đạo sĩ, lưng đeo trường kiếm, mà bọn hắn ai chả lưng đeo trường kiếm, oai phong biết bao, không như Lý Minh đeo trường côn lên nhìn như phu gánh. Trịnh Thắng có phần lễ nhĩa chào Lý Minh, nhưng bọn đệ tử đang sau vẫn ngao ngao.
"Trịnh sư huynh, ngươi không phải Tụ Thần Cảnh?" - Lý Minh nghi ngờ hỏi, hắn có mười cái mạng cũng không ngu đi khiêu chiến vượt cảnh giới, hơn nữa luật bất thành văn ở đây là cùng cảnh giới đánh nhau, nhưng hắn vẫn có ý nghi ngờ, khiến bọn đệ tử Kiếm Đường chửi mẹ chửi cha không thôi, khinh hắn bỉ ổi, muốn hắn răng rơi đầy đất.
"Ta không phải." - Trịnh Thắng khiêm nhường đáp, quả thực Phá Cốt Cảnh hắn mới tu tới hai mấy động thiên, vừa mới xuất quan liền có người mời đánh nhau.
"Được, mời!" - Lý Minh vung côn lao vào tấn công tới tấp, tiên phát chế nhân ý đồ nhanh chóng kết thúc, trường côn xoay tít phát ra tiếng kêu vù vù, đâm xuyên điểm khuyết được Lý Minh tận dụng tối đa, Trịnh Thắng khéo léo né tránh, vung kiếm tấn công, kiếm khí dày đặc như một màn mưa bao phủ Lý Minh, Âm Dương Khuyên Thủ liên tiếp xuất ra chấn tan kiếm khí. Nhưng kiếm khí bao phủ hắn liên miên như thác đổ, Trịnh Thắng kiếm pháp tấn công cực xảo diệu, trông hắn múa kiếm như một vũ sư bay múa qua lại cực kỳ bắt mắt, đây là Thanh Thủy Kiếm Quyết của Vô Vi Tông, không dùng thân pháp nên Lý Minh tránh né cực kỳ vất vả, đây là đơn thuần so tuyệt kỹ binh khí, Lý Minh vô phương áp sát Trịnh Thắng, đứng chịu kiếm khí công kích.
Lúc này bọn Quyền Đại, Từ Thúc, Phạm Tuyết đã tập trung cực đông ở sân đấu của Kiếm Đường, chưa nói tới việc xem xét thực lực Lý Minh, việc khiêu chiến Kiếm Đường cũng là dịp hiếm thấy, bọn Quyền Đại la hét trợ chiến liên tục, nhưng cứ la một cái là Lý Minh suýt thoát ra màn kiếm khí lại bị vây như cũ. Lý Minh sốt ruột vận dụng Khả Phong Mãnh Quyết, nhưng tâm ý càng loạn, lực đạo tản mát tứ phương, sức lực xuống thấy rõ, tốc độ hấp thụ thiên địa linh khí của hắn đã cực kỳ nhanh vốn là lợi thế xưa nay, nhưng vẫn như muối bỏ bể.
Chiều ngược lại Trịnh Thắng lại tỏ ra rất nhàn nhã, chạy xung quanh Lý Minh vung kiếm lung tung, Lý Minh chỉ ước hắn chạy nhầm về phía mình để vung một côn Âm Dương Diệt Phá đập hắn què chân, xem hắn còn múa may được tới bao giờ, nhưng cuộc sống không giống cuộc đời, Lý Minh bị một đạo thủy kiếm chém sượt vai chảy máu, đấy là hắn đã vận dụng Long Du Cửu Vân tránh thoát, xem như vi phạm ước hẹn với Đặng Sơn một lần. Thời cơ tới, Trịnh Thắng bộ pháp nhầm một nhịp, khoảng cách gần Lý Minh chưa từng có, vù vù vù, Âm Dương Côn Tuyền xoáy tít đánh ra một đường thông đạo nối thẳng tới vị trí Trịnh Thắng, chấn tan thủy kiếm khí, Lý Minh theo thông đạo mở ra tung người nhảy bổ về phía địch nhân, tung ra tuyệt kỹ Âm Dương Diệt Phá, Trịnh Thắng có phần bất ngờ nhưng nhanh chóng sửa sai, điểm kiếm liên tiếp lên trời hướng Lý Minh đang bay tới khiến hắn không kịp tụ lực, đánh vội vội vàng vàng đánh ra một chiêu dở dang, lại đâu vào đấy, bọn Quyền Đại cùng Từ Thức xuýt xoa tiếc mãi không thôi.
Vô pháp áp sát Trịnh Thắng, Lý Minh thò tay rút một cây kiếm trên kệ vũ khí sau lưng chém một chiêu về phía tên đạo sĩ, ánh kiếm lóe lên, một đạo kiếm khí lăng lệ chém nát thủy kiếm khí, xộc thẳng về phía Trịnh Thắng, tốc độ thần sầu khiến hắn chỉ kịp vung kiếm đỡ. Keeenggg, cây kiếm gãy nát, Trịnh Thắng bay ra sân đấu ra ngoài vườn, nằm vất vưởng trên cây vải, đấy là Lý Minh còn chưa dùng hết lực, nếu không kết quả của Trịnh Thắng chính là cái cây mấy hôm trước, chia đôi hai phần.
"Con mẹ nó!" - Lý Minh vứt kiếm bỏ về giống hôm qua, trận đấu tới đây là xong.
"Mạnh, con mẹ nó mạnh!" - Từ Thức buột miệng khiến mọi người nhìn chăm chăm.
"Lão tử là nam" – Từ Thức giải thích thêm.
Mọi người nhao nhao, Trịnh Thắng vốn bài danh chiến lực thứ năm trên Văn Bia tại Phá Cốt Cảnh, nếu không có gì bất trắc dăm bữa nữa sẽ tới Hống Sơn thi thố, bọn Kiếm Đường răng lợi nghiến ken két, quá khinh người, Lý Tiểu Mai đứng trong đám người ngoác miệng thè lưỡi liên tục.