“Đã từng, khi mà động vật trên đời đều được chia làm dạng là bơi, leo, bay, chạy, thì đã có một ngôi trường để phát triễn năng lực của chúng.
Phương châm của trường này là:
Bất kỳ một loài nào cũng có thể làm được điều mà loài khác có thể làm, bất kể năng khiếu bẩm sinh ra sao.
Bởi thế nên thay vì tập trung vào phát triễn thiên phú của các loài, ngôi trường này tập trung vào bổ khuyết cho các loài.
Chim đại bàng được yêu cầu phải tập chạy và chỉ được bay lúc rãnh rỗi như một hình thức giải trí.
Vào ngày kiểm tra khả năng leo cây, chim đại bàng được yêu cầu dùng móng vuốt bám vào thân cây và leo lên, mặc dù đã bày tỏ rằng mình có thể lên tới đỉnh cây chỉ trong chớp mắt bằng cách bay nhưng không được chấp nhận.
Đại bàng đã không thể tốt nghiệp vì ngoài môn bay thì điểm số ở các môn khác đều kém.
… (những câu chuyện tương tự của rất nhiều loài khác nữa)
All this in the name of Education
Tất cả nhân danh Giáo Dục”
- Tóm tắt một phần của bài tiểu luận “An Educational Allegory” dưới bút danh “Aesop, Jr.” của nhà vật lý kiêm nhà phát minh Amos Emerson Dolbear xuất bản trên tạp chí “Journal of Education” năm .
- ----------
“Hạ thần tham kiếm thánh thượng!”
Nhìn Hoàng Hùng bề ngoài phong trần sương gió, diễn kỹ ở mức trung bình khá chếch lên chút xíu, Lưu Hoành cười khinh thường trong bụng, ngoài mặt thì đích thân bước xuống thềm vàng nâng tay đón tiếp:
“Hoàng ái khanh vất vả!”
Hoàng Hùng rặn ra một nụ cười khó đỡ:
“Có thể giải phiền cho thánh thượng, cống hiện chút sức mọn vào sự nghiệp trung hưng,
Chết cũng không tiếc, nói gì vất vả, quản chi công trạng!”
Lưu Hoành nghe xong liền cho rằng tên này trước kính sau khiêm chính là để kể công vòi thưởng, nếu như đối diện là một nho quan thì Lưu Hoành tất nhiên sẽ nghĩ đi nghĩ lại, tìm cớ đẩy đưa, nhưng đối với hạng ‘con buôn hám lợi nhỏ, không tiền không múc cháo’ như Hoàng Hùng thì phải làm ngược lại:
“Ái khanh có thể nghĩ được như vậy làm trẫm vui mừng khôn siết.
Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, có công thì thưởng, có tội thì trừng.
Ái khanh có yêu cầu gì cứ nói!”
Hoàng Hùng đương nhiên sẽ không giả đò làm nho quan bày đặt thanh cao làm gì, hình tượng tiểu nhân phải chân thực một chút:
“Bệ hạ thánh minh!
Thần nhận long ân một mình thì ngại, lần này có thể hoàn thành nhiệm vụ là nhờ gia tộc kiên cố hậu thuẫn.
Bây giờ gia tộc của thần đã đứng bên bờ vực, hy vọng bệ hạ có thể cứu giúp”
Lưu Hoành cười gằn trong bụng:
“Cơ hội thăng ban bái tước không màng, lại lo bề gia tộc nho nhỏ.
Là cố ra vẻ đạo đức giả hay là còn có mưu đồ gì đây?!”
Ngoài mặt thì cảm khái hỏi thăm:
“Trẫm cũng nghe qua việc làm của Kinh Tương Hoàng thị.
Vì nước quên thân, vì dân phục vụ, không tiếc tiêu tán gia sản để ủng hộ triều đình tiêu diệt kẻ xấu.
Quả không hổ danh là Kinh Tương Đại Gia Tộc”
Lưu Hoành cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng để nói cho Hoàng Hùng biết rằng nhà các ngươi đến giờ vẫn là siêu cấp gia tộc, còn muốn giúp giếc cái gì.
Hoàng Hùng đương nhiên giây liền hiểu:
“Bệ hạ!
Nhà họ Hoàng tuy là thế gia lâu đời nhưng từ hơn năm trước đã chuyển nghề sang kinh thương buôn bán.
Lần này cùng Ô Giang hội giao tranh, thiệt hại thật sự quá lớn.
Vả lại đều do thần vô dụng, không thể tận diệt nghịch tặc, thế cục này chỉ sợ còn kéo dài mãi, còn đường thông thương ở phương Nam khó mà bảo toàn được.
Mà lại … mà lại …
Con đường thông thương lên bắc cũng đang bị quản chế nghiêm ngặt.
Nhà thần thật sự không nhìn thấy cơ hội gượng dậy.
Mong bệ hạ minh xét!”
Lưu Hoành chợt hiểu ra rằng Hoàng Hùng muốn nhờ hắn dỡ bỏ lệnh quản chế thông thương nam bắc, chỉ là việc này sao có khả năng, thời cơ còn chưa đến, hắn vẫn còn ăn uống no say, bòn rút Viên thị mà, phải đợi khi nào Viên thị chuẫn bị tung sách vở khắp thiên hạ thì việc này mới tốt lộ ra.
Có gì vui bằng kiếm tiền từ địch nhân sau đó quẳng gánh nhìn địch nhân bị hội đồng chứ!?
Vả lại từ nửa năm trở lại đây, Viên Phùng rất ít khi chống lại hắn trên triều đường, chỉ thỉnh thoảng gây chuyện ba phải qua loa, khiến cho Lưu Hoành cảm thấy rất chi là thư thái, ví như vụ Lưu Hiệp vừa rồi, nếu có Viên thị nhúng tay vào, chỉ sợ hắn khó mà dùng chiêu vỗ ghế bãi triều được.
Thế là Lưu Hoàng lắc đầu giả vờ nghi hoặc:
“Trẫm nghe nói các ngươi mở đường qua Ngũ Lĩnh còn xây dựng được quan hệ khăng khít với Sơn Việt.
Vì sao lại nói là con đường thông thương phía nam bị địch nhân quản chế?
Chẵng lẽ có người báo tin sai cho trẫm”
Nói độ còn nhìn sang Tả đạo nhân, giả vờ như trừng hỏi.
Hoàng Hùng cũng chiều ý hắn, nhìn qua Tả đạo nhân, quăng một ánh mắt ‘tiểu nhân nhớ thù’, diễn kỹ không tài nào nhận ra nổi, sau đó lại tự hạ kỹ thuật, làm bộ chân thành nhìn Lưu Hoành:
“Bẩm bệ hạ!
Những lời ấy có ý đúng nhưng cũng không hoàn toàn.
Đi đường thủy không tốn sức trâu ngựa, lại vận chuyển được nhiều, chi phí ít hơn hẵn so với việc đi đường bộ.
Huống hồ Bách Việt không phải tộc ta, Ngũ Lĩnh lại gập ghềnh, đi lại sao mà khó khăn nguy hiểm, hoàn toàn chỉ là giải pháp tạm thời, không thể trông chờ hoàn toàn được.
Mà lại, theo hạ thần điều tra thì Ô Giang hội nhiều lần cùng Bách Việt cộng tác, quan hệ hai bên chỉ sợ không phải dùng chút ít tiền bạc là có thể phá vỡ.
Lấy tài lực hiện tại của nhà thần chỉ sợ cũng không thể mua chuộc Sơn Việt được lâu dài”
Lưu Hoành ngẫm nghĩ cũng cảm thấy đúng, ở trong mắt hắn thì Bách Việt cùng với đám thế gia con buôn Giang Nam cũng như nhau, không thấy lợi là sẽ quay lưng, không nói ‘đạo nghĩa nho kinh’, đều là ‘man di mọi rợ’.
Chỉ là lệnh cấm không thể nào xóa bỏ, bởi vì một khi hắn cưỡng chế xóa bỏ thì chẵng khác nào tự đem mình buộc chung chiến tuyến với Viên thị.
Lưu Hoành mong muốn ăn xong rồi chạy ra xa ngồi nhìn bầy hổ cắn nhau, chứ đâu muốn nắm tay Viên Phùng tung hoành thiên hạ.
Ngẫm đi ngẫm lại cuối cùng chỉ có cách là tăng cường lực lượng Huyền Kính Ty điều đi Giang Nam, hỗ trợ nhà họ Hoàng khống chế tình hình, giảm thiếu thất thoát của Giang Nam minh hội.
“Được rồi!
Việc này để trẫm giải quyết.
Tả đạo trưởng!”
Tả đạo nhân cũng đã bàn tính với Lưu Hoành việc này, vừa nghe liền đáp ứng:
“Bần đạo lập tức sắp xếp thêm nhân thủ.
Có điều vẫn phải cần Hoàng công tử bàn giao một số thông tin.
Như vậy mới dễ ứng trợ”
Hoàng Hùng lần nữa bật diễn kỹ tối đa, nặn ra một nụ cười chán chường mất mát, gật đầu đáp:
“Cảm ơn đạo trưởng!
Ta sẽ tận lực phối hợp!”
Lưu Hoành cười gằn: “Ngu ngốc! Trong đầu chỉ nghĩ đến tiền tiền tiền.
Không có ta trợ giúp, ngươi kiếm lại nhiều cũng có ngay bị đám nghịch tặc kai đốt nhà cướp sạch”
Đương nhiên ngoài mặt thì Hoàng Hùng vẫn là ái khanh, là đối tượng quan tâm của hắn:
“Hoàng ái khanh xem chừng không quá hài lòng với an bài của trẫm?!”
Hoàng Hùng chợt giật mình sợ sệt lùi lại, chỉnh trang lại mặt mày, cuối đầu tạ lỗi:
“Bệ hạ thứ tội!
Là thần nhất thời lòng tham không đáy, ngông cuồng tự đại”
Lưu Hoành đối với thái độ này của Hoàng Hùng rất hài lòng.
Người có năng lực, có chí hướng thì Lưu Hoành gặp nhiều, hầu như đều không hoàn toàn thần phục hắn, toàn là đám cố chấp như Lư Thực, Thái Ung, hoặc giả tâm như Viên Phùng, Vương Doãn.
Người có thần phục Lưu Hoành thì hầu như đều là năng lực tạm được, ví như Thập Thường Thị, ví như Hà thị, ví như Đổng thị, đã vậy còn thi thoảng bị địch nhân mua chuộc, xoay xoay làm hắn chóng cả mặt.
Vừa có năng lực lại còn thần phục hắn thì đến giờ Lưu Hoành chỉ gặp được người, đầu tiên là Tào Tiết, kế đến là Tả đạo nhân, cuối cùng là Lưu Hoành.
Tào Tiết diễn xuất quá tốt, ngấm ngầm phản bội Lưu Hoành, ám thông với thế gia lúc nào không hay, khiến cho Vương Vinh rời xa hắn, khiến cho Thái Ung bỏ hắn đi, thậm chí còn có hàng lô hàng lốc những tội lỗi khác khiến cho Lưu Hoành không thể không cắn răng làm thịt Tào Tiết theo đúng nghĩa đen.
Tả đạo nhân diễn xuất quá cùi, rất không biết nhìn mặt đoán ý, nịnh bợ đã kém lại còn hay đánh mặt Lưu Hoành.
Mặc dù dùng Tả đạo nhân thì an tâm hơn dùng Tào Tiết nhiều nhưng lại không có cái thú của kẻ làm vua, thậm chí nhiều lần khiến cho Lưu Hoành tức lộn ruột phải cố kiềm chế không động tay động chân, chủ yếu là vì đánh không lại Tả đạo nhân, bởi tên này nói cho cùng là người của đạo gia, không phải người của hắn.
Chỉ có Hoàng Hùng là diễn xuất ‘vừa tầm’ với Lưu Hoành, để cho ông hoàng có cái tôi ngạo mạn cao hơn năng lực bản thân này tìm thấy giá trị bản thân, tìm thấy vui thú của việc trị hạ.
Ở trong lòng Lưu Hoành thì Hoàng Hùng năng lực xuất chúng nhưng lại vừa vặn ở dưới hắn, có rất nhiều tiềm lực nhưng lại không đủ năng lực phản phệ, cũng rất giỏi nhìn mặt đoán ý chứ không ngu ngơ bất tử như lão đạo trong núi kia, quả không hổ là con buôn giỏi nịnh.
Đây cũng là lý do vì sao Hoàng Hùng lựa chọn kiểu hình tượng này.
Lưu Hoành mà hài lòng thì cái gì cũng thông, ngay cả câu nói giết địch tự tổn hại như ‘Triệu Trung là cha ta, Trương Nhượng là mẹ ta’ cũng quăng ra ngay trên triều đường được thì có thể thấy rõ rằng Lưu Hoành hoàn toàn không có khiếu làm minh quân, nổ lực đến mấy cũng vậy.
Thường nói thiên phú chỉ chiếm thành, nổ lực chiếm tới thành, nhưng kỳ thực thì luôn luôn phải đủ thành mới làm nên chuyện, mà nổ lực thì có thể từ từ đắp nên còn thiên phú tính cách trời sinh thì lại cực khó mà thay đổi.
Giống như hiện giờ, Lưu Hoành chợt động cảm xúc, thế là lại chứng nào tật nấy:
“Hahahaha!
Hoàng ái khanh chớ lo lắng!
Chẵng lẽ ngươi cảm thấy trẫm hẹp hòi như vậy sao?
Tiêu diệt nghịch tặc vốn là bản sự của triều đình.
Đâu thể xem như phần thưởng được.
Vừa rồi trẫm thử ngươi một chút thôi.
Chỉ là Hoàng ái khanh cũng biết, lệnh kiểm soát thương mậu nam bắc không phải do trẫm mà là do đám thế gia cường bạo kia.
Lực lượng phe ta hiện giờ chưa đủ, thật khó mà giúp được ái khanh.
Nhưng …”
Hoàng Hùng làm rả vẻ lưu luyến chút thất vọng xen lẫn hy vọng trong mắt, nhìn chăm chú Lưu Hoành.
Lưu Hoành thấy mình biểu lộ cao thâm thành công thì khoái chí lắm, bắt đầu tự cho là minh quân, đưa tay vuốt cằm, đứng thẳng ưỡn ngực, hai mắt nhìn hư vô, suy ngẫm một hồi rồi cười mở miệng:
“Ha ha!
Trẫm đã có cách.
Lệnh kiểm soát không thể dỡ bỏ nhưng có thể tăng cường mở rộng!”
Nói đến đây bổng dưng ngậm miệng im lìm, nhìn phản ứng của hai tên thuộc hạ.
Tả đạo nhân trố mắt như đang nói: “Ta vừa nghe nhầm hay là ngài lẹo lưỡi.
Người ta muốn ngài dỡ bỏ lệnh cấm, ngài lại còn tăng cường mở rộng.
Trên đời còn có đạo lý thưởng phạt như vậy???”
Hoàng Hùng thì không như vậy, hắn cũng rất hứng thú với kế sách của Lưu Hoành, hơn nữa hắn cũng nhận ra Lưu Hoành đang bành trướng, lúc này mà giả ngu thì cũng không được lợi gì, ngược lại sẽ khiến Lưu Hoành cảm thấy mình năng lực kém.
Hoàng Hùng vuốt vuốt mũi trong sự chăm chú của hai người khác, sau hơi thở thì hắn đã đoán ra, có điều hắn ráng hít tới hơi thứ , cảm nhận được Lưu Hoành bắt đầu có chút hết kiên nhẫn mới bật thốt lên:
“Thật là thần tư dịu tưởng.
Bệ hạ thánh minh! Bệ hạ thánh minh!
Trung hưng Hán thất, khôi phục hùng phong nằm trong tầm tay.
Có bệ hạ là Hán thất có hy vọng rồi!”
Tả đạo nhân quăng cho hắn một cái nhìn khinh bỉ: “Ui zào! Nịnh hót câu giờ.
Nói nhãm đáp thánh ý.
Ngươi thật đúng là có thiên phú làm thái giám!”
Lưu Hoành thì lại rất hưởng thụ, làm bộ cao thâm, cười khẽ mở miệng kiểu làm minh quân:
“Chớ nịnh hót!
Đoán ra gì thì nói”
Hoàng Hùng cười gật đầu:
“Vậy thị thần xin mạo muội đoán thánh ý.
Thần hiển nhiên không sánh bằng bệ hạ, tất nhiên nói không đủ ý, nếu có sai xót xin bệ hạ chỉnh sửa để thần có cơ hội học hỏi nhiều hơn, mở rộng tầm mắt”
Lưu Hoành đã lâng lâng trên mây, minh quân hôn quân đều ném xuống trần, giả đò giận dữ nói:
“Nói nhiều quá!
Có rắm mau thả!”
Hoàng Hùng nghe như ông lão Thái Ung vừa sặc nước trà mắng hắn, xem nửa thì phì cười, cố kiềm nén lại nói:
“Bệ hạ thứ tội!
Thần đoán rằng bệ hạ dự định gia tăng phạm vi lệnh kiểm soát thương mậu từ giữa nam và bắc ra giữa Trung Nguyên và một vài vùng khác.
Ví dụ như giữa Trung Nguyên và U Yến.
Đến lúc đó thì thuyền biển của Giang Nam có thể hướng về U Yến buôn bán.
Thế gia cũng không thể nói gì được, bọn họ chỉ cần giấy Giang Nam không đến được Trung Nguyên mà thôi, cấm Giang Nam cũng là cấm, cấm U Yến cũng là cấm”
Tả đạo nhân lúc này mới sáng mắt thầm hô: “Quả không hổ là con nhà buôn! Thầy ta nói không sai, cách đạo như cách trời! Xem ra sau này thiếu tiền có thể đi tìm tiểu tử này”
Lưu Hoành thì rất hài lòng, bởi vì Hoàng Hùng không chỉ đoán đúng ý hắn, mà còn đoán thiếu, lại tiêu hao thời gian khá lâu, rất phù hợp với một thuộc thần đầy năng lực nhưng luôn thua mình nửa cấp:
“Ha ha ha!
Hoàng ái khanh quả nhiên trí tuệ xuất chúng.
Có điều vì sao chỉ là U Yến đâu này?
Hoàn toàn có thể lấy lý do kiểm soát gián điệp, thắt chặt thương mậu, hạn chế tài nguyên của Trung Nguyên chảy vào đất hồ để
Cấm tiệt giao thương với thảo nguyên!!!”
Tả đạo nhân nghe vậy vội hô:
“Bệ hạ!!!
Không thể làm như vậy!
Như thế chẵng khác nào ép người Hồ vào đường cùng, khiến cho chúng điên cuồng
Giặc cùng chớ đuổi a bệ hạ!”
Lưu Hoành phất tay nói:
“Đạo trưởng chớ vội ngăn cản”
Sau đó nhìn chăm chú Hoàng Hùng hỏi:
“Trẫm thấy thiên phú kinh thương của người phương nam các ngươi rất cao.
Trẫm muốn người Hồ phải chịu chúng ta quản chế, cũng không hy vọng nhìn thấy chúng giở thói tham lam cướp phá.
Trẫm muốn khi trẫm cần chúng hưng binh thì chúng phải hưng binh, khi trẫm cần chúng lui binh thì chúng phải lui binh.
Các ngươi có thể làm được sao?”
Hoàng Hùng chắp tay, trịnh trọng nói:
“Thần và Đông Hải thương minh, tuyệt đối không phụ lòng bệ hạ!!!”
Thành công ngoài mong đợi a!
Vậy mà được bao tiêu hết thị trường thảo nguyên.
Đương nhiên nói ‘bao tiêu hết’ thì hơi quá, Lưu Hoành còn chưa trâu bò đến mức này, con đường mậu dịch của đám thế gia không có khả năng bị ảnh hưởng, chỉ có thể cướp mối làm ăn của những thương hội không quyền thế và con buôn nhà giàu bình thường thôi.
Lưu Hoành lúc này lại mở miệng:
“Không phải ngươi và Đông Hải thương minh!
Chỉ là Đông Hải thương minh thôi.
Việc này giao cho vị thúc thúc kia của ngươi là được.
Trẫm cần ngươi vào một việc khác”
Lưu Hoành nói tới đây thì liếc mắt sang Tả đạo nhân.
Ngươi sau liền mở miệng:
“Chuyện này bắt đầu từ Thái Bình đạo …”.