Nói thật, tác đánh máy xong cũng không biết mình vừa làm cái gì.
Răng khôn mọc không khôn, đã đau đầu lại nhức răng.
Bố khỉ!
- -----------
Trương Ninh Nhi và Trương Giác lần này không chỉ mang theo hộ vệ thân cận mà còn có cả Chu Mặc, tổng cộng người.
Phân đàn cũng không có việc gì lớn gấp, mà Thanh Châu lại là địa bàn của Chu Mặc, cho hắn theo cũng không có việc gì to tát.
Đương nhiên, Trương Giác cũng rất dò xét một phen về mức độ ‘đoàn kết’ của vị chính phó thủ lĩnh phân đàn Thanh Châu.
Lý Năm nhìn thấy người đến có chút nhiều thì hét lên:
“Những người phía trước dừng lại!”
Đinh Ba lập tức gác đao lên cổ Quản Hợi, lúc này đã bị nhét giẻ vào mõm, buộc chặc miệng, chỉ phát ra được mấy tiếng hừ hừ.
Dưới ánh đuốc lập lòe, ‘Trương Giác’ thấy cảnh này liền phất tay ngăn lại đám thuộc hạ xông xáo, vốn đang định phi vọt lên.
Hai bên đứng cách nhau hơn trượng ( mét), gió đêm đông thổi vù vù lạnh như dao cắt, cũng may nơi này gần biển có khí hậu đại dương điều hòa bớt, ở nội địa Trung Nguyên lúc này tuyết đã bắt đầu nặng triễu.
‘Trương Giác’ cười nói vọng lên, cao thanh vang vang:
“Ta còn tưởng các ngươi không sợ trời không sợ đất!”
Hoàng Hùng đối lại:
“Hahaha!
Chỉ là kiến cỏ sao dám không sợ trời?
Trời xanh cũng sợ, trời vàng cũng sợ!”
‘Trương Giác’ chỉ hắn quát:
“Nếu đã biết sợ, sao còn dám ngông cuồng bắt bớ người?!”
Hoàng Hùng bình tĩnh trả lời:
“Kiến muốn sống, cỏ muốn xanh.
Voi đạp tổ kiến tất phải bị đốt, kỵ tướng cũng có lúc vấp cỏ mà ngã.
Chỉ vì tự vệ, thế nào lại bảo là ngông cuồng?”
Chân chính Trương Giác lúc này cảm khái không thôi, đây cũng chính là những lời chất chứa trong lòng hắn bấy lâu nay.
Thiên hạ anh hào có kẻ tin phục hắn, có kẻ xa lánh hắn.
Kẻ tin phục ca tụng hắn lên tận mây xanh, nào biết rằng trong lòng Trương Giác, hắn chỉ cảm thấy mình đang làm điều nên làm thôi, không có bao nhiêu cao cả.
Kẻ xa lánh hắn coi hắn là phường tà đạo, cuồng bội, thế nhưng bản thân Trương Giác chưa từng cảm thấy mình sai chỗ nào, hắn phản kháng bất công, tự nhiên đứng ở lẽ phải.
Chỉ nghe vị sứ giả thần bí cười vang đêm đen:
“Hahahaha!
Hay cho câu ‘kiến muốn sống, cỏ muốn xanh’
Hàn Môn ngôi sao mới, quả nhiên không phải hư danh!”
Hoàng Hùng cười mỉm, hắn cũng không biết Trương Giác là ai, dùng nửa ngày chuẫn bị câu từ, chính là để moi ra vị Đại Hiền Lương Sư này, thật không ngờ ‘mồi chưa dùng hết mà cá lớn đã tự cắn câu’
“Tiền bối quá khen!
Chỉ là một chút may mắn nhỏ, không đáng nhắc đến”
Nói tới đây lại quay sang ‘Trương Giác’, muốn dò xét xem vị này là ai:
“Nếu như ta nhớ không lầm, nguyên văn lời ta nói là
Tối đa đến người”
‘Trương Giác’ cười lắc đầu”
“Nếu như ngươi đã đoán ra chúng ta đến từ thiên hạ đệ nhất đại giáo,
Vậy thì ta cũng không dài dòng”
Sau đó lần lượt chỉ sang Trương Giác thật và Chu Mặc nói:
“Ta và hắn không phải ‘người’, là sứ giả của thánh cô giáo ta, tương đương với sứ giả nhà trời, tính là ‘thiên nhân’.
Còn vị đây là đệ tử của Đại Hiền Lương Sư, cũng là trong vị cừ soái của giáo ta, cũng có thể xưng là ‘thiên nhân’.
Nghe nói Hoàng công tử tại Trung Thu vừa rồi từng hào hùng tuyên bố rằng sự học vô bờ nhưng có thể truy hồi bản nguyên là thiện, chư giáo khác nhau nhưng đều có lý của nó, có thể không đồng ý, nhưng nên tôn trọng nhau.
Tại trong giáo lý của giáo ta, chúng ta không tính là người thường, tính là ‘thiên nhân’.
Hoàng công tử hẵn là không nên xoi mói, bắt bẻ mới đúng”
Hoàng Hùng nhíu mày, chớ nói sứ giả của thánh cô, ngay cả thánh cô là ai hắn cũng không biết rõ, từ thông tin mà hắn tự tra tìm và cả những thông tin do Tả đạo nhân cung cấp đều không nói nhiều về nhân vật này, ngoại trừ chữ ‘con gái Trương Giác’.
“Hóa ra trước mặt lại có đến vị ‘thiên nhân’ của Thái Bình giáo.
Là Hoàng Hùng thất lễ!
Chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, làm gì phải để cả vị nhọc công như vậy?
Chẵng lẽ vị anh hùng trồng rừng đây cũng không phải người thường?”
Hoàng Hùng nói câu cuối thì chỉ tay vào Quản Hợi, tên này không biết học ở đâu ra ngon nghề ăn cướp khoe khoang, lúc chặn đường nhóm Hoàng Hùng thì hắn tuyên bố một câu xanh rờn:
“Đường này do ta mở, cây cỏ ở đây đều do ta trồng
Muốn đi đường, phải nộp đường phí.
Ngồi trên cỏ, cũng phải nộp cỏ phí”
‘Trương Giác’ có chút bực mình, nếu như lúc bình thường thì nàng có thể xà quần tiếp chuyện với Hoàng Hùng nguyên ngày, nhưng cha nàng hiện tại sức khỏe không tốt, trời đêm gió lạnh, khó chịu lâu được, chỉ sợ không khéo là ngã quỵ bất cứ lúc nào:
“Ngươi sớm đã đoán được.
Nói nhãm nhiều như vậy làm gì?
Có yêu cầu gì, mau nói ra!
Chớ có giở trò gian, không có kết quả tốt đâu!”
Hoàng Hùng không phải thánh, hoàn toàn không biết đối phương vì sao gấp gáp, nôn nóng như vậy:
“Xem chừng tâm trạng thượng sứ không được ổn định lắm.
Chi bằng chúng ta đổi một ngày khác lại nói.
Các vị an tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tốt vị anh hùng trồng rừng đây.
Bảo vệ thiên nhiên là đức tính tốt, nên được tuyên dương.
Đảm bảo lần sau gặp lại hắn sẽ béo thêm một vòng”
Quản Hợi trợn mắt rên hứ hứ, hắn hoàn toàn không tin những lời này, bởi vì hắn cũng từng là dân cướp cạn, bắt cóc tống tiền cũng đã làm nhiều, cực kỳ hiểu tâm lý và lời kịch của kẻ bắt cóc, nói ‘chăm sóc tốt’ chính là ‘hành cho ra bã’.
‘Trương Giác’ nhíu mày phân vân.
Nàng chợt phát hiện mình trước đó xem thường Hoàng Hùng, bởi vậy mới để tâm trạng chi phối bản thân, khiến cho bản thân một mực ở thế bí.
Nàng vô ý thức muốn nhìn sang cha mình, nhưng lại nghĩ đến bên cạnh không chỉ có thân tín của mình mà còn có Chu Mặc, vị sư huynh này có thể làm phó thủ lĩnh của phân đàn, tuyệt đối là tay già đời, chỉ cần mình biểu hiện ra một chút xíu ý muốn cầu giúp đỡ từ cha thì hắn tất nhiên sẽ sinh nghi.
Thế là ‘Trương Giác’ quyết định chỉnh lý lại tâm trạng bản thân, tự mình phá cục:
“Hahahaha!
Ngày khác cũng được.
Có điều giáo ta cũng là đại giáo đệ nhất thiên hạ, làm sao lại phải ăn chực của người.
Truyền ra ngoài chẵng phải để thiên hạ cười chê?
Ta biết Hoàng công tử trong nhà có tiền, chúng ta đưa cho ngươi chỉ sợ ngươi còn chê ít.
Nếu không thì thế này đi.
Hoàng công tử lên Thái Sơn du ngoạn một chuyến.
Để cho chúng ta tận tình chủ nhà”
‘Trương Giác’ vốn muốn dựa vào mấy lời không thực tế này để đảo loạn thế cục, dần dần giành lại quyền nói chuyện, nào ngờ …
“Lên Thái Sơn cũng được.
Hoàng Hùng tới Thanh Châu đã lâu lại chưa có cơ hội thưởng lãm núi này.
Cảm ơn thượng sự đã mời!
Mong chư vị nói giữ lời, tận tình chủ nhà!”
Lần này không chỉ ‘Trương Giác’ giả mà cả Trương Giác thật cũng nghi hoặc không thôi.
Hoàng Hùng lúc này lại bồi thêm một câu:
“Có điều, …
Hoàng Hùng và vị anh hùng trồng rừng này vừa gặp đã quen thân, coi nhau như anh em một nhà, ăn chung một mâm, ngủ chung một giường, khó mà rời nhau.
Ta cảm thấy, hắn hẵn là không muốn rời đi chúng ta”
Hai vị Trương Giác lúc này mới tạm an lòng, cho rằng Hoàng Hùng ngựa non háu đá, cảm thấy chỉ cần nắm con tin trong tay thì có thể không sợ trời không sợ đất.
Nhưng Chu Mặc thì ngược lại, hắn không hề hy vọng Quản Hợi có thể an toàn về núi, ở trong mắt hắn, cách làm của Hoàng Hùng ngu không tả nổi, thậm chí có khả năng tạo cơ hội cho Quản Hợi lập công chuộc tội:
“Láo xược!
Nhãi ranh nói xàm không biết ngượng.
Uổng cho ngươi tự xưng là người có học, lại dám nói điêu giữa thanh thiên bạch nhật.
Ngươi có biết Quản cừ soái là anh hùng trong lòng vạn huynh đệ Thái Sơn, các ngươi giở trò đê tiện, nhân lúc hắn sơ ý đem bắt trói làm nhục, lại còn dám mở lời láo lếu như vậy.
Chẵng lẽ cho rằng phân đàn Thái Sơn của giáo ta là đất sét, để cho ngươi muốn nặn sao thì nặn?
Chẵng lẽ cho rằng vạn huynh đệ đi theo Quan cừ soái tung hoành Thanh Châu mười mấy năm nay chỉ là trò đùa trẻ con sao?
Ta nói cho các ngươi biết, nếu không lập tức thả Quản cừ soái, quỳ xuống xin lỗi, thì các ngươi
TUYỆT ĐỐI KHÔNG BƯỚC RA KHỎI THANH CHÂU”
Chu Mặc nói năng hùng hồn đanh thép, ngỡ rằng có thể hù dọa đối phương một phen, thậm chí khích bác hai bên đánh nhau, thế thì Quản Hợi chết chắc.
Hắn nào biết được rằng, sau khi hắn dứt lời thì đã có người đã ký án tử cho hắn.
Hoàng Hùng từ tốn cười hiền hòa đáp lại:
“Vị ‘thiên nhân’ cừ soái này xin chớ dọa người.
Ta rất muốn hỏi, ta nói láo giữa ‘thanh thiên bạch nhật’ bao giờ?”
Đinh Ba lúc này cười vang hahaha:
“Xem chừng ‘thiên nhân’ có tật ở mắt”
Lý Năm cũng cười rộ lên nói giễu:
“Có lẽ là cả tai nữa.
Thường nói ‘mắt điếc tai ngơ’, hẵn là chỉ những người như vị cừ soái này”
Trần Tâm đột nhiên lên tiếng bằng giọng rất thật thà:
“Đinh tiên sinh!
Đao của ngài bị run, cẩn thận chặt sâu vào, cẩn thận chết người”
Nguyễn Minh Đăng cũng gia nhập bằng giọng thắc mắc:
“Chết người là do đao run, đao run là do buồn cười, buồn cười là do bị chọc cười.
Suy ra chết người là người chọc cười.
Không biết ta nói vậy đúng không nhỉ?”
Người nói cố ý mở lớn âm giọng, người nghe cũng vừa vặn có cớ ra tay.
‘Trương Giác’ bí mật đánh một ký hiệu, một vị thân tín lập tức hành động, Chu Mặc không còn thấy được mặt trời ngày mai.
“Chu Mặc cấu kết người ngoài muốn ám hại Quản cừ soái.
Tội nặng không thể dung tha.
Xóa bỏ giáo tịch, thiên hạ truy sát.
Phàm là giáo đồ của đạo Thái Bình, đều có quyền tiêu diệt!
Bắt sống thăng cấp, trở thành ứng cử viên vào chức vị cừ soái”
Lần này đến phiên Hoàng Hùng trợn mắt, hắn vừa nãy nói như vậy chỉ là để nhắc khéo trước, đợi bàn xong công chuyện thì hắn sẽ ‘giết Chu Mặc chạy trốn’, tạo giả tượng hai bên bất hòa cho thế gia nhìn.
Kết quả hiện tại Chu Mặc đã xong đời.
Được rồi, vị sứ giả của thánh cô nọ đã tìm cho hắn cái cớ, …
‘Chu Mặc cấu kết người ngoài’, người ngoài này đương nhiên là hắn.
Vậy cũng được, quá trình không đúng nhưng kết quả vừa khớp.
Chỉ là không biết người này đơn thuần không ưa Quản Hợi hay là còn có bí ẩn khác.
Mà thôi, người cũng đã tắt hơi, muốn tra cũng là Thái Bình đạo tra, mình xía vô không tiện.
Vị sứ giả kia hành sự quyết đoán, lời nói cũng cực kỳ khôn khéo, liền biết không phải hạng người tầm thường, hẵn là có thể tra ra manh mối.
Hoàng Hùng cũng học theo ‘Trương Giác’, chỉ là hắn nhân từ hơn.
Quản Hợi bị Đinh Ba gõ một phát, trợn mắt trắng rồi nằm ngay đơ, ít nhất có thể ngủ đến sáng.
‘Trương Giác’ cố nín cười, nói:
“Thực ra không cần như vậy.
Có điều cũng tốt, đỡ rách việc”
Hoàng Hùng lại cười rất tự nhiên:
“Bớt được việc nào hay việc ấy.
Ta cũng không thích vẽ thêm chuyện như thượng sứ.
Bắt sống mới được ứng cử vào chức cừ soái?
Coi bộ chỗ trống này phải trống một hồi lâu nha!”
‘Trương Giác’ cũng cười nói:
“Cũng chưa chắc!
Biết đâu có giáo chúng trung thành nguyện ý xả thân xông vào nhà họ Hoàng bắt người”
Hoàng Hùng gật đầu ra chiều suy ngẫm:
“Có lẽ vậy!
Nhà ta chỉ là thương buôn bình thường.
Võ bị yếu kém, canh phòng lõng lẽo.
Đúng là khó mà bảo vệ được phản đồ của đạo Thái Bình”
‘Trương Giác’ lại hỏi:
“Nếu vậy sao không chủ động giao người?”
Hoàng Hùng đáp liền:
“Con buôn cũng không phải không nói đạo nghĩa.
Vị cừ soái này có ơn với Hoàng mỗ.
Không có hắn thì ta khó mà thoát khỏi vòng vây phục kích của vạn Thái Sơn tặc.
Ân nhân không phải món hàng, nhà họ Hoàng bán rất nhiều thứ, nhưng trong đó không có ân nhân”
‘Trương Giác’ gật đầu công nhận đáp án rất tốt, tiếp tục hỏi:
“Vậy sao không dùng tiền mua mạng người?”
Hoàng Hùng lại hỏi ngược:
“Thái Bình đạo chịu sao?”
‘Trương Giác’ cũng bắt chước chiêu hỏi ngược:
“Nếu chịu thì sao?”
Hoàng Hùng nhẫm nghĩ rồi nói:
“Chỉ sợ thế gia Trung Nguyên không đồng ý.
Dù sao cũng là một phương cừ soái, nắm giữ không ít thông tin bí mật.
Tiền chuộc mạng cho người này hẵn là đủ vũ trang cho mấy vạn đại quân.
Đây chẵng phải là giao trứng cho ác, đem kiếm tặng địch sao?”
‘Trương Giác’ bật cười:
“Cừ soái tuy cao quý, nhưng còn không đến mức đó.
Có điều, …
Hắn tên Chu Mặc, là đệ tử của Đại Hiền Lương Sư, cũng là phó đàn chủ của phân đàn Thái Sơn,
Đúng là đáng cái giá này!”
Hoàng Hùng xuýt xoa:
“Chu choa!
Phen này lớn chuyện.
Đi một chuyến Thanh Châu, vốn muốn bàn luận học vấn với sư bá Trịnh Khang Thành và Thanh Châu Nhất Long, nâng một chút danh tiếng.
Kết quả lại còn ngoặt thêm một vị sao chổi như vậy.
Nhà họ Hoàng ta muốn thành trò cười cho thiên hạ nha!”
“Hahahahahaha!”.