Edit: Frenalis
Thành Sư mười tuổi. Nhuận tám tuổi. Hoa sáu tuổi.
Trải qua sự kiên trì không ngừng, Hoa cuối cùng cũng thoát khỏi sự giáo dục nghiêm khắc của phụ thân, ở bên người Vệ Lạc, tiếp thu kiếm thuật của nàng.
Không thể không nói, Hoa là một người rất có thiên hướng. Các loại kiếm thuật khác cậu bé học rất gian nan, nhưng loại kiếm thuật tinh xảo của Vệ Lạc, Hoa vừa học liền biết.
Hơn nữa, đứa trẻ này có phong thái trời sinh. Cùng một chiêu kiếm, hắn chưa học cách dùng sức và khắc địch, nhưng khi xoay tròn múa may, liền có vài phần tiên khí, phiêu nhiên như mây.
Đó vẫn chưa phải điều đáng nói nhất, đứa trẻ này đặc biệt hứng thú với việc di chuyển nhẹ nhàng. Thật ra, Vệ Lạc không có khinh công, nàng chỉ là thân thủ linh hoạt một chút. Nhưng Hoa, trong khoảnh khắc di chuyển, tự nhiên mà sờ được ngưỡng cửa của khinh công.
Hoa học kiếm thuật với động tác tuyệt đẹp, khiến cả Thành Sư và Nhuận cũng có chút rục rịch. Nhưng bọn họ không làm được, Thành Sư học quy củ và phụ giúp quốc sự, còn Nhuận đột nhiên có hứng thú với thuật cơ quan, liền từ bỏ kiếm thuật, cả ngày cùng thợ mộc Mặc giả mày mò nghiên cứu.
Trên con đường võ học, Vệ Lạc và Kính Lăng không cưỡng ép các nhi tử. Bọn chúng muốn học thì học, không muốn học thì thôi.
Lúc này, tiểu công chúa bảo bối cũng đã hơn một tuổi.
Cuối cùng cũng có một đứa trẻ thích quấn quýt Vệ Lạc.
Ngày xuân buổi chiều.
Tiểu công chúa nắm góc áo mẫu thân, ngậm ngón tay cái, không chớp mắt mà nhìn Hoa dưới tàng cây đang múa kiếm.
Dưới cây hoa đào nở rộ, Thành Sư mười tuổi nghiêm trang ngồi trên sập, dựa vào bàn lật xem thẻ tre.
Nhuận hơn sáu tuổi ngồi xổm trên mặt đất, đùa nghịch với một đống gỗ.
Còn Hoa, đang múa may với mộc kiếm, vạt áo tung bay.
Các nhi tử đều rất nghiêm túc, chỉ có Vệ Lạc và nữ nhi là ăn không ngồi rồi.
Nữ nhi sau khi ngậm đầu ngón tay một hồi, ngẩng đầu nhìn mẫu thân, giơ tay kêu lên: "Ôm một cái, ôm một cái."Vệ Lạc cúi xuống, duỗi tay ôm nữ nhi vào lòng.
Ôm nữ nhi phấn nộn mềm mại, tâm tình Vệ Lạc rất tốt, nàng nhéo nhéo cánh tay trái và cẳng chân của nữ nhi, rồi nhấc váy bé con lên, cắn một ngụm vào cái mông nhỏ.
Một cái cắn này không nhẹ, lập tức một dấu răng hiện ra.
Nữ nhi phun ra ngón tay cái trong miệng, tay nhỏ mập mạp vẫy vẫy, "Oa" một tiếng khóc lớn.
Tiểu công chúa vừa khóc, mấy tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến.
Chẳng mấy chốc, bốn cung tì lớn lên cùng Kính Lăng chạy tới. Các nàng vây quanh Vệ Lạc và tiểu công chúa, giận mà không dám nói gì trừng mắt nhìn Vệ Lạc, lại đau lòng mà nhìn tiểu công chúa, sau đó lại nhìn về phía Vệ Lạc.
Đối diện ánh mắt của các nàng, không biết vì sao, Vệ Lạc lại có chút chột dạ.
Bởi vậy, nàng cười hắc hắc, trợn to mắt nói: "Tiểu công chúa không biết tại sao lại khóc rồi."
"....."
Nàng vừa dứt lời. Thành Sư đặt thẻ tre xuống, ngẩng đầu lên, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mẫu thân.
Nhuận cũng ngẩng khuôn mặt đầy bùn bẩn, trừng mắt nhìn mẫu thân.
Hoa thu hồi kiếm, quay đầu lại, lẳng lặng mà nhìn mẫu thân.
Ba ánh mắt kia đều mang theo sự lên án.
Vệ Lạc càng thêm chột dạ.
Nàng cười "hắc hắc hắc" vài tiếng, nghiêm túc giải thích với mọi người: "Thật là đứa trẻ nhỏ khó dạy, vô cớ khóc lớn!"
Nàng vừa dứt lời, Hoa liền nhảy tới bên cạnh mẫu thân. Chỉ thấy cậu bé cung kính hành lễ với mẫu thân, sau đó vươn tay phải nhấc váy lụa của tiểu công chúa lên.
Vì thế, tiểu công chúa lộ ra cặp mông nhỏ trắng trắng nộn nộn.
Trên cặp mông trắng trắng nộn nộn kia, một dấu răng hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.
Bằng chứng rõ ràng, Vệ Lạc không thể chối cãi, nàng cười ngây ngô "hắc hắc hắc".
Thành Sư xếp lại thẻ tre trên bàn, thở dài một hơi, bước đến trước mặt Vệ Lạc.
Cậu đưa tay ra với Vệ Lạc. Nàng lại cười "hắc hắc".
Thành Sư trừng mắt nhìn mẫu thân cười ngây ngô không ngớt.
Vệ Lạc mếu máo, không còn cách nào khác, đành cúi đầu, thành thật đưa nữ nhi trong tay cho đại nhi tử.
Thành Sư thuần thục ôm lấy tiểu muội vào lòng, đi nhanh về phía chỗ ngồi của mình.
Mấy cung tì thấy vậy, cúi chào Vệ Lạc và Thành Sư, rồi lui xuống.
Tiểu công chúa lại ngậm ngón tay, chớp chớp mắt nhìn mẫu thân và đại ca. Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con vẫn còn nước mắt.
Nhìn một lúc, bé con đột nhiên vươn tay ra, từ xa mà hướng về mẫu thân múa may, kêu lên: "Mẫu thân, ôm một cái, mẫu thân, ôm một cái."
Thành Sư vừa mới ngồi xuống sập của mình.
Tiểu công chúa vừa cất tiếng gọi, Vệ Lạc đã lấy tay áo che miệng, cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường. Nàng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Thành Sư khi nhìn muội muội, đắc ý nói: "Kiều Kiều không giống các con, nó thích mẫu thân."
Thành Sư từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, bất đắc dĩ nhìn mẫu thân vui vẻ chạy tới, ôm muội muội vào lòng.
Tiểu công chúa quả nhiên thích mẫu thân, vừa được Vệ Lạc ôm vào lòng, liền hé cái miệng nhỏ không có mấy cái răng, cười khanh khách không ngừng.
Vừa cười, bé con vừa cọ cọ vào trong ngực Vệ Lạc.
Nhìn nữ nhi đáng yêu như vậy, Vệ Lạc cũng cười tít mắt. Nàng duỗi tay vỗ nhẹ lưng nữ nhi, thấp giọng lẩm bẩm: "Vẫn là nữ nhi tri kỷ, bị mẫu thân khinh mà không giận dỗi."
Nói đến đây, ánh mắt Vệ Lạc không khỏi hướng về ba nhi tử. Lúc này, ba đứa lại bắt đầu chăm chú làm công việc của mình, không thèm liếc nhìn nàng một cái.
Vệ Lạc trừng mắt nhìn mấy nhi tử, lại lẩm bẩm: "Ba tiểu tử này thật không độ lượng, chỉ khinh một chút mà đã cau mày giận dỗi với mẫu thân. Thật là không kính!"
Đương nhiên, giọng lẩm bẩm của nàng đủ vang để mấy nhi tử nghe rõ ràng.
Ba nhi tử vẫn không ngẩng đầu, không thèm để ý nàng.
Tiểu công chúa phúng má, ngậm lấy vạt áo Vệ Lạc mà m út, chảy đầy nước miếng, sau đó bắt đầu gật gù. Xem ra, bé con chịu đựng không nổi, muốn ngủ.
Vệ Lạc lập tức ôm chặt nữ nhi, tay lay động, ậm ừ hát mấy giai điệu thiếu nhi mà chính nàng cũng không hiểu, rồi đi về tẩm cung.
Chờ Vệ Lạc đi xa, Nhuận ngẩng đầu, suy tư nhìn mẫu thân: "Đại ca, mẫu thân thật là tinh lực quá dồi dào, không biết phát ti3t chỗ nào."
Thành Sư gật đầu, mắt vẫn không rời thẻ tre, hờ hững trả lời: "Phụ thân chinh Tần, mấy tháng không về, mẫu thân nhàn quá không biết làm gì."
Nhuận đồng ý, bổ sung: "Đúng vậy. Mấy tháng này, Mặc giả cũng chưa từng nhờ mẫu thân giúp đỡ."
Trong khi hai huynh đệ hỏi đáp, dưới gốc cây hoa đào, Hoa lại nhảy lên trong làn gió xuân, tay vung Mộc Kiếm, cả người bay lên trời như một đám mây lướt qua.
"Vèo" một tiếng, Mộc Kiếm của Hoa nhắm tới một cánh hoa đào bay lượn. Nhưng không may, Hoa dùng sức quá mạnh, "Phanh" một tiếng, Mộc Kiếm đâm mạnh vào cây đào, làm rơi đầy hoa xuống đất.
Chúng cung tì mở to mắt, không chớp nhìn cảnh tượng đó: Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, Hoa mặc bạch y bay lên không trung, xung quanh là vô số cánh hoa phiêu đãng xoay tròn trong gió.
Giờ khắc này, cậu bé bạch y cùng vô số cánh hoa đào vây quanh, tạo nên một bức tranh đẹp không thể tả.
Phải một lúc lâu sau, chúng cung tì mới cúi đầu, kinh diễm mà nghĩ: Công tử Hoa còn nhỏ tuổi đã đẹp như thế này, khi lớn lên còn đến đâu?