Từ trong cơn đau nhức, cô gượng ngồi dậy, đến lúc định đứng lên đi vài bước lại dẫm phải thứ gì đó rất to lớn, hơi mềm mà ngã dập mặt vào đất. Tiếp đó cô lại phải khổ cực nâng người dậy, vừa chậm rãi xoa trán, vừa quan sát thứ chết tiệt mình vừa dẫm phải.
-Sao giống cái xác chết quá nhể?
"RẦM"
Ngay lúc cô vừa thốt ra lời nhận xét ấy thì thứ cô gọi là cái xác chợt vươn tay xô ngã cô, cả thân hình to lớn đè lên người cô, tạo nên tư thế rất ư là... đáng suy ngẫm.
Dưới ánh sáng nhạt nhòa trong căn phòng tối, hình ảnh một chàng thanh niên với đôi mắt màu tím ma mị hiện lên vô cùng lung linh, huyền bí. Không những vậy, điều khiến cô chú ý đến anh chính là tuy trên người anh ngập tràn các vết thương, vết bầm tím... thậm chí còn có dấu hiệu bị tra tấn bằng điện, lửa đốt... Nhưng trên người anh lại tỏa ra luồn khí vô cùng lạnh lẽo, kiêu ngạo mà cũng rất kiên cường,...rất cô đơn và cô cảm nhận được sự tương đồng đâu đó giữa cô với anh. Hơn nữa, anh có mái tóc rất giống người đó, một mái tóc đen tuyền bồng bềnh.
-A...thì ra là “hồn ma trinh nữ” trong truyền thuyết sao?
Cô chăm chú quan sát nét mặt của anh, hết xanh lại tím, hết tím lại đỏ... rất giống con bò sát gì gì đó mà cô không nhớ, nói chung rất buồn cười.(Ý chị main là con tắc kè hoa có khả năng thay đổi màu sắc ấy)
-Có muốn thử trở thành thứ đó một lần không?
Anh nghiêm mặt, lạnh giọng, kề sát bên tai cô nói nhỏ.
-Nếu “nữ” không ngại suốt đời bị giam cầm ở đây, bị tra tấn cho đến chết thì... dù sao đây cũng rất yêu thích những trò cảm giác mạnh như thế!Lúc này khuôn mặt cô cũng dần lạnh trở lại, cả giọng nói cũng mang đầy rét lạnh cùng nghiêm túc và có phần hơi đe dọa đối phương cùng chăm chọc khi gọi anh là “nữ”. Sở dĩ như vậy là bởi cô biết rằng, đối phương tuyệt đối không phải là người bình thường. Vì một kẻ nhơ bẩn như Fuidan mà đi bắt giam hay tra tấn một ai đó thì nhất định không phải kẻ đe dọa đến con đường tiền tài thì cũng là điệp viên, sát thủ hay một cái thân phận gì đó đặc biệt, nói chung là rất không bình thường, rất đáng để cô hợp tác…à không, phải là lợi dụng mới đúng: cô lợi dụng hắn, hắn cũng lợi dụng cô.
Ngay lập tức, hắn liền tóm lấy cái cổ nhỏ, thanh mảnh của cô đập mạnh vào chiếc lồng. miệng gằng từng tiếng
-Cô là ai?
-Người có khả năng cứu rỗi “nữ” chăng?
Cô cố kìm nén cơn đau mà lên tiếng.
Tiếp đến hắn liền lâm vào suy nghĩ, rất nhanh sau đó liền buông cổ cô ra, lên tiếng.
-Cô có cách sao?
-Muốn thì tự nhiên có cách thôi.
-Nếu cô dám khoác lác thì...
Chưa kịp để anh nói hết thì cô đã lên tiếng, đôi mắt sắc lạnh nhìn anh.
-Đừng bao giờ uy hiếp tôi.
Trước đôi mắt sắc lạnh ấy, dù anh tự nhận mình là một sát thủ cũng chẳng thể nào không cảm thấy sự rét lạnh mà cô tỏa ra.
-Điều kiện là gì?
-Bảo hộ tôi cho đến khi tôi an toàn.
-Được.
-Giao dịch thành lập.
"Liệu mình có nên tin vào cô gái nhỏ bé này không? Không mình phải tin cô ta, một kẻ mang ánh mắt như vậy không thể nào đơn giản được. Nếu như cô ta thật giúp mình thoát ra khỏi nơi này thì mình cũng có thể làm cô ta im miệng, cũng chẳng thiệt thòi gì."
Đúng lúc này một loạt tiếng bước chân vang lên, đều đặn mà ghê tởm... không ai khác đó chính là bọn người Fuidan.
Trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, cô nhất định phải tìm cách khống chế Fuidan rồi uy hiếp bọn “chó săn”, như thế mới có cơ hội thoát ra khỏi nơi tanh bẩn này.