Việt Thiên Quyết (Bách Việt Tranh Mệnh)

chương 19: thiên phú của lý minh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm nay trước sân lớn Đại Môn Quốc Tử Giám lại đông như trẩy hội, tu chân đệ tử tụ tập gần nghìn người tại đây chuẩn bị bắt đầu vòng hai, cảnh tượng có phần kém sinh ý hơn lần trước nhưng lại có phần vui mắt vui tai, người nhà bọn hắn đứng vòng ngoài đông nghịt xếp hàng chỉ chỉ trỏ trỏ, chửi nhau ỏm tỏi, đều là con nhà ta thiên phú hơn con nhà ngươi, con nhà ngươi là phế vật, con nhà ta là thiên tài, đều là bọn quan lại thế gia nên Quốc Tử Giám quan Tư Nghiệp cũng không dám nhắc nhiều, sợ đụng chạm đành nhắm mắt làm ngơ, nhao nhao không khác gì một cái chợ.

Lý Minh đứng cạnh nhóm Lưu Linh trong sân tai cứ ong ong hết cả lên, bọn Lưu Gia đệ tử được Lý Minh giúp lần trước ở Tử Trầm Sơn hơn chục người đều đứng cả ở đây, cảm kích Lý Minh cứu mạng suy tôn hắn làm đại ca, mà tính ra cái mặt hắn nhìn cũng già dặn nhất đám, làm đại ca cũng không có gì quá thể.

"Câm miệng!" - Một tiếng quát lớn vang lên, bọn người nhà liền im phăng phắc, không ai dám ho he, Chấp pháp Trưởng lão Thân Nhân Trung tiến ra, mắt trợn tròn, lão này trước nay làm việc không chút cố kỵ, không cẩn thận chọc tức lão liền gặp phiền phức lớn.

Lão hô lớn: "Tất cả nghe rõ, năm nay Bách Đường sẽ không giám định thiên phú các ngươi, trực tiếp mở Bách Ư Cổ Động.".

Vừa dứt lời, tất cả lại nhao nhao như cái chợ, thí sinh cũng thế mà người nhà cũng vậy, mọi năm thi thiên phú, tu chân đệ tử sẽ trực tiếp đi qua bách đường thử sức với Quan Tư Nghiệp ở đó, nào Trận Đường, Kiếm Đường, Tiễn Đường, Y Đường, Đan Đường, vân vân, không ngờ năm nay đặc cách mở ra Bách Ư Cổ Động. Cổ Động này gồm đúng một trăm động lớn nhỏ, mỗi động trên vách đều khắc kinh văn, công pháp, đồ hình liên quan đến bách gia thiên phú, được lão Quốc Tử Giám Tế Tửu Nguyễn Khai Quốc tìm ra phía sau Long Đỗ Sơn hơn trăm năm trước, thường chỉ cho bọn thiên tài đệ tử, cao thủ các tộc vào tham khảo học tập, tóm lại rất ít tu luyện giả có thể nhìn thấy cổ động. Nhưng nếu chỉ như vậy cũng không hơn Quốc Tử Giám Bách Đường là bao, điều đặc biệt là tu chân giả cần nhỏ máu vào tấm cổ bia đặt trước mỗi động, nếu là Việt tộc huyết thống liền dễ dàng thông qua cấm chế, ngược lại lập tức thần hồn tiêu tan, lúc lão Tế Tửu mở ra cổ động, xương cốt chất bên trong không biết bao nhiêu, sau khi vào trong cổ động, tham khảo kinh văn công pháp, tu chân giả quay ra ngoài nhỏ máu vào bia đá lần nữa, nếu bia đá sáng lên thì người đó phù hợp tu luyện công pháp trong động, tính là có thiên phú liền vào vòng trong, điều này hẳn có liên quan tới ngộ tính mỗi người.

Tư Nghiệp quan lùa tất cả tu chân đệ tử ra sau Long Đỗ Sơn phía sau núi hướng quay lưng với Càn Nguyên Điện, vì hôm nay ồn ào náo nhiệt nên Đức Chính Đế cũng không có ở Càn Nguyên Điện, không rõ bị mấy lão Quốc Tử Giám Tư Nghiệp đuổi đi đâu. Bọn đệ tử nhìn thấy khí thế của chính điện, ai cũng hừng hực trong lòng, muốn mình sau này một bước thăng quan, nắm binh quyền trong tay, hô mưa gọi gió chém giết ngoại bang, còn trong mắt Lý Minh là chỗ này làm từ vàng, chỗ kia làm từ bạc, chỗ ấy lấy mang bán hẳn phải đổi được một đống đan dược, phỏng chừng không đi chung với đám Lưu Gia đệ tử, hắn đã lẩn mất. Trước khi đi Chấp Pháp Trưởng Lão dặn dò bọn đệ tử thêm một số chuyện, miễn cho bọn hắn nghịch ngợm phá hư hỏng lung tung.

Cả bọn mấy trăm người tiến vào một tòa thạch động lớn, bên trong không khí có chút lạnh lẽo, trên tường có cắm vài cây đuốc, phía dưới là mấy cái bàn đá cùng vài bộ trà nước, hẳn thường ngày vẫn có người ngồi đây bàn luận. Lý Minh thấy bốn mặt xung quanh có mười hang động nhỏ hơn, mấy tên đệ tử gia tộc đã nhanh chóng chọn cho mình một hướng, thời gian chỉ có ba ngày ngắn ngủi, nếu không lĩnh ngộ được xem như công cốc, bọn hắn phải khẩn trương, không xong động này còn biết đường chạy sang động khác, Lý Minh quay sang hỏi Lưu Linh: "Tiểu thư, chúng ta đi đường nào?".

"Ta nghe cha nói, phía đông bắc chính là Kiếm Động, chúng ta qua bên đó trước." - Lưu Linh chỉ một hướng, bọn Lưu Gia đệ tử cũng không thèm nhìn sang hướng đó, đều say mê nhìn thần thái Lưu Linh, hồn vía bay đi đâu không rõ.

Lý Minh cũng tò mò, lóc cóc đi theo không biết trong đấy có gì, trên đường đi bọn hắn đi qua vài tòa cổ động, mỗi tòa đều có một người đứng trước cửa động cạnh một hắc bia, hẳn là Quốc Tử Giám đệ tử hoặc giám quan, mấy nhóm đệ tử khác đã nhỏ huyết dịch lên bia đá chui vào phía trong, Lưu Linh kể cổ động này đã có từ xa xưa, trên mỗi tòa bia đá đều ghi lại những người có tuyệt đỉnh thiên phú phía trên, cẩn thận một chút không đụng tới hắc bia. Qua thời gian một chén trà, bọn hắn đã tới nơi, phía trên cửa động khắc một chữ lớn "Kiếm", lờ mờ có thể nhìn thấy một màn mỏng cấm chế màu đen phủ trước cửa động, một vị nam đệ tử nhìn thấy Lưu Linh liền cung cung kính kính lấy lòng, nhỏ nhẹ hướng dẫn, miệng ba hoa khoe khoang không thôi, nào là hắn thực lực số một số hai ở đám đệ tử Kiếm Đường, nào hắn con ông này, cháu bà kia, Lý Minh nghe vào tai không thủng liền gạt Lưu Linh sang một bên, trực tiếp đứng chặn giữa hai người, nói: "Phiền sư huynh một chút, chúng ta kiểm huyết như thế nào?"

Tên kia thấy vậy trong mắt nổi một tia hung quang, nhưng hắn nhanh chóng kiềm lại, nhẹ nhàng tươi cười mời Lưu Linh. Lưu tiểu thư cắt một vết nhỏ ở tay, nhỏ một giọt máu lên trên tấm bia, giọt máu liền biến mất không thấy tăm hơi, Lưu Linh cùng bọn Lưu gia nhẹ nhàng đi qua cấm chế tiến vào trong động, chỉ còn lại Lý Minh, tên kia liền đổi sắc mặt giọng trở nên lạnh tanh: "Cẩn thận hắc bia không nhận huyết thống, ta một chưởng đập chết ngươi".

Lý Minh tròn mắt, thầm chửi: "Quả thực bọn chó má nói đạo lý", hắn cũng không vội vàng, tiến lên nhìn bia đá, trên đó quả thực có ghi tên mấy chục người, ngay hàng chữ đầu tiên là Lý Bí, Lý Minh chắc mẩm hẳn là thiên tài nào đó của hoàng tộc, hắn mới học được mấy bộ kinh thư chỗ lão Đinh, nào có biết tới Lý Nam Đế, tới Vạn Xuân Quốc, cho nên mấy cái tên ở dưới hắn cũng chỉ đọc lướt qua cho có, còn may trong lòng đinh ninh nhớ tên người đầu tiên để lát nữa hỏi Lưu Linh sau. Lý Minh cũng nhỏ một giọt lên bia đá, giọt máu biến mất, hắn thấy dường như cấm chế cổ động tan rã, tấm tắc khen kỳ lạ, hắn nhảy trực tiếp vào trong.

Kiếm Động rộng rãi, vách động bằng phẳng còn in vài vết kiếm, Bọn Lưu Gia đệ tử mỗi tên đứng một góc nhìn lên vách động, người đọc kinh văn, người xem đồ hình, Lưu Linh cũng chọn một chỗ, nàng thấy kinh văn cực kỳ tối nghĩa, cả đồ hình cũng không rõ ràng, nhìn như kiếm chiêu mà không phải kiếm chiêu, còn có đồ hình toàn kiếm là kiếm, cắm lung tung không theo quy luật. Lý Minh bước vào, đập vào mắt hắn đầu tiên không phải là đồ hình kinh văn, mà là bọn Lưu Gia đệ tử đang vò đầu bứt tai, chửi bậy lung tung, xem ra là không hiểu gì nên bực bội.

Hắn cũng lướt qua đọc kinh văn, và tất nhiên cũng không hiểu gì, hắn lướt sang một bên khác nhìn vài đồ hình có người đang cầm kiếm đứng theo tư thế lung tung, không theo quy luật gì, đang đâm kiếm lại ngồi xếp bằng, chẳng đâu vào đâu. Hắn lại lướt sang một bên khác xem đồ hình toàn kiếm là kiếm, nhưng lần này trong mắt hắn rất có quy luật, dường như dựa trên bát quái hà đồ, lợi dụng thiên địa càn khôn bày nên kiếm trận, hắn đứng như trời chồng một thời gian tính toán bấm ngón tay, lôi Âm Dương Côn ra đo đạc lung tung, cuối cùng hắn lĩnh hội kiếm trận, đầu óc không minh, dường như vách động có một lực lượng vô hình nào đó truyền xuống, lạc ấn vào huyết dịch hắn.

"Quá sắc bén, đầy sát khí, không học!" - Lý Minh nói nhỏ, cắp đít bỏ ra ngoài, cũng không nhỏ huyết dịch xác nhận tư chất, tên đệ tử canh động mỉm cười khinh bỉ, xem hắn là tên phế vật, tu chân đệ tử xuất xắc ngồi vài ba ngày may ra mới có chút lĩnh hội, Lý Minh mấy canh giờ đã bỏ đi, trong mắt tên kia hắn là loại không có tiền đồ.

Lý Minh lững thững bước đi, một lát đã thấy một cổ động khác khắc chữ "Đao", hắn cũng nhỏ huyết tiến vào, Đao Động cũng y như Kiếm Động, một đám đệ tử ngồi vò đầu bứt tai trước vách động ghi kinh văn, một đám tư thế kỳ quái trước vách động vẽ nhân đồ, một đám chửi bậy trước vách vẽ đao đồ, Lý Minh cũng bỏ qua kinh văn với nhân đồ, trực tiếp quan sát đao đồ đao trận, "Quá bá đạo lăng lệ, hại người hại mình, không học" - Một lát sau hắn lại cắp đít bỏ đi.

Cứ tuần tự như vậy hắn lần lượt ngó qua từng tòa cổ động, cái nào hắn cũng chê, tiên pháp hắn chê ẻo lả, thiết phiến hắn chê ngắn, tiễn pháp hắn chê cồng kềnh mất thời gian, kích pháp thì do bị Dương Gia đánh đâm ghét nên hắn không thèm, tóm lại hắn chỉ đọc lướt qua cách bày bố trận pháp của mấy món binh khí, mấy cái kia có đọc cũng không hiểu gì.

Chui ra động chính, hắn rẽ một lối khác, bấy giờ có lẽ đã là buổi chiều muộn, cổ động đầu tiên đập vào mắt hắn là Quyền Động, kỳ lạ là cửa động không có ai canh giữ, hắn bước vào bên trong cũng không thấy tu chân đệ tử nào, ngược lại thấy một lão tăng khoác cà sa cũ kỹ khuôn mặt già nua nhăn nheo như quả cà muối đang ngồi trước nhân đồ.

Lý Minh không làm phiền, lại đúng kịch bản chạy sang xem quyền trận trước, hắn ngó qua có vẻ không ổn, quyền trận cần một đám người hợp lại, di chuyển phối hợp trước sau, nhân lực nhiều nhưng sát thương không bao nhiêu, chủ yếu vây khốn địch nhân, thảo nào không ai thèm vào học. Không như kiếm đao tiên phiến kích, quyền pháp Lý Minh đã có căn bản, cộng thêm hắn bây giờ Hình Khí Sư như lão Tả Ao nói còn chưa tới nhưng cũng được xem là Trận Pháp Sư, ngó qua một chút liền nhìn ra quyền trận mô phỏng Thất Tinh Bắc Đẩu Trận, biến hóa tính toán một chút đã hiểu, một đạo lạc ấn vô hình từ vách đá đánh xuống người hắn, lão Tăng ngạc nhiên quay mặt lại nhìn, trước nay đều là tiền đọc kinh văn, hậu đọc nhân đồ, sau diễn trận pháp, không ngờ có người làm ngược.

"Tiểu thí chủ, ngươi đã từng đọc qua kinh văn và nhân đồ?" - Lão tăng tò mò hỏi.

"Đại sư, đệ tử giờ mới đọc!" - Lý Minh mỉm cười quay lại đáp, đi thẳng tới chỗ vách đá khắc kinh văn, lão hòa thượng có phần mong đợi, nhưng ôi thôi, hắn đọc xong chẳng hiểu gì sất, ngơ ngơ ngác ngác chạy sang bên nhân đồ cạnh vị lão tăng, lão kia lắc đầu than thở.

"Đại sư, ngài có chuyện phiền muộn?" - Lý Minh quan tâm hỏi.

"Ngươi nhìn nhân đồ một chút xem có lĩnh ngộ được gì không!" - Lão tăng lòng vẫn còn mong đợi.

Lý Minh chăm chú quan sát, hình người vẽ đủ các tư thế kỳ quái, mỗi hình lại lạc ấn lên trên các đường kinh mạch, chia thành mười mấy nhóm nhỏ, hắn nhìn đồ hình đầu tiên thấy hình người đang giơ hữu quyền đấm lên trời, kinh mạch chạy từ đầu tới tay phải qua các huyệt Bách Hội, Kiên Tỉnh, Kiên Ngung, Xích Trạch, Hợp Cốc, hắn cũng bắt chước thử điều động linh khí theo các huyệt, đánh một quyền lên trời, nhưng không có tý uy lực nào cả, không khác gì nắm đấm bình thường, linh khí điều động bế tắc, thử mấy lần cũng vẫn như vậy, vị lão tăng lắc đầu nói: "Có lẽ tiểu thí chủ ngươi nên hiểu trước kinh văn".

"Có lẽ nào như vậy!" - Nhủ thầm trong lòng, hắn lại chạy qua bên kia đọc kinh văn, nhưng văn vẻ vốn không phải nghề của hắn, tính toán suy diễn đánh bạc mới là thiên phú của hắn, đọc vài dòng hắn chán nản định bỏ đi tới gần cửa động, bỗng hắn chợt thấy kinh mạch lạc ấn vừa nãy có phần giống một chòm sao trong Cổ Tinh Đồ là Vĩ Hỏa Hổ, chủ tinh là Vĩ Tinh tương ứng với vị trí huyệt Xích Trạch. Không chần trừ hắn lập tức tính toán chi ly đường vận khí, khoảng cách ngắn dài, linh khí chủ yếu đổ vào huyệt nào, linh khí còn thừa theo huyệt nào thoát ra, xong xuôi hắn bắt đầu điều động linh khí đổ vào huyệt Xích Trạch, từ Xích Trạch tiếp tục vòng qua những huyệt kia, hữu quyền đánh lên không, linh khí gào thét ào ào như thác đổ, quyền kình bắn ra đập vào vách cổ động kêu ầm ầm, bụi bay mù mịt, một tia lạc ấn từ vách động lại vô hình đánh vào huyết mạch Lý Minh.

"Ha ha, lão tử thành công!" - Lý Minh ngửa mặt cười to.

Lão hòa thường mắt trợn tròn không thôi, một chiêu quyền này trăm năm trước tốn của hắn đúng bảy ngày bảy đêm, không ngờ có chuyện như vậy, lão tiến lên thỉnh giáo: "Tiểu thí chủ, ngươi đã hiểu kinh văn trên vách động?"

"Đại sư, ta ngu dốt không hiểu trên đó viết gì!" - Lý Minh bình tĩnh lại đáp lời.

"A di đà phật, thiên tài thiên tài!" - Lão tăng vui mừng niệm chú, vào tai Lý Minh lại ra thiện tai, thiện tai.

"Bần tăng ngu dốt, xin tiểu thí chủ chỉ giáo!" - Lão tăng mặt dày hướng Lý Minh hỏi.

"Đại sư, ta không buôn bán lỗ vốn, ngài có pháp bảo công pháp gì chăng?" - Lý Minh cười nhăn răng hỏi.

"Pháp bảo ta không mang theo, công pháp thì có một bộ, sợ không phù hợp với ngươi, ngươi có muốn học quyền pháp?" - Vị lão tăng cười hiền.

Truyện Chữ Hay