“Human resources are like natural resources; theyre often buried deep.
You have to go looking for them, theyre not just lying around on the surface.
You have to create the circumstances where they show themselves”
- Ken Robinson
“Tài nguyên con người cũng tương tự như tài nguyên thiên nhiên,
Thường là bị chôn giấu sâu.
Ta phải tự đào tìm bới móc bởi vì họ không thường thể hiện ra ở mặt ngoài.
Ta phải tạo ra những cơ hội để họ có thể phát huy năng lực của chính họ”
- Ken Robinson, ông này nhiều tag lắm, ở đây chỉ tag ‘Ted Speaker về lĩnh vực giáo dục, quản lý’.
- ------------
Tế Nam, phủ tướng quốc.
Mấy anh em Tào Tháo đang châu đầu ghé tai, tụm lại trong một buổi họp kín, không có người ngoài.
Tào Tháo vừa ngồi xuống đã chỉnh trang lại bản thân, từ đệm ngồi, chiếu cỏ đến quần áo, mũ tóc, sửa sang rất là ngay ngắn, sau đó nghiêm mặt, một bộ ta đây là tướng quốc, chủ công, chúa thượng, đầy nghiêm túc và lắm quyền uy.
Hạ Hầu Đôn và Hạ Hầu Uyên lại có phần sỗ sàng, một tên như gấu lớn vừa xuống núi, một đứa như chim ưng xù lông cánh, bề ngoài nhếch nhác không thể hoàn toàn che lấp đi phong phạm cao thủ của hai kẻ này.
Tào Nhân thì học theo Tào Tháo răm rắp, từ cử chỉ đến điệu bộ, xắp xếp lại chổ ngồi bản thân không khác lão đại là bao, có chăng là phần khí chất thì thực sự không bắt chước được, nhìn hổ vẽ ra mèo, khuôn mặt khá mất tự nhiên.
Em hắn Tào Thuần lại học theo hắn, chỉ khác ở chỗ tên này không bắt chước toàn bộ, nơi cần để thoái mái cho hợp tính tình thì vẫn cứ để tự nhiên như vậy, nhờ đó mà thần thái không gượng ghịu như ông anh ruột, tuy không uy nghiêm như Tào Tháo, nhưng lại có sự sắc bén riêng.
Tào Hồng cũng ngồi khá nghiêm túc, mỗi tội hơi kỳ là tay đút vô đũng quần, còn thần sắc thì rất đê mê, khuôn mặt bày ra có chút tiện, không học được khí chất của Tào Tháo lúc này nhưng lại giống y Tào Tháo lúc đi thanh lâu, …
Chắc là đang vân vê túi tiền vì thỉnh thoảng cứ cứ nghe tiếng két két keng keng của tiền đồng va vào nhau.
(P/s: hô hô)
Tào Tháo cũng không nói gì, bởi hắn sớm đã thành thói quen với mấy thằng em nối khố tắm mưa ăn trộm táo trong vườn nhà trưởng thôn rồi bị chó dí chạy té khói,
Mặc dù tiền của nhà họ Tào thì hoàn toàn đủ để đè xập nhà trưởng thôn, nghĩa đen!
Cái thú ăn trộm vặt và chọc chó để sau hẵng nói.
Tào Tháo triệu tập hội nghị hôm nay là vì …
“Vẫn chưa tra được ai mang đi nàng?
Sẽ không phải là ngươi vụng trộm đi!
Ta thì có thể giúp ngươi giấu, nhưng vợ ta thì chưa chắc nghen”
- Tào Tháo nhiếu mày chu mõ, quăng hai cái mắt híp đầy hoài nghi về phía Tào Nhân, thủ lĩnh tình báo dưới tay hắn.
Tào Nhân lập tức bày ra một bộ mặt khổ sở:
“Huynh trưởng!
Oanh Nhi cô nương thật là bị người khác bắt đi.
Ta cũng tra tìm nhiều lắm nhưng không có manh mối.
Còn nữa, ngươi không nói với chị dâu thì chị dâu biết thế quái nào được.
Có thể cho ta sống yên sao?”
Tào Tháo cười hà hà vỗ vai Tào Nhân:
“Đùa thôi!
Không tìm được thì không tìm được.
Ta xem chừng việc này có trá.
Nếu vậy thôi thì từ bỏ đi, cắt hết công việc truy tra, miễn chọc phải tổ ong”
Tào Nhân cũng cười hà hà, gật đầu dạ vâng.
Trong bầy huynh đệ thì hắn là người nghe lời Tào Tháo nhất, nghe lời đến mức bắt chước từng điệu bộ cử động, hành vi lời nói.
Tào Tháo lại quay sang anh em Hạ Hầu:
“Diệu Tài, Nguyên Nhượng!
Mời được người nào sao?”
Hạ Hầu Đôn có vẻ tránh né Tào Tháo, phồng má nhìn sang Hạ Hầu Uyên, như thể ra hiệu ‘ta bị đau răng, nói hộ cái đi’.
Người sau trừng hắn một cái rồi quay sang Tào Tháo:
“Huynh trưởng!
Chúng ta đi lần này vẫn không gặp được tiễn thần trong truyền thuyết võ lâm Sơn Đông
Ngược lại là đã xác định được thân phận của học trò hắn.
Có điều người kia chỉ là một thanh niên chưa tới tuổi thôi.
Từ nơi khác chuyển tới, dường như là Lỗ Quốc.
Nhà ấy khá kín tiếng, chỉ biết là lúc vừa dọn nhà đến Đông Lai thì có người của Khổng gia đến phụ giúp”
Tào Tháo gật đầu, vuốt cằm vê râu cười nói:
“Mới lần thôi.
Không cần nãn.
Huống hồ đây chẵng phải mời một lúc được người sao?!
Đợi khi nào ta rãnh lại đi cùng ngươi.
Muốn nhìn một chút thần xạ nhà ta và Tiễn thần cách nhau bao xa”
Hạ Hậu Uyên cười hà hà:
“Huynh trưởng quá khen.
Tiểu đệ tự học một chút bản sự sao dám nói thần xạ.
Có điều đệ cũng muốn học hỏi Tiễn thần một phen!”
Tào Tháo vỗ vai hắn nói:
“Có chí khí!
Ta trông chờ vào ngươi, giúp ta thống lĩnh vạn xạ kỵ, bắn rạp ưng điêu trên đời”
Hạ Hầu Uyên gãi ót cười cười.
Bầy huynh đệ cũng trêu ghẹo một phen.
Tào Tháo dang tay hắng lại rồi hỏi tiếp:
“Vậy còn Kích tiên gì đó thì sao?”
Hai anh em Hạ Hầu nhìn nhau, sau đó đồng loạt hướng Tào Tháo lắc đầu.
Tào Tháo nhíu mày:
“Cũng vậy? Giống Tiễn thần, không mời được sao?”
Hạ Hầu Uyên thật thà đáp:
“Còn hơn thế.
Tiễn thần mặc dù là truyền thuyết nhưng rất nhiều người mà bọn đệ gặp đều quả quyết là hắn tồn tại.
Đồ đệ của hắn cũng xác thực lù lù ở Đông Lai.
Về phần Kích tiên, chỉ sợ đúng là tiên thật.
Không một ai nói chắc được, chỉ toàn nghe nhầm đồn bậy.
Cũng không có một tên đồ đệ hay một tuyến quan hệ nào để bọn đệ dựa vào mà truy tra”
Tào Tháo ngoẹo đầu vuốt trán nghe Hạ Hầu Uyên nói, sau đó đánh ánh mắt về phía Tào Nhân:
“Tử Liêm!
Diệu Tài không rành đạo này.
Ngươi vừa vặn dứt khỏi vụ Lai Oanh Nhi, không có việc gì làm thì đi giúp hắn một tay đi.
Ta chờ ngươi phát huy năng lực, chớ làm ta thất vọng!”
Tào Nhân gật đầu xin vâng còn Hạ Hầu Uyên thì như được ân xá.
Bảo hắn cầm quân đánh trận hoặc tranh đấu dũng mãnh còn tạm được, mấy vụ truy tra vớ vẫn này thật là nặng đầu.
Cũng may mà hắn và người anh ruột Hạ Hầu Đôn đều từng xông xáo giang hồ, dưới trướng có một đám du hiệp đầu nhập, nhờ đó mới miễn cưỡng tiếp nhận nhiệm vụ truy tra truyền thuyết võ lâm này.
Hạ Hầu Đôn tưởng rằng mình cũng được ân xá, ai dè:
“Nguyên Nhượng!
Ta nghe người báo lại, ngươi giữa đường lại gây gổ đánh nhau có phải không?”
Hạ Hầu Đôn xạm mặt chữi thầm đứa nào mách lẽo, bên ngoài thì gãi đùi gượng cười:
“Huynh trưởng chớ nghe người khác nói bậy!
Nào phải gây gỗ đánh nhau.
Là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ”
Tào Tháo vỗ vai hắn, mặt nghiêm túc mở giọng an ủi:
“Hèn chi nghe nói ngươi bị thua.
Lần sau nhớ dùng thương, luyện thương từ nhỏ mà dùng đao làm gì không biết?”
Mấy người khác phì cười, chỉ có Hạ Hầu Đôn là nổi máu khùng:
“Thua gì mà thua!
Ta còn có thể đánh ngày đêm.
Chẵng qua tên kia cậy người đông”
Nói đến đây quay mặt sang một bên, nhìn xuống đất, coi bộ giận dỗi.
Tào Tháo cười vươn tay xoay thằng em họ lại rồi ‘triều mến’ phun nước miếng thẳng vào mặt:
“Phấn chấn lên!
Làm gì mà bí rị như vậy?!
Đông thì thế nào!?
Đợi sau này ngươi chỉ huy vạn đại quân, thay ta đạp bằng thiên hạ.
Bọn hắn có thể đông hơn ngươi sao?!”
Hạ Hầu Đôn chưa nói gì, Hạ Hầu Đôn lại tính tình thật thà:
“Huynh trưởng!
Người ta đúng là đông hơn vạn”
Tào Tháo đột nhiên cảm thấy có cặp mắt khác nhìn về phía mình, nhất là từ bên phải gần nhất, thằng em họ Tào Nhân.
Hắn không thể quê, Tào mỗ cả đời không thể bị quê:
“Quân quý tinh không quý đông.
vạn giáp trang tinh nhuệ có thể đánh tan trăm vạn quân thường.
Huống hồ binh gia chiến địa còn giảng cứu mưu lược, địa hình, lương thảo, sĩ khí, vân vân”
Đám người nghe Tào Tháo nói lẽ thẳng khí thừng thì đều gật đầu, chuyên tâm ngẫm nghĩ đạo lý trong đó, nhờ vậy mà ai kia tránh được một chầu quê trông thấy.
Tào Tháo im lặng thư thái chống cằm uống trà, giả bộ cao minh, chờ mấy thằng em suy diễn não bổ một hồi rồi mới mở miệng:
“Diệu Tài!
Ngươi nói kẻ gây gỗ với Nguyên Nhượng nắm giữ hơn vạn người dưới trướng?!
Phải biết rằng đến cả đương kiêm thánh thượng cũng không dám nói hô một tiếng vạn người cùng nhấc vũ khí.
Chẵng lẽ là vị cừ soái nào của Thái Bình Đạo?
Hoặc là thần long thấy đầu không thấy đuôi, Đại Hiền Lương Sư Trương Giác?”
Hạ Hầu Uyên đáp:
“Người kia tự xưng Quản Hợi,
Là một trong cừ soái của Thái Bình Đạo.
Võ lâm Trung Nguyên hiện xưng là Hoàng Cân Ngũ Hổ”
Tào Tháo tròn mắt hỏi:
“Có phải là Thái Sơn Thái Tuế, từng là lão đại thống lĩnh giặc cướp cả vùng Thái Sơn Thanh Châu?”
Hạ Hầu Uyên gật đầu:
“Chính là hắn!
Dưới trướng của hắn hầu hết là đầu hổ đuôi báo, cũng có không ít cao thủ võ lâm.
Bọn họ là kẻ dũng ác thực sự, dưới tay hẵn đều từng nhuốm máu.
Hoàn toàn không phải đám nông dân chỉ biết huơ cuốc quăng liềm có thể so sánh.
Chỉ sợ quân đội chính quy bình thường cũng khó mà chế phục”
Tào Tháo nghe thế lại cười:
“Ta cảm thấy vạn đại quân có cơ sở rồi.
Các ngươi cảm thấy cái tên nào tốt hơn,
Là vạn Thanh Châu binh,
Hay là vạn hổ báo quân,
Hoặc là vạn Thanh Hổ quân?”
Hạ Hầu Uyên thật thà đáp:
“Hổ báo quân nghe hay nhất!”
Tào Nhân lại hỏi:
“Huynh trưởng có dịu kế gì thu phục Quản Hợi?
Phải biết hắn là cánh tay đắc lực của Trương Giác, là cừ soái tọa trấn phân đàn Thanh Châu của đạo Thái Bình.
Dưới trướng thống lĩnh đâu chỉ vạn người”
Tào Thuần cũng thắc mắc:
“Đám này quen thói tranh đấu ác ôn.
Làm thế nào để trị quân nghiêm cẩn?”
Tào Hồng lại nhíu mày lo lắng:
“Huynh trưởng!
Nuôi nhiều người như vậy tốn nhiều tiền lắm.
Hay là gửi tạm ở chỗ Trương Giác đi”
Tào Tháo lựa chọn phớt lờ những thứ hắn không trả lời được để bảo vệ phong phạm cao nhân của mình.
Hắn nhìn về phía Hạ Hầu Đôn hỏi:
“Ngươi cảm thấy dũng lực tên kia thế nào?
Nghiêm túc, chớ nói nhãm, chớ nói giỡn, chớ phóng đại, chớ tự ti”
Hạ Hầu Đôn nghe thế liền chỉnh lý lại suy nghị, ước lượng một phen rồi nói:
“Trong vòng hiệp, đệ không làm gì được hắn.
Nhưng đệ tin chắc không cần đến hiệp, tuyệt đối có thể tóm gọn hắn, muốn sống muốn chết tùy huynh trưởng quyết định”
Thấy Tào Tháo vẫn chăm chú nhìn mình, Hạ Hầu Đôn bổ sung một câu:
“Với điều kiện là không có người quấy phá”
Sau đó phạm vào dây thần kinh nói nhiều, buông ra một tràng:
“Đương nhiên, ngược lại cũng vậy,
Nếu như có Diệu Tài hổ trợ hoặc là xuất thủ bất ngờ thì đệ tin chắc có thể nhanh chóng chế phục hắn trong vòng chiêu.
Đây là võ đạo thường tình.
Huynh trưởng cũng học võ từ nhỏ, hẵn là hiểu”
Tào Tháo lúc này đã lơ đãng nhìn về hư không vuốt trán suy tư.
Đám người còn tưởng hắn nghĩ ra kế gì, ai dè hắn lại than tiếc một câu:
“Anh hùng như vậy mà đi chui đầu vào chỗ không đường về.
Chỉ sợ cho dù không chôn thây khi còn trẻ cũng sẽ bị vây trong hóc hẻm cả đời.
Đáng hận nha!”.