Sau lời hạch họe móc xiên của Tả đạo nhân thì hai người còn lại trong phòng vẫn tĩnh bơ.
Lưu Hoành như thường lệ, im lặng xem kịch.
Hoàng Hùng ôn tồn cười trả lời:
“Đạo trưởng cần gì phải gấp gáp?
Mọi số liệu đều ghi rõ ràng trong bản tấu báo cáo.
Bệ hạ rộng lượng bao dung, mà đạo trưởng cũng là minh hữu tin cậy.
Ta nghe đồng nghiệp bàn tán, mấy lần báo cáo thu chi của Thiên Khố trước đây đều từng qua tay ngài thẩm tra,
Thiết nghĩ ngài hẵn cũng đã biết đại khái con số”
Đá đểu Tả đạo nhân xong, Hoàng Hùng cũng không cho hắn cơ hội xen mồm giải bày, tiếp tục chặn họng:
“Bẩm bệ hạ!
Các hạng mục chi tiêu năm nay cũng tương đồng với năm ngoái, nhưng con số thì ít hơn nhiều.
Trước hết nói Huyền Kính Ty
Bởi vì phản loạn Ô Giang, Tổ Long trở nên dễ bảo, Thái Bình đạo lại thanh tra tổ chức,
Hoạt động của Huyền Kính Ty năm nay ít hơn năm trước nhiều,
Cho đến lúc báo cáo này tổng kết thì con số vẫn chưa vượt qua triệu ngàn tiền,
So với cùng thời điểm năm ngoái, giảm ước chừng gần thành (%)
Kế đến là tái đầu tư vào các sản nghiệp
Năm nay Viên thị vô cùng ‘rộng lượng’, bao tiêu thành chi phí mở rộng xưởng giấy,
Ngoài ra rất nhiều sản nghiệp của bệ hạ do mấy vị Trung Thường Thị đại nhân quản lý cũng nhận được đầu tư từ ‘quý công tử’ Viên Công Lộ, tiết kiệm khá nhiều chi phí cho chúng ta,
Tiền tài dành cho mục này giảm bớt thành (%) so với năm trước,
Hết thảy triệu ngàn tiền
Càng quan trọng là quy mô của hầu hết sản nghiệp đã vào đến kỳ sinh lãi, năm sau hầu như không cần tái đầu tư.
Cuối cùng là bệ hạ ủy nhiệm nhà thần mua sắm chiến mã thảo nguyên và rèn đúc khí giới
Giá ngựa năm nay giảm mạnh do tuyết tai, người Hồ nuôi không nổi, chỉ đành bán tháo.
Cho đến hiện tại đã mua được con chiến mã, giá trung bình chỉ tới tiền một con,
Tuy nhiên bởi vì phần lớn dùng lương thảo và nhu yếu phẩm trao đổi, Thiên Khố tạm thời chưa cần xuất tiền,
Thể theo yêu cầu của bệ hạ, để tránh tai mắt thế gia, tất cả số ngựa này đang được phân ra nuôi ở Kinh Tương, thần xin mời Tả đạo trưởng đích thân kiểm ngựa để thần có thể trình tấu bệ hạ phê chuẫn xuất tiền”
Hoàng Hùng nói đến đây thì tặng Tả đạo nhân một cái liếc mắt rồi tiếp tục hướng Lưu Hoành bàn giao:
“Nhờ có Viên thị ‘khẳng khái’ hỗ trợ nguồn quặng sắt, đồng,
Các công xưởng binh khí của bệ hạ năm nay đèn đuốc thâu đêm, đe rèn suốt sáng.
Trước khi tuyết rơi đã hoàn thành nhiệm vụ,
Vũ khí và khiên giáp đầy đủ trang bị
vạn bộ binh, kỵ binh, nỏ thủ, vạn cung thủ.
Chi phí nhân công
Bộ binh tiền bộ, vuốt báo nanh hổ
Kỵ binh tiền bộ, oai phong lẫm liệt
Nỏ thủ tiền bộ, tinh xảo trời ban
Cung thủ tiền bộ, phá đá xuyên mây
Mũi tên đến nay đã sản xuất thêm hơn vạn mũi mới, tiền mũi, trăm mũi như một
Cả thảy triệu tiền.
Về phần chi phí nguyên liệu
Phần lớn đến từ Viên thị, dùng giấy mua sắt, không tiêu tốn mà còn lời thêm
Phần còn lại do nhà thần cung cấp, không cần gấp trả, đợi Tả đạo trưởng kiểm tra ngựa xong thì giao luôn một thể.
Ngoài ra còn có một vài chi tiêu lặt vặt khác, đều không đáng kể.
Bệ hạ anh minh thần võ, tài lộc bỏ một vào trăm, Thiên Khố ngày càng sung túc, chẵng mấy chốc mà sánh được với thời Minh-Chương, thậm chí vượt qua thời Văn-Cảnh”
Thời Minh-Chương giàu nhất Đông Hán, hầu hết đình đài miếu mạo có tính văn hóa đặc trưng của Đông Hán đều xây vào thời này, ví dụ tiêu biểu như lầu Vân Đài, nơi thờ công thần của Lưu Tú, và như chùa Bạch Mã, khởi nguyên của Phật giáo Trung Quốc.
Thời Văn-Cảnh thì tích lũy nên căn cơ quốc lực để ‘phá gia chi tử’ Lưu Triệt chinh chiến phương, có thể nói rằng nếu như không có Lưu Hằng và Lưu Khải chăm làm ruộng thì không thể có được thứ gọi là ‘hùng phong Hán Vũ’ của Lưu Triệt.
Lưu Hoành nghe xong tấu báo của Hoàng Hùng thì hớn hở ra mặt, lập tức cười vang nói:
“Nếu như trẫm nhớ không lầm thì thu nhập năm ngoái mới miễn cưỡng đến hơn triệu tiền.
Năm nay thế mà tăng gần triệu.
Tuyệt dịu nha!
Hoàng ái khanh quả là hiền thần trong tâm khảm trẫm!!!
Hahahaha!”
Hoàng Hùng lập tức tung hứng:
“Là bệ hạ mắt sáng anh minh, dùng người khôn khéo.
Thần chỉ là may mắn đúng dịp có Viên thị trợ giúp thôi!”
Lưu Hoành bật cười khoái trá, liên tục hô đúng đúng đúng:
“Đúng là nhờ có Viên Tư Đồ.
Thật ra rộng lượng sãng khoái.
Người tốt chính hiệu a!”
“Vì bệ hạ phục vụ, Viên Tư Đồ nên cảm thấy vinh hạnh”- Hoàng Hùng
Tả đạo nhân bị nghẹn họng nãy giờ, lúc này thấy kẻ dỡ hơi trước mặt diễn vỡ ‘vua anh minh, thần trung hiền’ thì bực mình không chịu được:
“Bệ hạ!
Viên Phùng không phải kẻ ngu.
Sớm muộn cũng phát hiện vấn đề.
Ba cái mẹo vặt của thương nhân, há có thể giấu hắn một đời?”
Lưu Hoành đang vui vẻ ‘đá cầu qua lại’, bị Tả đạo nhân cắt ngang thì mất cả hứng:
“Vậy theo đạo trưởng thì trẫm nên làm thế nào?”
Tả đạo nhân nãy giờ chỉ chăm chú bới lông tìm vết, dò tra vấn đề trong lời nói của Hoàng Hùng, đâu có thời gian suy nghĩ mưu kế tương lai.
Hắn nghe Lưu Hoành hỏi ngược lại thì lập tức đơ miệng, hai má đỏ bừng, dường như hít thở không thông.
Hoàng Hùng cười mỉm mở miệng quan tâm:
“Khí trời đông năm nay giá lạnh, tuyết rơi dày đặc, đạo trưởng cũng đã lớn tuổi, nên chuyên chú bảo dưỡng nhiều hơn.
Ta nghe nói Đạo Môn rất chú trọng dưỡng sinh, từ luyện tinh hóa khí, đến luyện khí hóa thần, rồi còn kim đan bảo dược, trường sinh bất lão, phản lão hoàn đồng đều có thể.
Chẵng hay đạo trưởng là do quá bận bịu mà trễ nãi việc tu luyện, hay là học tập chưa đủ chuyên sâu, cần về núi bồi dưỡng thêm?”
Tả đạo nhân nghe thế thì máu dồn lên não xuýt nữa ù tai hoa mắt, xây xẩm mặt mày, sau đó mới miễn cưỡng nhẫm tụng đạo kinh ổn định lại tinh thần, điều hòa hơi thở, cười nhợt nhạt:
“Cảm tạ Hoàng Thị Lang quan tâm.
Bần đạo đúng là có chút mệt, nhưng còn chưa đến mức đó.
Ta còn chưa đạt được kỳ vọng của môn phái, chưa hoàn thành trọng trách bệ hạ giao cho.
Sao có thể bỏ gánh giữa chừng, chỉ lo bản thân?
Lại nói Hoàng Thị Lang,
Ngươi tuy còn trẻ, sức khỏe dẽo dai, nhưng cũng chớ lo chuyện bao đồng quá nhiều.
Cẩn thận mệt thân, để tật về sau, hối hận cũng không kịp!”
Hoàng Hùng cười mỉm đáp lại:
“Cảm ơn đạo trưởng nhắc nhỡ.
Chẵng hay đạo trưởng đã có đáp án cho bệ hạ chưa?
Nếu có xin mau nói ra, kẻo bệ hạ mong đợi”
Tả đạo trưởng tặng hắn một ánh mắt sắc lẹm, sau đó hướng về Lưu Hoành chắp tay cúi đầu:
“Bần đạo năng lực kém cõi, tầm nhìn hạn hẹp, tạm thời chưa có đối sách phù hợp.
Có điều …
Bần đạo cảm thấy Hoàng Thị Lang hẵn là rất rành rõi những chuyện bày mưu tính kế này”
Hoàng Hùng nhíu mày ra vẻ khó chịu, trong bụng thì cười thầm chờ đợi Lưu Hoành.
Người sau không để hắn đợi lâu, lập tức hỏi:
“Hoàng ái khanh có kế gì dạy trẫm chăng?”
Hoàng Hùng cúi đầu hít sâu một hơi, ra vẻ suy tư lắm rồi mới đáp lại:
“Thần kỳ thực cũng không có sách lược gì cao minh.
…
Nhưng bệ hạ thì có!”
Trong sự nghi ngờ của Tả đạo nhân, Lưu Hoành nhìn Hoàng Hùng chăm chú hắn, ý cười đầy mặt:
“Hoàng ái khanh nói thử xem?”
Hoàng Hùng thấp thỏm mở miệng:
“Binh sự!”
Tả đạo nhân vẫn không hiểu, ý nghi hoặc hiện lên đầy mặt.
Lưu Hoành đá mắt sang hắn rồi ra hiệu cho Hoàng Hùng:
“Hoàng ái khanh xem!
Đạo trưởng coi bộ chưa hiểu được lời ngươi”
Hoàng Hùng liếc lão đạo nhân kia rồi nuốt nước bọt nói:
“Chiến tranh là việc lớn.
Thần mạo muội đoán mò, chỉ sợ truyền ra ngoài thì dính tới an nguy ngàn vạn gia thuộc.
Mong bệ hạ thứ tội!”
Nụ cười trên gương mặt Lưu Hoành càng sâu, càng ghê rợn, đến cả Tả đạo nhân đều cảm thấy lạnh cả tóc gáy:
“Hoàng ái khanh cứ nói đừng ngại.
Đều là người mình …”
Nói đến đây thì Lưu Hoành hướng nụ cười của mình về phía Tả đạo nhân khiến hắn giật cả mình, vội cúi đầu chỉnh lý cảm xúc nói:
“Đạo Môn vĩnh viễn không quên lời thề ước với Quang Vũ Đế năm xưa.
Sẽ luôn kề vai sát cánh cùng bệ hạ, đời đời bảo vệ huy hoàng của Lưu thị”
Lưu Hoành lại quay bộ mặt cười kinh dị của hắn về phía Hoàng Hùng.
Người sau hít sâu một hơi, ra vẻ vừa mới sợ sệt xong, hiện tại mới lấy lại bình tĩnh:
“Bẩm bệ hạ!
Theo thần suy đoán thì bệ hạ vốn không cần thiết phải để ý đến Viên thị.
Thiên hạ đều là của bệ hạ, Viên thị chỉ là ở nhờ, là bề tôi, há có thể lấn chủ.
Chờ cho … chờ cho thiên hạ có biến.
Những kẻ loạn thần phản nghịch tất sẽ bị bêu đầu, chết không chỗ dung thân.
Viên thị cho dù may mắn thoát nạn, hẵn là cũng không dám kỳ kẹo mặc cả nữa”
Lưu Hoành gật đầu cười sảng khoái, giải tỏa không khí bí bách trong căn phòng rộng đủ nhét voi lại thường xuyên không thể chứa nổi con người này.
Tả đạo nhân bình phục lại tinh thần, cảm nhận mồ hôi lăn ướt cả lưng áo, tiếp tục kiên cường đâm đầu vào đá:
“Bệ hạ,
Đó là chuyện tương lai.
Nếu như năm sau Viên Phùng tìm tới cửa thì sao?”
Lưu Hoành mở miệng bàn giao:
“Hoàng ái khanh!”
Hoàng Hùng nhếch miệng khinh thường:
“Trương Giác chẵng mấy chốc sẽ khởi binh.
Ngày này năm sau Nhữ Nam hẵn đang đỏ lửa,
Viên Phùng dù không sắn tay áo xách nước thì cũng không có tâm trạng đi tìm ta.
Vả lại, ta có tự tin có thể khấc hắn thêm , năm nữa.
Đạo trưởng chớ lo xa quá không khéo hóa thành tự ti”
Tả đạo nhân hừ lạnh nói:
“Hoàng Thị Lang cũng chớ tự tin quá mức.
Viên thị dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất thế gia, đời Tam Công tích xúc lực lượng hơn trăm năm, sao có thể nói hủy là hủy?!
Viên Phùng khi còn thanh niên đã vào Lạc Dương, một đường leo đến Tam Công, hai lần nhậm chức Tư Đồ, ăn muối so với Hoàng Thị Lang ăn cơm còn nhiều!
Lề thói của thế gia xưa nay giỏi về tránh hại, tìm lợi.
Có lẽ đôi lúc bị tiểu nhân lừa gạt mà nhất thời tổn hại lợi ích, nhưng sao có thể lún sâu mãi được?”
Thật ra thì Hoàng Hùng sớm đã có đáp án, thậm chí hắn còn biết rằng Lưu Hoành cũng mưu tính việc này rồi,
Thế nhưng vừa nãy hắn dò tra thì phát hiện Lưu Hoành đã đến ngưỡng giới hạn, bắt đầu xù lông mèo rồi, nên tiểu tử này quyết định giả ngu, cùng Tả đạo nhân cãi lộn nhãm nhí một hồi.
Quả nhiên, được một lúc thì Lưu Hoành xem kịch chán rồi:
“Đạo trưởng và Hoàng ái khanh tạm hoãn việc ấy lại suy nghĩ giúp trẫm chuyện này”
“Mời bệ hạ nói”
“Thần xin lắng tai nghe lời vàng ngọc”
Hai người đánh võ mồm chưa đã nư, vừa đáp lời Lưu Hoành còn vừa liếc nhau, tựa như muốn sinh ra tia lửa điện.
Tả đạo nhân hẵn là từng tu tập trên Long Hổ sơn, học qua âm dương ngũ lôi gì đấy.
Còn Hoàng Hùng thì đơn thuần diễn cho vị ‘minh quân’ trên kia nhìn.
Hắn vốn không muốn gây với Tả đạo nhân, chỉ cầu dĩ hòa vi quý, yên lặng phát triễn.
Đáng tiếc là vị ‘minh quân’ Lưu Hoành dường như chịu khổ nạn thế gia quen rồi nên nhìn đâu cũng thấy cường thần, sợ kẻ dưới liên kết với nhau chống đối hắn.
Hoàng Hùng lại không thể lập tức tiễn đưa Tả đạo nhân về nơi suối.
Vậy nên cho dù không có sự kiện Trương Giác thì Hoàng Hùng cũng phải tìm những lý do khác để gây sự với Tả đạo nhân,
Hay nói cho đúng là dẫn dụ Tả đạo nhân thù hằn mình, bởi vì Hoàng Hùng nào có thời giờ mà cả ngày bới lông tìm vết,
Có Tả đạo nhân nhận lãnh trách nhiệm này, Hoàng Hùng rãnh rang hơn nhiều.
Lưu Hoành nhìn thấy hai kẻ này ganh nhau thì thư thái trong lòng, hí hửng cười nói:
“Hai vị chớ vì một hai sự việc mà xích mích với nhau.
Chuyến lớn trong thiên hạ sao mà nhiều, lo toan không hết, cãi cọ làm gì.
Trẫm hiện có một chuyện lớn muốn tham khảo ý kiến hai vị.
Đạo trưởng, Hoàng ái khanh,
Đêm qua trẫm nằm mộng, thấy các đời tiên đế cùng nhau ngồi lại bàn luận binh sự cổ kim.
Quân đội của Quang Vũ anh tư ngời ngời, có vị Vân Đài tinh tướng.
Quân đội của Hiếu Vũ thiện chiến vô cùng, có Vệ - Hoắc - Lý trấn giữ.
Trẫm nghe như mê như say, thế rồi các vị tiên đế hỏi trẫm có gì.
Trẫm bảo trẫm sớm muộn sẽ có, hẹn các vị tiên đế lần sau gặp mặt sẽ công bố.
Trẫm tỉnh dậy cho đây là mộng, cười rồi bỏ qua.
Thế nhưng vừa lúc hôm nay, Hoàng ái khanh tấu báo công sự.
Bây giờ binh giáp ngựa chiến đã có, chỉ thiếu bước cuối cùng.
Theo hai vị thì một đội quân uy phong hùng dũng bách chiến bách thắng nên lấy tên gì cho xứng đáng?
Để tối nay trẫm bẩm báo với các vị tiên đế”
Tả đạo nhân chữi thầm trong lòng.
Cũng may ở đây chỉ có hắn và phường tiểu nhân xu nịnh Hoàng Hùng nên Lưu Hoành mới dám nói thế.
Ở triều đường mà biên chuyện nhãm này thì to chuyện, thế nào cũng có kẻ hô to bất hiếu vô lễ, hiếu chiến mê sảng, vân vân và mây mây.
Hoàng Hùng làm bộ suy nghĩ, chờ mãi không thấy người còn lại trả lời thì đành mở miệng trước:
“Theo thần thì có thể lấy Hổ Bí làm tên.
Hiếu Vũ có Kỳ Lân các, Quang Vũ có Vân Đài tướng.
Bệ hạ đồng dạng có thể xây Bạch Hổ đài để duyệt binh.
Bạch Hổ trấn tây kim, chưởng quản gió lốc, biểu trưng cho sát phạt.
Thần thường nghe nói chiến tướng xưa nay lấy Chinh Tây làm vinh hạnh, binh sĩ tinh nhuệ thì duệ khí như kim, sát khí như phong.
Hổ Bí ra trận như thần thú xuống trần, có thiên uy hổ trợ, hào quang vô hạn, đã đánh là thắng, công thành đoạt đất như lấy đồ trong túi”
Tả đạo nhân dường như hết chịu nổi tài nói nho vẻ vời của Hoàng Hùng, buột miệng phì cười:
“Lấy đồ trong túi???
Hoàng Thị Lang cho rằng thiên hạ này là vườn nhà ngươi chắc?!”
Hoàng Hùng vốn định tiếp tục chém gió chặt bão với Tả đạo nhân, ai ngờ lần này hắn còn chưa kịp đáp thì Lưu Hoành đã linh quang chợt lóe:
“Tả đạo trưởng, Hoàng ái khanh!
Hai vị cảm thấy Tây Viên quân như thế nào?”
(P/s: Viên=vườn)
Tả đạo nhân nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy tên này cũng ổn, ít nhất không phải Hổ Viên quân hay Tây Bí quân, nói chung không dính tới chữ Hổ và chữ Bí là được.
Thế nhưng hắn chưa kịp đáp thì Hoàng Hung đã nhanh nhãu cướp tiên cơ:
“Bệ hạ thông tuệ anh minh.
Cái tên Tây Viên này dùng rất hay.
Chữ Tây chính trực ngay thẳng, ý nghĩa rõ ràng, không nói tránh nói hoa như chữ Hổ.
Chữ Viên mới nghe mộc mạc, kỳ thực ngụ ý bao quát thiên hạ,
Bệ hạ là thiên tử hợp mệnh trời, thiên hạ này đều là vườn nhà bệ hạ,
Tây Viên quân sau này sẽ đi xa hơn Vệ Hoắc, đem càng nhiều đất đai đưa vào khu vườn ấy, để mặt trời không bao giờ lặn trên lãnh thổ Đại Hán, thành lập công lao chấn động cổ kim”
Lưu Hoành càng nghe càng cười ha hả:
“Vậy là trẫm đã có câu trả lời cho các vị tiên đế rồi.
Hahahaha!”
- ----------
“All other lands found on the western side of the boundary shall belong to the King and Queen of Castille
And their successors.
”
- Treaty of Tordesillas
“Tất cả những vùng đất còn lại được khám phá ở phía Tây của đường giới hạn này đều thuộc về Đức Vua và Vương Hậu của Vương Triều Castille (tiền thân của Tây Ban Nha)
Cũng như những người thừa kế của họ.
”
- Hiệp ước Tordesillas, ký kết năm , công chứng bởi giáo hội Roma năm ,
Nội dung hiệp ước Tordesillas là sự phân chia ‘quyền chiếm hữu và khai thác thuộc địa’ giữa Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha tại ‘tân đại lục’ sau khi Christopher Columbus (-) tìm ra Châu Mỹ,
Hiệp ước Tordesillas hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của các vương triều thực dân khác như Anh và Pháp, vốn cũng là thành viên của giáo hội Roma,
Từ đó khơi mào cho sự bùng nổ của phong trào ‘cướp biển hợp pháp’ ở vùng biển Caribean, khi các vương triều thực dân thuê mướn hoặc trao quyền ăn cướp cho mấy anh chị privateer cướp phá thuộc địa và tàu thuyền lẫn nhau.
(Kiểu Thất Vũ Hải trong Onepiece ấy, vừa là hải tặc vừa là người của chính phủ.
Theo huyền thoại thì Râu Đen đã từng là privateer trước khi trở thành cướp biển tự do ngoài vòng pháp luật).